Tâm Thủy Dao

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 15

“Đại tỷ, đây là ba trăm lượng bạc, hãy cùng hai con gái hảo hảo mà sống.”

“Cám ơn. . . . . . Cám ơn ân nhân, cám ơn ân nhân!”

“Đại tỷ, người mà ngươi phải tạ ơn chính là thiếu gia nhà ta. Sau này mặc kệ gặp phải những chuyện khó khăn gì, cũng đừng nghĩ quẫn, nếu ngươi chết, hai đứa con của ngươi phải làm như thế nào đây?”

“. . . . . . Dân phụ kiếp trước tu luyện có phúc, cho nên mới có thể gặp được ân nhân, gặp được Bạch công tử. Dân phụ nhất định sẽ nuôi dạy hai con khôn lớn, dân phụ mỗi ngày sẽ cầu Bồ Tát phù hộ ân nhân cùng Bạch công tử.”

“Nếu ngươi còn muốn quay về Hà gia, cũng không cần phải sợ, trải qua hai tháng lao ngục tai ương, Hà Nhị cũng không dám khi dễ ngươi nữa đâu.”

“Không, ta không quay về. Ân nhân, dân phụ kiếp sau dù có làm trâu làm ngựa, cũng khó có thể báo đáp đại ân đại đức của ân nhân cùng Bạch công tử.”

“Đại tỷ, ngài mau đứng lên. . . . . .”

Cùng Lưu Vận Tranh tránh ở phía sau đại thụ, Bạch Hãn Triệt nhìn Văn Trạng Nguyên đang an bài cuộc sống sau này cho Liễu Quyên cùng hai con gái của nàng một cách ổn thoả, hắn đã kính nể giờ lại càng thêm hâm mộ. Sau khi Văn Trạng Nguyên đưa Liễu Quyên lên xe ngựa, Bạch Hãn Triệt mới đi ra.

“Trạng Nguyên, ngươi vừa rồi nói sai rồi. Người mà nàng phải tạ ơn chính là Vận Tranh mới đúng.” Ngoại trừ việc giúp Liễu thị điều trị vết thương, hắn chẳng giúp thêm được việc gì cả.

“Thiếu gia, Thái tử điện hạ nói, lúc đó nếu không phải nàng gặp thiếu gia, Thái tử điện hạ đã mặc kệ rồi. Cho nên, nàng nên cảm tạ nhất chính là thiếu gia ngài, đúng không, điện hạ.” Sau khi Văn Trạng Nguyên được Lưu Vận Tranh cho thay mặt làm việc tốt, bắt đầu giúp hắn ở trước mặt Bạch Hãn Triệt nói tốt.

“Vận Tranh. . . . . .”

“Trạng Nguyên nói không sai, ” Lưu Vận Tranh vừa lòng nhìn Văn Trạng Nguyên liếc mắt một cái, “Nếu không phải ngươi thấy nàng đáng thương, loại việc nhỏ nhặt này đâu cần ta ra mặt.”

“Ngươi là Thái tử. . . . . .” Thái tử không phải là nên quản những việc khó khăn của dân chúng sao?

“Nếu không phải ngươi ở đây, ta sao có dịp đến Dĩnh Quang Trấn được?”

Phát hiện Bạch Hãn Triệt đối với mình hiện ra một tia bất mãn, Lưu Vận Tranh vội vàng sửa miệng. Rồi mới dìu Bạch Hãn Triệt lên ngựa, trở về.

“Vận Tranh, Liễu đại tỷ vì sao không trở về nhà mẹ đẻ?” Bạch Hãn Triệt không hiểu Liễu thị vì sao lựa chọn đến cách rời đi, mà không trở về nhà, nếu là hắn, khẳng định sẽ quay về bên cạnh phụ thân.

“Đó là vì nữ nhân lấy chồng giống như bát nước đã đổ đi. Trong nhà Liễu thị còn có một vị huynh trưởng và một đệ đệ, nếu nàng trở về, ca tẩu đệ muội khẳng định sẽ không vui.” Kỵ mã đi theo phía sau Lưu Vận Tranh cùng Bạch Hãn Triệt, Văn Trạng Nguyên giải thích, “Hơn nữa chúng ta cho nàng ba trăm lượng bạc, nếu nàng trở về, ca ca, chị dâu, đệ đệ, đệ muội có thể không để mắt tới sao. Đến lúc đó, bạc có thể không còn, nàng cùng hai đứa nhỏ cũng sẽ không còn nơi dung thân. Còn không bằng tránh đi tha hương, an ổn sống qua ngày.”

Bạch Hãn Triệt nghe xong, kinh ngạc vạn phần: “Sao lại như vậy? Đó đều là người thân của nàng a!”

“Thiếu gia, ngài ở trong cung tự nhiên không biết. Tiểu nhân bên ngoài sống đã năm sáu năm, loại sự tình này đã sớm thấy nhưng không thể trách.”

