Tâm Thủy Dao

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 26

“Hỗn xược!”

Ngay tại thời khắc khẩn trương, đột nhiên một đạo giọng nữ truyền đến, vài cô gái đang cùng mấy ám vệ giằng co nghe thấy liền hướng phía sau lui hai bước, buông kiếm, trên mặt thoáng hiện kinh hoảng. Chỉ thấy một nữ nhân thân phủ áo dài màu đen, trên đầu mang hắc sa bước nhanh tới, không khỏi hờn giận đối với cô gái đầu lĩnh kia nói: “Linh nhi, vi sư cho ngươi dẫn người tới đón Anh nhi trở về, hơn nữa đáp tạ người ta, ngươi vì sao lại mang chúng sư muội ở trong này nháo sự? Ngươi dám làm ra chuyện lấy oán báo ân như thế sao?”

“Sư phụ. . . . . .” Cô gái đầu lĩnh bất bình mở miệng, nhưng nhìn thấy sắc mặt sư phụ liền thối lui sang một bên.

“Thiếu gia, ngài không có việc gì chứ?” Tiểu Tứ lo lắng xem xét Bạch Hãn Triệt, tức giận không thôi.

“Mai môn chủ, ” cùng đi tới với Mai Cung Yến, Bạch Mạnh Viễn mất hứng nói, “Bạch gia trang là nơi ở cũ của Bạch Quốc Công, trang ngoại có ngự bài do tự tay Hoàng Thượng viết, đừng nói phạm vi vài trăm dặm, chính là ngay cả trong nước này, đều biết nơi này là đâu. Mai môn chủ, thiếu gia nhà của ta hảo tâm cứu đệ tử của ngươi, nhưng đệ tử của ngươi lại ở Bạch gia trang nháo sự, còn đối thiếu gia nhà ta làm ra việc vô lễ như thế. Này không chỉ là đối Quốc Công bất kính, mà còn là đối Hoàng Thượng cùng Khuyết vương bất kính!”

Mai Cung Yến vội vàng khom người nhận tội, nói: “Mai cô quản giáo không nghiêm, để cho các nàng làm ra loại chuyện đại bất kính này, Mai cô xin bồi tội cùng Bạch Nhị gia và đại thiếu gia, mong rằng Bạch Nhị gia cùng đại thiếu gia vì các nàng tuổi nhỏ không hiểu chuyện mà rộng tình tha thứ, không cùng các nàng so đo.”

“Sư phụ. . . . .” Vẫn là cô gái vừa rồi có vẻ thật lo lắng ra tiếng, “Đồ nhi không phải cố ý nháo sự, nhưng dựa theo môn quy, Đại sư tỷ đã muốn mất trinh tiết. Đại sư tỷ luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt môn quy, nếu bọn họ không gánh trách nhiệm với Đại sư tỷ, sau khi Đại sư tỷ tỉnh lại chắc chắn sẽ thống khổ. Sư phụ. . . . . . Đồ nhi thật sự không đành lòng nhìn thấy sư tỷ bị trọng thương còn phải chịu đựng thống khổ như thế.”

“Cái gì kêu mất trinh tiết?” Văn Trạng Nguyên tiến lên trừng mắt nhìn Mai Linh Linh, cả giận nói, “Nàng chính là bị kẻ xấu gây thương, lại không có bị lăng nhục. Chúng ta đem nàng cứu trở về, vết thương trên người nàng chính là một tay Triệu đại nương rửa sạch, chúng ta ngay cả cái liếc mắt đều không dám.”

“Chẳng lẽ các ngươi không có ôm qua Đại sư tỷ ta sao? Chỉ cần cùng nam tử có nửa phần đụng chạm, thì đã là mất trinh tiết rồi.” Mai Linh Linh không cam lòng yếu thế kêu lên.

“Câm mồm!” Mai Cung Yến ngẩng đầu cho Mai Linh Linh một cái tát, đối phương lập tức trào nước mắt, vẻ mặt ủy khuất, “Sư phụ. . . . . .”

“Các ngươi. . . . . . Vì sao không hỏi thương thế của nàng có bao nhiêu trọng? Nàng. . . . . . khi nào hồi tỉnh? Là ai làm nàng bị thương?”

Đứng ở phía sau thị vệ, Bạch Hãn Triệt thấp giọng nói, lời nói của hắn làm cho các nữ nhân ở đây có một chút mất tự nhiên.

