Tam Thốn Nhân Gian

Chương 194: Chương 194: Vỡ nát...




Lúc đánh lên tiếng thứ sáu, lực phản chấn tích lũy trong cơ thể Vương Bảo Nhạc đã đến mức độ không cách nào hình dung nổi, khiến hắn phun ra một búng máu to.

Thậm chí máu này đều là màu đen, tựa như ẩn chứa tạp chất và những thứ dơ bẩn trong cơ thể, sau khi run ra, Vương Bảo Nhạc cảm thấy xương cốt toàn thân mềm nhũn, trước mắt ngày càng tối hơn.

- Không phải là đánh đến mức bất tỉnh luôn đấy chứ...

Lúc này đầu óc Vương Bảo Nhạc ong ong, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, trong đầu loáng thoáng xuất hiện suy nghĩ này, đồng thời hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất sắp sửa hôn mê. Nhưng đúng lúc này, dường như hắn nghe thấy một tiếng răng rắc như có gì đó trong cơ thể vụn vỡ.

Theo thanh âm này xuất hiện, lập tức có một cỗ linh lực khổng lồ thoáng chốc đã bộc phát ra từ trong thân thể của hắn, lan ra khắp toàn thân. Nương theo lực phản chấn kia dung nhập vào trong kinh mạch của Vương Bảo Nhạc, khiến cho tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh!

Tu vi tăng lên tựa như một mũi tiêm sức mạnh lập tức khiến Vương Bảo Nhạc giật mình một cái tỉnh táo lại. Hắn lập tức chú ý thấy sau khi kết tinh trong người mình hấp thu toàn bộ lực phản chấn xong thì bắt đầu xuất hiện một số vết nứt, linh lực bên trong liên tục ào ra, khiến cho tu vi vừa bước vào Chân Tức tầng ba của mình kéo lên một khoảng lớn chỉ trong vài giây.

- Còn có kiểu này nữa à?!

Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập và mừng rỡ, đám người đứng xem xung quanh thì đã xôn xao vang trời.

- Tên Vương Bảo Nhạc này liều mạng quá, hắn đánh tới mức hộc máu luôn rồi kìa!!

- Sáu tiếng luôn rồi, xưa nay chưa từng có ai làm được, nhưng sao ta thấy hai tiếng cuối thân thể của Vương Bảo Nhạc cứ cứng ngắc thế nào ấy...

- Vừa rồi hắn nhắm mắt lại quỳ xuống cho ta cảm giác như hắn đã ngất đi rồi thì phải?

Trong lúc mọi người nhao nhao bàn tán, theo tu vi của Vương Bảo Nhạc đề cao, ngay sau đó, những tiếng bàn tán kia lại càng vang dội hơn, chẳng khác nào một cơn lốc cực mạnh.

- Đậu xanh!!

- Tu vi của hắn đề cao rồi á? Khí tức phát ra lạ thế!!

- Ta cảm nhận được tu vi của Vương Bảo Nhạc này vừa mới đề cao không ít!!

Tiếng bàn tán, la hét ầm ĩ vang lên không ngừng, Lâm Thiên Hạo và mấy vị các chủ đều thở dồn, còn Vương Bảo Nhạc thì càng lúc càng tỉnh táo. Hắn đứng dậy cảm thụ thử tu vi của mình, sau khi phát hiện nó đề cao thì hai mắt của hắn lại sáng rực.

- Cuộc đời Vương Bảo Nhạc ta đây hận nhất là gian lận, ta đây là dựa vào bản lĩnh thật sự của mình để đánh trống...

Trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng khoái chí, nghĩ đến năm tiéng là mời được đại trưởng lão, không biết sáu tiếng sẽ mời được ai đây. Vì để cho chắc ăn, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, mầm mống thôn phệ trong cơ thể lại bộc phát, khống chế thân thể giơ dùi trống lên đánh Trống Hỏi Đáp!

Tiếng thứ bày!

Thùng một tiếng qua đi, dường như không có động tịnh gì hết.

