Tàm Thực | Tằm Ăn Rỗi

Chương 21: Chương 21




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 20.

Tiếu Triệt vừa mới đâm vào, cha đã kinh hãi hét lên.

“Ai?! –“

Ông rốt cục cũng phát hiện ngoại trừ chủ nhân, nơi này còn có một người đàn ông khác. Chính là kẻ đang đứng trước mặt làm ông. Mà thiếu niên căn bản không cho ông cơ hội nói, kéo tất ông xuống, đem nhét vào miệng ông. Sau đó, khống chế thân thể giãy dụa trong lòng, để Tiếu Triệt có thể làm tiếp.

Đại khái là vì nguyên nhân tuổi tác, lại bởi vì ông hay kích thích phía sau, cho nên dũng đạo cũng không căng mịn như người trẻ tuổi. Nhưng bên trong vẫn mềm mại, thời điểm va chạm, mông thịt của ông vẫn sẽ không tự chủ được mà co rút hút phân thân cậu vào, chất lỏng bên trong cũng chảy ra càng nhiều, chỉ chốc lát sau, mỗi một lần Tiếu Triệt rút ra, thì sẽ mang theo một ít chất lỏng đi kèm.

Nam nhân trời sinh phóng đãng ban đầu còn giãy dụa, nhưng chẳng lâu sau, cả người liền trở nên mềm nhũn. Nếu không phải đang dựa vào người thiếu niên, e rằng ông đã như bãi nước mà chảy xuôi xuống đất.

Tiếu Triệt càng lúc càng đâm sâu vào cơ thể ông, ông càng lãng gọi: “A a… Thật thoải mái… Thật thoải mái… Nhanh hơn nữa… Sâu hơn… A a… Ưm… Mạnh quá…”

Tầng mồ hôi mỏng bao quanh trán Tiếu Triệt, cả người cậu nóng lên, buộc phải cởi áo khoác.

Cậu có thể cảm nhận được nam nhân từ lúc đầu chống cự giờ đã biến thành hoàn toàn nghênh hợp. Ông cố mở hai chân rộng hơn, nâng cao cái mông, nghênh hợp theo tiết tấu của Tiếu Triệt. Tựa hồ như ước gì có thể nuốt trọn phân thân Tiếu Triệt.

Dần dần, thiếu niên ôm nam nhân lên, lấy cà vạt cùng dây thừng cột ngược hai tay ông lại. Như vậy, chỉ cần nâng hai chân ông lên, cả người liền như treo lơ lửng giữa không trung, càng thuận tiện hơn Tiếu Triệt làm việc.

Trọng lực làm Tiếu Triệt mỗi lần va chạm đều là đâm vào cả cây.

Nhưng kỳ quái ở chỗ, rõ ràng mùi vị thân thể này rất tuyệt, rõ ràng người bị cậu làm đã thoải mái tới cực điểm, nhưng đầu óc cậu lại cực kỳ bình tĩnh.

Không biết qua bao lâu, giọng kêu to của nam nhân trở nên khàn khàn, nhưng cậu vẫn chưa muốn phóng thích dục vọng.

Thật kỳ quái…

Tạo sao cậu lại cảm thấy kích thích như này, vẫn cảm thấy chưa đủ?!

Tại sao cậu thấy… Vẫn còn thiếu gì đấy?

Cậu đến cùng còn khát vọng điều gì nữa đây?

Đưa đưa đẩy đẩy, cậu vô ý đẩy cha đến sát người thiếu niên.

Thiếu niên một bên ôn hòa xoa xoa đầu nhũ ông, một bên nhìn Tiếu Triệt mồ hôi đầm đìa, đột nhiên, không chút báo trước, hắn tàn nhẫn cắn lên vai của ông!

Sau huyệt cha bỗng kẹp chặt!

Tiếu Triệt cắn răng, suýt chút nữa bắn ra.

Sau đó, cậu nhìn thấy thiếu niên hướng về phía cậu, nở nụ cười.

Thiếu niên vùi đầu, nhẹ nhàng liếm liếm vết máu trên bả vai ông.

Tiếu Triệt lại giống như bị mê hoặc.

Cậu ngừng va chạm, đến gần, tại chỗ thiếu niên vừa liếm qua, duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm lên.

Mùi vị ngọt ngào hương thuần thấm vào trong miệng, còn mang theo chút mùi vị của thiếu niên.

Tiếu Triệt lại càng hưng phấn không ngừng.

So với chuyện vừa làm với cha cậu còn hưng phấn gấp trăm lần.

Hưng phấn đến mức không khống chế được.

Mắt cậu hoàn toàn khóa chặt trên mặt thiếu niên, nhìn thấy hắn nhếch khóe miệng cười khẽ, duỗi đầu lưỡi ra liếm lên môi. Hắn chầm chậm liếm, dưới ánh nến, môi hắn trơn bóng mềm mại, mang theo một vệt hồng quang diễm lệ. Trên bờ môi ấy, có nước bọt của hắn, cùng với máu tươi của cha.