“Nàng bị thương rất nặng, không biết khi nào có thể tỉnh lại. Lúc Tiểu Tứ phát hiện ra nàng, chúng ta còn tưởng rằng nàng đã chết. Có một kiếm trực tiếp đâm xuyên qua ngực của nàng, ít nhất phải có đến bốn năm người vây đánh nàng. Lại ngã xuống nơi bãi đất như vậy, chỉ còn có một hơi thở yếu ớt, suýt nữa đã muốn quy thiên, chúng ta không muốn nhìn thấy nàng uổng mạng nên mới ôm nàng cứu trở về.”

Bạch Hãn Triệt cảm thấy rất khó chịu, nàng bị trọng thương như thế, nhưng tỷ muội đồng môn lại chỉ quan tâm nàng có bị nam nhân huých hay không, có còn trinh tiết hay không. Hắn không rõ ràng lắm đó là một nơi như thế nào, vì sao trinh tiết so với tính mạng con người còn trọng yếu hơn, huống chi bọn họ cũng không có đối nàng làm cái gì, lương y như từ mẫu, hắn chỉ vì nàng trị thương mà thôi.

Có người ấn lên vai hắn, Bạch Hãn Triệt ngẩng đầu, an lòng.

“Hãn Triệt, đi lấy thức ăn cho ta, ta đói bụng.” Tóc tai bù xù, tuỳ tiện khoác một bộ ngoại sam, thậm chí còn lộ ra nửa ngực, Lam Vận Vanh ghé vào trên vai Bạch Hãn Triệt nói.

“Vận Vanh. . . . . .” Vốn định kêu đối phương đi về trước, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt đối phương, hắn nói, “Vận Vanh, đừng nóng giận, chỉ là chút hiểu lầm thôi.”

“Hãn Triệt, đi lấy thức ăn cho ta.” Vẫn nhắc lại câu vừa rồi, Lam Vận Vanh hướng mắt nhìn về phía Tiểu Tứ, ngầm bảo hắn “bồi” Bạch Hãn Triệt đi.

Tiểu Tứ hiểu ý, giật nhẹ Bạch Hãn Triệt: “Thiếu gia, nô tài bồi ngài đi lấy thức ăn cho Vương gia.” Lời nói hắn vừa buông ra, người của Tố Thuỷ Cung kinh hoảng nhìn về phía Lam Vận Vanh.

“Vận Vanh, ngươi đừng. . . . . .” Người bị Tiểu Tứ mạnh mẽ túm đi còn khẩn khoản cầu tình.

“Tiểu Tứ.” Lam Vận Vanh thanh âm trầm xuống, Tiểu Tứ lập tức tha Bạch Hãn Triệt rời đi.

Chờ Bạch Hãn Triệt bị lôi đi , Lam Vận Vanh quét mắt nhìn một đống người chung quanh, mắt buồn ngủ mông lung ngồi xuống nhuyễn ghế mà bọn thị vệ vừa nâng tới cho hắn. Hắn vừa ngồi xuống, Mai Cung Yến lập tức quỳ xuống nói: ” Môn chủ‘ Tố Thuỷ Cung ’, Mai Cung Yến bái kiến Vương gia.” Nàng vừa quỳ xuống, các thiếu nữ còn lại cũng đều quỳ xuống. Mọi người trong Bạch gia trang khó thở đem các nàng vây quanh.

Lam Vận Vanh không nhìn các nàng, mà là chuyển hướng Bạch Mạnh Viễn nói: “Nhị thúc công, ngài cùng các thúc thúc thẩm thẩm về ốc trước đi.”

“A, ai, hảo.” Bạch Mạnh Viễn cùng các lão nhân gia rời đi trước, giữ lại vài người trẻ tuổi, biết chuyện sắp xảy ra Lam Vận Vanh không muốn để cho bọn họ nhìn thấy.

“Vương gia.” Trước khi đi, Bạch Mạnh Viễn lên tiếng, cũng là hy vọng Lam Vận Vanh có thể thủ hạ lưu tình, bất quá đối phương tựa hồ không để ý, ánh mắt thâm trầm.

Chờ những người nên đi đều đã rời đi, Lam Vận Vanh nửa mở hai tròng mắt, nhìn một vòng các nữ nhân đang quỳ trên mặt đất, hỏi: “Văn Trạng Nguyên, nữ nhân kia đã chết chưa?”