- Hình như còn chưa đủ...

Lúc này thân thể của Vương Bảo Nhạc vẫn lắc lư, nhưng phần lớn đều bị kết tinh hấp thu, nhưng hắn vẫn chưa yên lòng nên tiếp tục đánh!

Tiếng thứ tám!!

- Chắc là đủ rồi nhỉ? Nếu đánh nữa chắc tu vi của ta sẽ đột phá luôn mất...

Vương Bảo Nhạc cảm giác được vết nứt trên kết tinh ngày càng nhiều. Trong mắt lộ ra vẻ chờ mong, sau khi ngẫm nghĩ xong thì không thèm nghĩ đến chuyện mời được ai nữa, tiếp tục đánh.

Tiếng thứ chín!!

Tiếng thứ mười!!

Tiếng trống thùng thùng vang vọng, khiến cho đám người xung quanh phải trợn mắt há mồm, những tiếng kinh hô bàn tán đã lặng đi từ lâu, nay trên quảng trường ai nấy đều chỉ biết trợn mắt há mồm ra nhìn... Dù là Lâm Thiên Hạo hay các vị các chủ, thậm chí là các chủ đều nghẹn họng nhìn trân trối, đầu óc thì nổ vang.

Thực tế lượt đánh của Vương Bảo Nhạc đã là xưa nay chưa từng có, nhất là mấy tiếng về sau của hắn lại liền mạch lưu loát. Tuy rằng thân thể có vẻ là lạ, nhưng tiếng trống thật sự vẫn vang vọng khắp bốn phương.

Nhất là... Nó vẫn chưa dứt!

Tiếng thứ mười một, mười hai, mười ba...

Trong lúc tất cả đều đực mặt ra nhìn, Vương Bảo Nhạc đã đánh đến tiếng thứ mười bảy, hắn có thể thừa nhận nổi, nhưng dùi trống lại không chịu nổi nên đã vỡ nát...

Cảnh tượng này khiến cho đám người đang ngơ ngác xung quanh phải thì thào.

- Vỡ rồi? Dùi trống vỡ rồi ư?

- Chẳng lẽ tên Vương Bảo Nhạc này là do hung thú biến thành à...

Tất cả mọi người đều đực mặt ra, chuyện khiến cho bọn họ còn rung động hơn chợt xuất hiện. Ngay khi dùi trống vỡ nát thì Vương Bảo Nhạc lập tức cảm giác được lớp vỏ ngoài của kết tinh trong cơ thể đã vỡ ra, linh lực bộc phát, tràn ngập cơ thể. Trong lúc nhanh chóng vận chuyển đã khiến cho tu vi của hắn lập tức đột phá, từ Chân Tức tầng ba trực tiếp lên đến Chân Tức tầng bốn!!

- Mẹ nó, tu vi... tu vi đột phá rồi á?

- Sao có thể như thế chứ!!!

- Ta không quan tâm chuyện Vương Bảo Nhạc đột phá, bây giờ ta chỉ đặc con mẹ nó biệt muốn biết là sau khi đánh mười bảy tiếng thì có thể mời được ai đến!!! Người ngoài hành tinh à?

Mọi người xung quanh phục hồi lại từ trạng thái ngu người, đánh vỡ bầu không khí lặng ngắt khi nãy. Sau đó lập tức bùng nổ tiếng xôn xao đinh tai nhức óc, sắc mặt của Lâm Thiên Hạo đã tái mét không còn chút máu, trước mắt tối sầm, phải cố gắng lắm mới không ngã phịch ra đất.

Còn đám người phó các chủ thì cảm thấy khó thở, nhất là các chủ, vẻ mặt của ông ta cứ như vừa gặp quỷ vậy, nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ vô cùng hoảng sợ. Dù ông ta có nằm mơ thì cũng không ngờ Vương Bảo Nhạc lại là một kẻ biến thái như thế...

Nếu như ông ta mà lường trước được cảnh này thì tuyệt đối sẽ không nảy ra cái suy nghĩ chèn ép Vương Bảo Nhạc.