Tiếu Triệt nhìn hắn như vậy, con mắt từ từ đỏ lên.

Không còn cách nào để nhẫn nhịn, cậu đột nhiên nghiêng đầu đến gần, cách qua người cha một tay ôm gáy thiếu niên, tàn nhẫn hôn lên!

Nụ hôn của cậu khá dùng sức, giống như đột nhiên va vào thiếu niên vậy!

Cậu cắn một cái trên đôi môi mềm mại của thiếu niên, hương vị ngọt ngào tràn vào vị giác.

Tim Tiếu Triệt giống như hỏng rồi thịch thịch đập, cậu đã không còn là chính mình, mà chỉ như một dã thú tham lam. Thứ chất lỏng ấm áp trong miệng thiếu niên ngọt đến vậy, giống như được chiết xuất từ hoa của cây anh túc, dù cho chỉ hưởng qua một lần, cùng làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.

Cậu gần như cắn phá môi thiếu niên, đầu óc trống rỗng. Mặc kệ hắn có đau đớn hay không, mặc kệ hậu quả như thế nào, cậu chỉ muốn càng thêm dùng sức hôn thiếu niên, muốn đưa lưỡi ra liếm láp mỗi một tấc trong cổ họng hắn, muốn đem toàn bộ chất lỏng trong miệng hắn chiếm lấy!

Nhưng nụ hôn này lại vô cùng ngắn ngủi.

Chưa tới vài giây, thiếu niên đã đẩy cậu ra.

Tiếu Triệt mở lớn miệng thở hổn hển nhìn chằm chằm thiếu niên.

Từng giọt mồ hôi to nhỏ làm mái tóc đen của Tiếu Triệt dính bết vào trán, áo ba lỗ dán sát vào ***g ngực cường tráng, cơ bụng đẹp đẽ của cậu. Hạ thân cậu vẫn còn chôn ở bên trong người cha, mà tư duy cậu đã hoàn toàn không còn nằm trên người ông nữa rồi.

Cậu nhìn chằm chằm đôi môi nhiễm máu của thiếu niên, mặt đầy bất mãn.

Hô hấp của thiếu niên rõ ràng cũng hỗn loạn, nhưng hắn vẫn cười nhẹ như gió bay.

Động tác từ tốn như vậy của hắn, làm cho Tiếu Triệt càng thêm nôn nóng.

Tiếu Triệt hoàn toàn không biết thiếu niên định làm gì.

Chỉ thấy thiếu niên rủ mắt, lần thứ hai nâng mông cha lên. Ngón tay lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng chạm vào bộ phận kết hợp của Tiếu Triệt cùng cha, tiếp đó, lại bất ngờ chèn một ít chất lỏng mát lạnh vào.

Cha nghỉ ngơi một chút rồi lại bắt đầu giãy dụa.

Tiếu Triệt đã hiểu rõ thiếu niên định làm gì. Cậu thế nhưng lại không thấy phản cảm chút nào. Chẳng thà nói, cậu… rất chờ mong.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, một vật cực nóng, kề sát với Tiếu Triệt, theo sau lưng cha cứng rắn chen vào.

Cha đã bị Tiếu Triệt làm cho có chút lỏng ra, lần này lại thêm một căn chen vào, dũng đạo nhất thời trở nên căng mịn, căng mịn đến gần như sắp bị nổ tung… Hoặc là, đã nổ tung rồi.

Ông lớn tiếng kêu rên, hình như rất đau đớn.

Nhưng thuận theo động tác chậm rãi ma sát, xoa xoa đầu nhũ của thiếu niên, tiếng rên của ông cũng thay đổi ý nghĩa.

Tiếu Triệt lần đầu tiên cảm giác vui vẻ như vậy…

Thiếu niên, cùng cậu, ở bên trong cơ thể cha, chặt chẽ gắn bó với nhau.

Sau đấy, từ chậm rãi, thành nhanh chóng thúc đẩy, cùng ra sức làm cha.

Nhiệt độ càng ngày càng nóng bỏng, cùng với chất lỏng ngày càng tràn đầy, vấy bẩn hạ thân bọn họ…

Tiếu Triệt cảm giác mình sắp điên mất rồi. (Tui là điên thật rồi –)

Cậu đã không còn là con người, mà là một dã thú không biết liêm sỉ là gì.

Cậu cắn răng, cong người, dùng sức thúc vào, đưa đẩy ma sát. Cậu nghe được đằng sau người cha, người kia đang trầm thấp thở dốc.

Tiếu Triệt có thể cảm nhận được tần suất va chạm, nhiệt độ cùng mạch đập của hắn.

Không tới nửa phút, Tiếu Triệt liền bắn ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.