“Khải bẩm Vương gia, thiếu gia y thuật cao minh, hôm qua có tỉnh lại một lúc.” Văn Trạng Nguyên nhìn sắc mặt Lam Vận Vanh, trong lòng biết hôm nay chuyện sẽ không thiện.

“Còn sống. . . . . .” Lam Vận Vanh một tay đặt ở tay vịn, điều chỉnh lại tư thế ngồi, đợi một lát, mở miệng, “Mang ra bên ngoài.”

“Vương gia!” Mai Cung Yến cuống quít ngẩng đầu, vội la lên, “Vương gia, việc này tất cả đều là lỗi của Mai cô, thỉnh Vương gia tha cho Anh nhi.”

“Mang ra bên ngoài.” Lam Vận Vanh không kiên nhẫn nói, hai gã tùy thân thị vệ đi vào trong phòng, Mai cô đứng dậy định ngăn cản, hai thanh kiếm liền đặt trên cổ của nàng, tựa như lúc nãy đồ đệ của nàng đã làm đối với Bạch Hãn Triệt.

“Sư phụ!”

Các đệ tử của Tố Thuỷ Cung kinh hoảng nhìn Lam Vận Vanh, người cầm đầu là Mai Linh Linh cũng bị doạ cho xanh mặt, không nghĩ sẽ xuất hiện loại biến cố này.

Nữ nhân còn đang hôn mê bị người nâng đi ra, Mai Cung Yến “đông” một cái quỳ xuống, cầu xin: “Vương gia, việc này Mai cô nguyện gánh vác hết thảy, thỉnh Vương gia bỏ qua cho Anh nhi, nàng đã bị thương, sẽ chịu không nổi.”

“Cầu Vương gia tha cho sư tỷ. . . . . .”

Lam Vận Vanh căn bản không để ý tới, lạnh lùng cho thị vệ đem người để tại cửa Bạch gia trang.

“Vương gia. . . . . .” Mai Cung Yến gấp đến độ trào nước mắt, Mai Linh Linh quỳ trên mặt đất cúi đầu không nói.

Chờ bọn thị vệ đã đem người ra ngoài trở về, Lam Vận Vanh lúc này mới mở miệng: “Đem nàng mang lại đây.” Hắn chỉa chỉa Mai Linh Linh. Lập tức, hai gã thị vệ kia tiến lên đem Mai Linh Linh tha lên.

“Sư phụ!” Mai Linh Linh sợ tới mức hoa dung thất sắc, không biết Vương gia vì sao phải tìm nàng.

“Vương gia!” Mai Cung Yến ra tay, tránh khai thị vệ, muốn đi cứu người, mà nàng còn chưa đụng tới Mai Linh Linh, tử sĩ của Lam Vận Vanh đã ra tay. Mai Cung Yến tuy là người trong giang hồ, nhưng đối với tử sĩ do Lam Vận Vanh tự mình huấn luyện làm sao một người giang hồ bình thường có thể đối kháng. Không qua mấy chiêu, Mai Cung Yến đã trúng hai chưởng vào ngực, phun ra một bụm huyết.

“Sư phụ!” Chưa bao giờ gặp qua tình huống như thế, các thiếu nữ sợ tới mức chỉ biết khóc.

Bọn thị vệ áp giải Mai Linh Linh quỳ gối bên cạnh Lam Vận Vanh, hắn thân thủ sờ lên vai của nàng.

“A! Không cần! Không nên đụng ta!” Mai Linh Linh khóc lóc kêu lên.

Lam Vận Vanh lãnh mặt, thuận tay trượt từ vai của nàng xuống cánh tay, ngay khi đối phương còn đang kêu khóc sợ hãi, trên tay hắn dùng sức.

“A! !”

Cánh tay phải của Mai Linh Linh bị Lam Vận Vanh cắt nát, đau nhức làm cho nàng suýt nữa ngất xỉu đi.

“Ta huých ngươi, ngươi là cũng muốn làm cho bổn vương đối với ngươi chịu trách nhiệm sao?” Thu hồi tay, Lam Vận Vanh ở trên quần áo sát sát, rồi mới cười khẩy nói, “Các ngươi nhìn thân mình bổn vương, kia bổn vương có nên đem các ngươi toàn bộ thu vào vương phủ hay không?”

