Tam Thốn Nhân Gian

Chương 187: Chương 187: Viêm Bạo




Loại bí kỹ tuyệt phẩm thế này, dùng một cái thì bớt một cái, với nội tình của đạo viện Phiêu Miểu, mấy năm nay tổng cộng chỉ lấy được gần trăm cái mà thôi, chỉ những người lập được công lớn mới lấy được.

Dù tính hết công lao của Vương Bảo Nhạc trong chuyến quê hương linh tức cộng lại thì cũng hơi miễn cưỡng để lấy được một bí kỹ truyền thừa tuyệt phẩm như thế, trừ khi Vương Bảo Nhạc chọn tặng hết cho đạo viện thì còn họa may, bằng không thì đừng có mà mơ.

Chu Bằng Hải và Tôn Phương cũng ngơ ngác, bọn họn họ không hiểu về bí kỹ lắm, nhưng Trần Vũ Đồng đã từng nghe qua một chút, lúc này cũng phải mở to hai mắt, nín thở nhìn Vương Bảo Nhạc, ngay cả hắn cũng phải hâm mộ không thôi, đồng thời trong lòng cũng rất đỗi giật mình.

Ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng ngu người, mặc dù hắn không biết bí kỹ quý giá đến mức nào, nhưng nhìn vẻ mặt của những người khác thì trong lòng cũng phải giật mình và ngơ ngác, lúc này sư tôn của Trần Vũ Đồng hít sâu một hơi, nói với Vương Bảo Nhạc.

- Bảo Nhạc, còn không mau cảm tạ đại ân của phó tông đại nhân!

Nghe lão giả nói thế, Vương Bảo Nhạc không chút chần chừ, tim đập thình thịch, lập tức bước lên cúi đầu thật sâu.

- Đa tạ phó tông!

Trung niên áo đỏ mỉm cười, lại nói chuyện với mấy người Vương Bảo Nhạc một lúc rồi mới rời đi. Khi ông đã đi thì các chủ của Pháp Binh Các lại bước lên khen ngợi vài câu, có điều chỉ là nói theo quy tắc thôi chứ không thân thiết bằng phó tôn.

Nhưng lần này ngay cả Pháp Binh Các cũng có ban thưởng cho Vương Bảo Nhạc, tặng cho hắn một chiếc khí cầu màu bạc, bộ dạng trông như hình giọt nước, nó vừa xuất hiện thì lập tức thu hút tầm mắt của Vương Bảo Nhạc, khiến cho hắn vừa nhìn thấy thì tim đã đập thình thịch.

Nhìn qua thì hình như chiếc khí cầu màu bạc hình giọt nước này còn xịn hơn cả chiếc khí cầu của Trần Vũ Đồng một chút, chất lượng rất tốt, lại còn ngầu lòi, ngay cả Trần Vũ Đồng nhìn thấy cũng phải cười khổ đầy hâm mộ, biết rõ lần này Pháp Binh Các xem như chi đậm.

- Bảo Nhạc sư đệ, chiếc khí cầu này chính là khí cầu đặc biệt chỉ cấp bậc phó các chủ mới có được đấy, giá của mỗi chiếc... đủ để mua được một căn nhà trong khu vực phồn hoa nhất ở thành Phiêu Miểu chúng ta.

Sau khi biết được giá trị của chiếc khí cầu này xong, Vương Bảo Nhạc vô cùng hưng phấn, vội cảm ơn, mãi đến khí mấy người các chủ Pháp Binh Các đã rời đi, sư tôn của Trần Vũ Đồng ở lại nói cho Vương Bảo Nhạc biết bí kỹ là gì!

Sau khi nghe ông nói xong, Vương Bảo Nhạc dần mở to hai mắt, theo sau là niềm kinh hỉ cực lớn khiến hắn cảm thấy choáng váng vì bất ngờ, khí cầu thì thôi đi, sau khi biết về bí kỹ xong thì hắn lập tức ý thức được nó to lớn đến mức khó mà tính ra giá trị được.

- Bí kỹ ghi lại trên mảnh vỡ chỉ có thể truyền thừa được một lần thôi, sau khi truyền thừa thì mảnh vỡ sẽ tự động hóa thành tro bụi...

Tâm trạng của Vương Bảo Nhạc vô cùng kích động, mãi đến khi quay lại động phủ trong Pháp Binh Các cũng khó mà bình tĩnh lại được.

- Theo lý thì không nên thưởng cho mình nhiều như thế mới đúng...