Bạch Hãn Triệt nắm chặt tay trên lưng nựa, người ở phía sau mở miệng: “Hãn Triệt, nếu ngươi lại gặp được những việc bất bình tương tự, muốn quản liền quản, có ta ở đây.”

Bạch Hãn Triệt ngửa đầu, nhìn về phía người sau lưng hắn, môi giật giật, cuối cùng cái gì cũng chưa nói. Trong đôi mắt hắn hiện ra sự uể oải cùng thất vọng rất rõ ràng, hắn thất vọng đối với chính mình.

Vận Tranh, chuyện lần này nếu không phải có ngươi cùng Trạng Nguyên ở đây, ta căn bản không giúp được nàng, cho nên ta đang rất xem thường chính mình. Cúi đầu, Bạch Hãn Triệt tâm tình trầm hạ, tất cả đều vì nhận thấy sự vô dụng của bản thân.

Lưu Vận Tranh ôm sát hắn, ánh mắt thâm thuý. Hãn Triệt, lần sau, ta nhất định sẽ làm cho ngươi đem trái tim cũng như những suy nghĩ trong đầu một chữ không sót toàn bộ nói cho ta biết!

Vẫn là trở lại nhà của Phương lão bá, Tiểu Tứ thấy tất cả mọi người đã quay về, lập tức dọn cơm trưa đã sớm chuẩn bị tốt. Ngồi ở bàn ăn, Bạch Hãn Triệt cứ rầu rầu, không buồn động đũa. Nhận ra tâm tư của hắn, Tiểu Tứ cùng Văn Trạng Nguyên đều bảo trì im lặng, rất nhanh ăn cho xong cơm liền vội vã rời đi. Phương lão bá lấy cớ ra ngoài phòng ăn cùng thị vệ, bên bàn rất nhanh chỉ còn lại có Bạch Hãn Triệt cùng Lưu Vận Tranh.

Lưu Vận Tranh làm như đói bụng, vùi đầu ăn cơm, Bạch Hãn Triệt cứ cầm lấy chiếc đũa mà chẳng gắp lấy món nào. Ăn xong một chén, Lưu Vận Tranh thấy Bạch Hãn Triệt cứ ngồi ngẩn người ra, bèn đặt chén cơm không của mình xuống, rồi đoạt lấy chén cơm trước mặt hắn. Bạch Hãn Triệt lúc này mới ngẩng đầu, nhìn qua.

“Vận Tranh!” Thấy đối phương muốn ăn chén cơm mà hắn đã nếm qua, Bạch Hãn Triệt vội vàng đoạt lại, “Ta lại đi xới cho ngươi một chén.”

“Không, ta muốn ăn của ngươi.” Lại đoạt chén cơm, Lưu Vận Tranh giống như không còn là Thái tử uy vọng, mồm to ăn từng ngụm lớn.

“Vận Tranh. . . . . .” Bạch Hãn Triệt muốn đoạt lấy, lại nghe Lưu Vận Tranh mở miệng.

“Hãn Triệt, ta phải quay về kinh .”

Bạch Hãn Triệt lúc này liền sửng sốt.

“Phụ thân có thai, phụ hoàng cùng phụ vương đem hầu như toàn bộ quốc gia đại sự giao cho ta cùng Vận Vanh xử lý. Kinh thành bên kia gởi thư thúc giục ta trở về.”

“A. . . . . . Vận Tranh là Thái tử. . . . . . Không thể. . . . . .” Tâm tình đang cảm thấy uể oải cực độ, lại biết được Lưu Vận Tranh phải đi, Bạch Hãn Triệt càng thêm khổ sở.

Thấy thế, Lưu Vận Tranh nảy lên một trận mừng như điên, Hãn Triệt luyến tiếc hắn đi!

“Hãn Triệt, không cần ở Dĩnh Quang Trấn dừng lại lâu quá. Lúc ta cùng Vận Vanh đi thị sát, nếu thuận đường nhất định sẽ đến nhìn ngươi. Có sự gì khó khăn ngươi liền viết thư cho ta. Phụ thân tuy rằng đã phái thị vệ bảo hộ ngươi, nhưng ta vẫn rất lo lắng.” Đột nhiên, Lưu Vận Tranh vỗ vỗ tay, chỉ thấy một gã Hắc y nhân bịt kín mặt không biết từ nơi nào xuất hiện ở bên cạnh hắn, quỳ trên mặt đất, dọa Bạch Hãn Triệt nhảy dựng.

“Hãn Triệt, hắn là ám ảnh, là một trong những ảnh vệ của ta, ta cho hắn ở lại bên cạnh ngươi. Có hắn ở đây, ta cũng yên tâm hơn.” Sau đó, Lưu Vận Tranh lại vỗ tay, Hắc y nhân một cái lắc mình, liền không thấy.

Bạch Hãn Triệt trừng lớn mắt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ám vệ.

“Hãn Triệt, ta ngày mai phải về kinh, đêm nay. . . . . . Ngươi có thể theo giúp ta hay không?”

Lưu Vận Tranh vừa hỏi xong, sắc mặt Bạch Hãn Triệt liền trắng bệch ra.