- Mười bảy tiếng... Sẽ mời ai đến đây?

Trong lòng các chủ đắng chát, ngơ ngác thì thào vô cùng bất an.

Trong tiếng hô to đầy kinh ngạc của mọi người, Vương Bảo Nhạc nuối tiếc nhìn chiếc dùi trống vỡ nát trong tay, lại cảm thụ thử kết tinh trong cơ thể, kết tinh này chỉ mới nứt lớp vỏ ngoài thôi chứ vẫn chưa hoàn toàn vỡ ra, lúc này thoạt nhìn có vẻ như nó đã nhỏ đi một chút, lúc trước thì cỡ chừng quả trứng gà, nay lại thành quả trứng cút...

- Ta đánh mười bảy tiếng... Chắc là có thể mời được đại nhân vật đến đấy nhỉ...

Vương Bảo Nhạc chớp mắt, chú ý thấy đám người xung quanh từ trợn mắt há mồm đầy khiếp sợ dần tỉnh hồn lại, sau đó lộ ra vẻ kích động và chờ mong còn lớn hơn cả hắn, cũng thấy vẻ mặt như gặp quỷ của Lâm Thiên Hạo và các chủ. Trong lòng hắn vừa thấy đắc ý cũng vừa tò mò không thôi.

Ngay khi Vương Bảo Nhạc đang tò mò chờ đợi thì tầng mây trên bầu trời của Pháp Binh Các đột nhiên quay cuồng, một cỗ uy áp vô cùng kinh người đột nhiên giáng xuống.

Cỗ uy áp này quá mạnh, bao trùm toàn bộ đảo Thượng Viện, mặc dù không đến mức phong vân biến sắc, nhưng từ trình độ nào đó thì vẫn khiến bốn phương rung chuyển, các học sinh đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, tâm thần rúng động.

Nhất là tất cả mọi người đang có mặt trên đỉnh núi giữa của Pháp Binh Các lúc này, ai nấy đều hít sâu, ánh mắt dán chặt lên bầu trời, Lâm Thiên Hạo cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chẳng qua mặt mày vẫn luôn ngơ ngác.

Mấy người như Trần Vũ Đồng đứng trong đám người đều có chút suy đoán, lúc này ai nấy đều căng thẳng vô cùng, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin. Những phó các chủ khác thì dường như đã nghĩ đến điều gì đó nên thân thể run lên.

Còn các chủ thì rõ ràng đã xác định được thân phận của người đến, trong lòng ngũ vị tạp trần, đầu óc quay cuồng, mặt mày cũng nhanh chóng tái đi, mây mù trên trời nhanh chóng ngưng tụ lại, trong tiếng kinh hô của tất cả mọi người trong đảo Thượng Viện, thế mà lại ẩn ẩn tạo thành một gương mặt khổng lồ bằng mây!

Gương mặt khổng lồ này chiếm gần một nửa bầu trời, khiến cho người ta có cảm giác khổng lồ, uy áp phát ra từ trên đó khiến cho những người nhìn thấy đều rung động.

Tựa như bao trùm cả đại địa, gương mặt này nhìn về phía... Vương Bảo Nhạc trên Pháp Binh Các!

- Bái kiến thái thượng trưởng lão!

Các chủ và những phó các chủ khác đều run lẩy bẩy, lập tức cung kính bái kiến, mấy người Trần Vũ Đồng cũng miễn cưỡng thu liễm tâm thần, cúi người bái kiến.

Lời của bọn họ truyền vào tai của những học sinh khác lập tức khiến những học sinh vốn chỉ nghe tiếng chứ chưa bao gờ thấy người phải biến sắc, vừa kính sợ vừa kích động, đồng loạt cúi người bái kiến.

Thậm chí trên đảo Thiên Hành còn có không ít thân ảnh đang đi tới đây, trong đó có cả vị phó tông áo đỏ hôm nọ, bên cạnh ông còn một vị cùng tuổi tiên phong đạo cốt, mặc trường sam màu trắng, mặt mỉm cười vô cùng ôn hòa.