Vương Bảo Nhạc nhanh chóng ý thức được có chỗ không đúng, trong lúc hắn vô cùng kinh ngạc và suy xét nguyên do thì hắn để ý thấy mấy ngày sau, toàn bộ đảo Thượng Viện bắt đầu tuyên truyền sự tích của họ lúc ở cứ điểm với quy mô trước nay chưa từng có.

Ngay cả phần thưởng cũng nằm trong nội dung tuyên truyền, khiến cho toàn bộ đảo Thượng Viện như sôi trào, thậm chí ngay cả Liễu Đạo Bân cũng truyền âm thăm hỏi, thế là Vương Bảo Nhạc lập tức hiểu ra ngay cả đảo Hạ Viện cũng được tuyên truyền về việc này.

- Đây là muốn lấy mình là làm hình mẫu à?

Sau khi suy đoán được phần nào tình tâm trạng của Vương Bảo Nhạc lại càng hưng phấn hơn, hắn cảm thấy đạo viện thật sự rất có mắt biết nhìn người, vậy nên vừa ăn vặt vừa hí hửng mở linh võng lên xem mọi người nói gì.

Công lao của Vương Bảo Nhạc ở cứ điểm đã được đạo viện Phiêu Miểu tuyên truyền vô cùng triệt để, miêu tả bốn người bọn họ như anh hùng của đạo viện, nhất là Vương Bảo Nhạc lại càng được tập trung tuyên truyền nhiều hơn. Thế là sau vụ quảng cáo lần trước, tên tuổi của Vương Bảo Nhạc lại trở thành tiêu điểm bàn tán của tất cả mọi người lần nữa.

Trong lúc tất cả đạo viện đều oanh động, Vương Bảo Nhạc cũng ra ngoài thử chiếc khí cầu giọt nước của mình, tốc độ nhanh hơn cả khí cầu của Trần Vũ Đồng, lại có được chiến lực không hề tầm thường, điều này khiến Vương Bảo Nhạc vừa kinh hỉ vừa thêm chờ mong với bí kỹ còn tuyệt vời hơn cả khí cầu này hơn.

Nỗi niềm mong chờ kia không kéo dài bao lâu, vài ngày sau, Vương Bảo Nhạc đã nhận được bí kỹ mà phó tông thưởng cho hắn!

Đây là một mảnh vỡ màu đỏ chỉ to bằng móng tay cái, được đặt trong một chiếc hộp bằng ngọc thạch vô cùng xa hoa, sau khi Vương Bảo Nhạc quan sát kỹ càng thì phát hiện hạch tâm của chiếc hộp này chính là linh thạch bảy màu, còn chất ngọc bên ngoài thì hắn chưa từng gặp qua bao giờ, bấy nhiêu cũng đủ khiến hắn giật mình.

- Cái hộp này cũng có giá trị không nhỏ chút nào!

Vương Bảo Nhạc mừng rơn, sau khi mở ra nhìn mảnh vỡ màu đỏ thì có một cỗ linh khí cực kỳ nồng đậm liên tục tỏa ra từ bên trong mảnh vỡ dó.

Trong cỗ linh khí này ẩn chứa sóng nhiệt cực nóng, tựa như bên trong có chứa một cỗ viêm linh vô hình, lặng lẽ phát ra tiếng gào, khiến tâm thần của Vương Bảo Nhạc rung chuyển, làm thân thể hắn căng cứng, hô hấp trở nên dồn dập hơn.

- Mảnh vỡ thiên thạch cũng có rất nhiều loại, có loại trực tiếp hấp thu vào người được, có loại thì giống như ở quê hương linh tức vậy, có thể được mượn nhờ, có loại thì giống như mảnh vỡ trong tay mình, tuy không thể bị hấp thu, nhưng có thể cảm thụ được khí tức giống như dấu ấn tinh thần ở bên trên.

Trong lòng Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ, đây là tin tức mà sư tôn của Trần Vũ Đồng đã nói cho hắn biết, Vương Bảo Nhạc vốn không hiểu rõ lắm, nhưng nay được thấy tận mắt, cảm thụ được cái nóng rực tỏa ra từ bên trong, hắn đột nhiên đã hiểu rõ ra một vài điều.

Hồi lâu sau Vương Bảo Nhạc mới hít sâu một hơi, sau khi chần chừ một lúc thì hai mắt lộ ra vẻ quyết đoán, dựa theo cách mà sư tôn của Trần Vũ Đồng đã truyền thụ cho mình, giơ tay phải đặt lên mảnh nhỏ này.

Ngay khi tay của hắn chạm vào mảnh vỡ này thì có một cảm giác cực nóng truyền tới từ tay của hắn, nhưng sau đó nó chợt dừng lại như đang chờ đợi cái gì đó.