Lưu Vận Tranh nhẫn nhịn xao động trong lòng, chậm rãi nói: “Hãn Triệt, ta chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc, cái gì cũng không làm.”

Bạch Hãn Triệt cúi đầu, không dám trả lời.

“Tựa như trước kia vậy.”

“. . . . . .”

“Chỉ ôm một lúc thôi.”

“. . . . . .”

“Hãn Triệt. . . . . .”

Lưu Vận Tranh trầm giọng càng ngày càng thấp, tràn đầy ủy khuất.

Chiếc đũa trên tay Bạch Hãn Triệt cơ hồ bị hắn bẻ gẫy, qua thật lâu, ngay khi Lưu Vận Tranh chuẩn bị dùng biện pháp khác, thì hắn gật gật đầu: “Vận Tranh. . . . . . Không cần. . . . . . Làm cái loại sự kia, được không?”

“Hãn Triệt!” Lưu Vận Tranh mừng như điên, “Ta chỉ ôm ngươi ngủ thôi.”

“Ân.” Bạch Hãn Triệt lại gật gật đầu. Rồi hắn mới ngẩng đầu, vì trên mặt Lưu Vận Tranh xuất hiện một nụ cười làm hắn thoáng ngây người. Vậy mà cứ nghĩ, Vận Tranh sẽ tức giận.

Lưu Vận Tranh không tức giận, nhưng hắn không có biểu hiện ra niềm vui sướng tột cùng trong lòng, hắn phải nhẫn, nhẫn đến khi không cần phải nhịn nữa.

. . . . . . . . . .

Ban đêm tới so với bình thường nhanh rất nhiều, Bạch Hãn Triệt trong lòng không yên tiến vào lều của Lưu Vận Tranh. Trong lều trại ngoại trừ một cái giường rất đơn giản, không có cái gì khác. Điều kiện đơn sơ như thế làm cho Bạch Hãn Triệt kinh ngạc không thôi. Lưu Vận Tranh lại cho hắn một cái nhìn khác, trước kia bọn họ chuẩn bị cho hắn gì đó tất cả đều là tốt nhất.

“Hãn Triệt.” Lưu Vận Tranh ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào người trước mặt, vỗ vỗ giường.

Bạch Hãn Triệt khẩn trương chậm rãi đi qua, ngồi vào bên cạnh Lưu Vận Tranh.

Thay y phục bằng một áo sơ mi, Lưu Vận Tranh nằm xuống, thuận thế đem Bạch Hãn Triệt lâu đến trong lòng ngực, thấy đối phương thân thể trở nên cứng ngắc, hắn lâu càng thêm nhanh.

“Hô”, đột nhiên, Lưu Vận Tranh đứng dậy thổi tắt ngọn nến, Bạch Hãn Triệt càng thêm khẩn trương.

Lưu Vận Tranh xoay người đem Bạch Hãn Triệt hoàn toàn ôm vào trong ngực, hắn nghe được tiếng tim đập của chính mình, cũng nghe tiếng tim đập của Bạch Hãn Triệt ── rất giống nhau, đều đập nhanh và dồn dập.

Lưu Vận Tranh biết Bạch Hãn Triệt vì sao khẩn trương, nhưng khát vọng lớn hơn thế vẫn đang được hắn đè nén đến tận cùng, hiện tại hắn chỉ muốn ôm người này lâu hơn một chút, cũng không biết nên làm như thế nào cho đối phương thả lỏng.

Bị Lưu Vận Tranh gắt gao ôm lấy, Bạch Hãn Triệt không thể khống chế nhớ tới những đêm trước đây. Hắn sợ Lưu Vận Tranh sẽ nhịn không được, nhưng đợi hồi lâu, bên tai lại truyền đến tiếng thở vững vàng của Lưu Vận Tranh.

“Vận Tranh?” Bạch Hãn Triệt nhỏ giọng kêu, đối phương lại vô phản ứng, chắc là đã ngủ rồi. Lập tức, thân mình Bạch Hãn Triệt bắt đầu thả lỏng. Nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế, bị ôm chặt, Bạch Hãn Triệt gối đầu lên trên vai Lưu Vận Tranh, tiếp theo nhờ ánh sáng của ngọn đuốc bên ngoài mà nhìn mặt hắn.

“Hắn” vẫn là “hắn”, nhưng “hắn” cũng không phải “hắn”.

Phụ thân. . . . . . Con thật sự hồ đồ rồi.

Trong óc rất nhiều nghi vấn, Bạch Hãn Triệt càng nghĩ càng hỗn loạn, cuối cùng ngăn không được mệt mỏi, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Khi hắn lui vào trong lòng ngực Lưu Vận Tranh, trong lúc đó tay đặt ở trên thân thể hai người, Lưu Vận Tranh, nguyên bản đang ngủ mở mắt tỉnh lại. Một đôi mắt giống như hổ báo. Điểm nhẹ vào huyệt ngủ của Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh thối lui, cởi bỏ vạt áo Bạch Hãn Triệt, hôn lên thân thể hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.