Từ vị trí đứng của cả hai thì có thể nhìn ra người trung niên áo trắng đó có địa vị rất cao.

- Lại là Vương Bảo Nhạc này à? Tên tiểu tử này lắm phúc duyên thật, chắc hẳn là vì giọt linh huyết kia cho nên hắn mới có thể đánh được nhiều như thế, lại mời được thái thượng trưởng lão đến.

Trung niên áo trắng mỉm cười nói, phó tông áo đỏ đứng bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu, mỉm cười nói.

- Hẳn là như tông chủ đã đoán, tên béo này rất thú vị, ta cũng khá thích hắn.

Trung niên áo trắng này lại chính là tông chủ của đạo viện Phiêu Miểu, lúc này hai người vừa cười vừa nói, Vương Bảo Nhạc ở trong Pháp Binh Các thì đã mở to hai mắt ngơ ngác nhìn lên trời, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Gương mặt trên trời cao khiến hắn có cảm giác như đối mặt với thiên uy, nhất là loại thuật pháp tạo thành gương mặt của đối phương càng khiến Vương Bảo Nhạc rung động và giật mình hơn.

Đồng thời cũng có chút bất an, thầm nghĩ mình đã từng có xích mích với đệ tử của thái thượng trưởng lão... Vậy nên hắn nơm nớp hít sâu một hơi, kiên trì bước lên ôm quyền cúi đầu.

- Học sinh bái kiến thái thượng trưởng lão!

- Đây là Bảo Nhạc Pháo mà học sinh đã lấy linh cảm từ Hỏa Thần Pháo từ cứ điểm, sau đó tự nghiên cứu chế tạo ra. Các chủ Pháp Binh Các không công nhận nó, còn ám chỉ nó là rác rưởi, học sinh không phục...

- Kính xin thái thượng trưởng lão tự mình đánh giá!!

Vương Bảo Nhạc chỉ vào Bảo Nhạc Pháo của mình, sau đó lớn tiếng nói thật nhanh, không hề dông dài, sau khi nói xong thì ôm quyền, cúi đầu thêm lần nữa!

Dù vẫn thấy lo sợ, nhưng đối với Vương Bảo Nhạc thù dai mà nói thì lúc nên trả thù vẫn phải trả thù ngay, bây giờ chính là lúc đó!

Hắn vừa nói xong thì các chủ Pháp Binh Các thiếu chút nữa chửi thành tiếng, trong lòng thầm nghĩ ta nói nó là rác rưởi khi nào hả, ngươi đây là trợn mắt bịa đặt vu khống ta nhé!!

Ông ta cảm thấy vô cùng lo lắng với hành vi cáo trạng của Vương Bảo Nhạc lúc này, đang định lên tiếng giải thích, nhưng nháy mắt dường như có một đạo mục quang sắc lẻm đến từ gương mặt trên trời cao, lướt qua tất cả mọi người, khiến lời giải thích của các chủ nghẹn lại trong họng. Cuối cùng, ánh mắt kia ngưng tụ ở trên khẩu Bảo Nhạc Pháo do Vương Bảo Nhạc luyện chế ra.

Toàn bộ Pháp Binh Các lập tức lặng ngắt, tất cả mọi người ngừng thở, cung kính dõi xem, trong lúc các chủ và những phó các chủ khác nơm nớp lo sợ, trước sắc mặt tái nhợt của Lâm Thiên Hạo...

Ánh mắt trên trời cao tựa như xuyên thấu khẩu pháo đó, nhìn rõ tất cả kết cấu và hồi văn ở bên trong, chỉ chốc lát thì ánh mắt này dường như sáng lên, lộ ra vẻ kinh ngạc, sau khi nhìn kỹ vài lần thì mới thu hồi. Tiếp theo đó... Có một thanh âm vô cung uy nghiêm vọng xuống từ trên không của đảo Thượng Viện, quanh quẩn khắp đất trời!

- Hoàn mỹ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.