Vương Bảo Nhạc ngừng thở, lúc này tu vi trong cơ thể bỗng nhiên vận chuyển, lúc này cảm giác nóng rực này lập tức bộc phát, lan ra toàn thân Vương Bảo Nhạc, cuối cùng đồng loạt tràn vào trong đầu của hắn.

Thân thể của Vương Bảo Nhạc run lên, đầu óc lập tức nổ vang, nháy mắt đã mất khống chế thân thể, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Hồi lâu sau, ý thức mơ hồ của Vương Bảo Nhạc dần trở nên rõ ràng hơn, hắn quên mất mình là ai, quên hết tất cả, cảm giác duy nhất còn tồn tại chính là dường như bản thân hắn đã trở thành một ngọn lửa, thế giới trước mắt cũng dần biến đổi, hắn thấy được một cơn lốc do ngọn lửa tạo thành!

Cơn lốc lửa này xộc thẳng lên trời, hủy diệt tất cả, quét sạch toàn bộ mọi thứ trong tầm mắt của hắn, che khuất vạn vật, thay thế tinh thần của hắn...

Thời gian dần trôi qua, nửa tháng sau... mi tâm của Vương Bảo Nhạc vẫn luôn khoanh chân ngồi im không nhúc nhích trong động phủ đột nhiên xuất hiện một ấn ký hình ngọn lửa màu đỏ, nó chậm rãi bập bùng, thân thể của hắn bỗng run lên, dần hé mắt ra, vẻ mặt ngơ ngác.

Nhưng vẻ ngơ ngác này không giữ được bao lâu, giống như ý thức đang dần quay lại, mãi đến hơn nửa nén nhang sau thì cảm giác mê mang đó mới biến mất, thân thể của Vương Bảo Nhạc đột nhiên căng cứng, hô hấp trở nên dồn dập hơn, ý thức hoàn toàn quay về, trợ to hai mắt rồi hít sâu một hơi.

- Giống như nằm mơ vậy...

Vương Bảo Nhạc cố hít thở đều lại, lúc cúi đầu nhìn xuống cái hộp trước mặt mình thì thấy mảnh vỡ mà hắn chạm vào lúc trước đã hóa thành bụi phấn, tất cả mọi thứ khiến hắn ngẩng phắt đầu dậy xem thời gian, sau khi phát hiện mình mất ý thức hơn nửa tháng thì trong lòng hắn như dậy sóng.

Cũng vào lúc này, hắn cảm thấy mi tâm nhói lên, sau khi đưa tay sờ thử không thấy gì hắn bèn lấy gương ra soi, giật mình đứng phắt dậy.

- Đây...

Trong lòng Vương Bảo Nhạc khó mà bình tĩnh được, nhìn dấu ấn ngọn lửa dần biến mất ở mi tâm, hắn nín thở một lúc, hồi lâu sau mới giơ tay lên, trong lòng mặc niệm theo cách mà sư tôn của Trần Vũ Đồng đã từng chỉ điểm.

- Hỏa!

Lập tức có một ngọn lửa màu đỏ xuất hiện ở trong lòng bàn tay của Vương Bảo Nhạc. Ngọn lửa cháy bừng bừng nhưng Vương Bảo Nhạc lại không hề thấy đau đớn, hắn kích động bèn giơ tay phải lên hất mạnh về phía trước, có một biển lửa nho nhỏ bùng lên ngay trước mặt hắn, sóng nhiệt thoắt cái đã tràn ngập khắp động phủ, thậm chí trận pháp trên các vách tường xung quanh cũng xuất hiện dấu hiệu bị đốt cháy.

Vương Bảo Nhạc mừng rỡ vội dừng lại, tâm niệm vừa động thì biển lửa xung quanh lập tức bay về tay phải của hắn rồi biến mất.

- Đây chính là bí kỹ... Viêm Bạo ư?!

Vương Bảo Nhạc vô cùng giật mình, sau khi đi vài vòng quanh động phủ thì hắn đi thẳng ra ngoài, định đi tìm chỗ nào đó để thử uy lực của bí kỹ này.

Nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc đi ra khỏi động phủ, định tìm chỗ thử bí kỹ Viêm Bạo này thì hắn đột nhiên nhận được truyền âm của Trần Vũ Đồng. Giọng nói có phần gấp gáp, vừa kích động vừa mừng rỡ của đối phương lập tức vang ra ngay khi hắn vừa mở nhẫn truyền âm lên.

- Bảo Nhạc sư đệ, việc vui của nhất mạch chúng ta tới rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.