“Vương gia. . . . . . Cầu Vương gia ngài giơ cao đánh khẽ buông tha các nàng. . . . . . Mai cô nguyện thay các nàng gánh vác hết thảy tội này.” Mai Cung Yến dập đầu khẩn cầu, nếu nàng cùng các đệ tử đến một lượt, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Lam Vận Vanh hừ lạnh, chán ghét nhìn Mai Linh Linh đang nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất: “Nếu nàng chết cùng ngươi thật là quá dễ dãi cho nàng rồi.” Những lời này của hắn làm cho những người khác hồ đồ, nhưng lại làm cho thân mình Mai Linh Linh không ngừng run rẩy.

“Bất quá là người được cứu trở về kia, cho dù là có cái loại môn quy nhàm chán đến cực điểm, cũng không đến nỗi chăng cố nặng nhẹ như thế, không đợi người tỉnh lại liền vội đem nàng đuổi ra sư môn.” Nắm lấy mái tóc của Mai Linh Linh kéo đầu nàng đến gần, Lam Vận Vanh trừng mắt nhìn nàng nói, “Loại kỹ xảo này của ngươi bổn vương căn bản là không cần suy đoán.” Rồi sau đó, hắn hung hăng đem đối phương hất đến một bên.

“Linh Linh?”

“Nhị sư tỷ?”

Mai Cung Yến cùng các đồ đệ của nàng nghi hoặc nhìn Lam Vận Vanh cùng Mai Linh Linh, càng nghĩ trong lòng càng phát ra hàn.

Lười giải thích Lam Vận Vanh nhìn Mai Linh Linh nói: “Người này lưu lại, những người khác toàn bộ đuổi đi ra ngoài, sau này, người của‘ Tố Thuỷ Cung ’ không được bước vào Bạch gia trang nửa bước.”

“Vương gia, sư môn bất hạnh, thỉnh Vương gia đem Linh Linh giao cho ta, ta chắc chắn. . . . . .” Mai Cung Yến mở miệng, đưa tới Lam Vận Vanh phẫn nộ.

“Không cần thử tính nhẫn nại của bổn vương.” Chống tay vào ghế dựa, Lam Vận Vanh chậm rãi đứng lên, “Lưu lại một mình nàng, bổn vương đã là thủ hạ lưu tình, nếu không chỉ bằng ý đồ các nàng thương tổn Hãn Triệt, bổn vương là có thể xử các ngươi tội phạm thượng tác loạn.” Hãn Triệt ngay cả hắn cũng không có thể khi dễ, huống chi là người khác.

“Vận Vanh.”

Phía sau truyền đến thanh âm thở gấp gáp của Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh quay đầu lại, chỉ thấy đối phương đầu đổ đầy mồ hôi.

“Vận Vanh, đồ ăn sáng ta làm tốt rồi. Ta. . . . . . Ta và ngươi quay về ốc ăn.”

“Ngươi làm?” Lam Vận Vanh vừa nghe, vẻ giận dữ trên mặt không thấy nữa, trong mắt là vui sướng.

“Ân, ta cùng Tiểu Tứ học. Vận Vanh, ta. . . . . .” Nhìn các nữ nhân trên mặt mang lệ, lại đang vô cùng sợ hãi, Bạch Hãn Triệt nắm lấy tay Lam Vận Vanh, “Vận Vanh, chúng ta cùng nhau quay về ốc ăn đi, Tiểu Tứ đã đem đồ ăn sáng đến đó rồi.”

“Vương gia, thiếu gia kiên trì không cho nô tài làm, ngài cùng thiếu gia mau quay về ốc đi.” Tiểu Tứ ở một bên hát đệm.

“Hảo, trở về ăn.” Một tay ôm Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh cao hứng sắp chết, Hãn Triệt chính là đã vì hắn mà nấu cơm, “Hãn Triệt, ngươi làm cho ta cái gì ăn a?”

Khoát tay ngang thắt lưng Lam Vận Vanh, phù hắn đi trở về, Bạch Hãn Triệt nói: “Ta cũng không nói lên được, chính ngươi đến nhìn xem đi. Bất quá hương vị không tốt như ở trong cung.” Thừa dịp Lam Vận Vanh không chú ý, Bạch Hãn Triệt tay phải hướng phía sau lúc lắc, làm cho những người đó nên chạy nhanh đi.

“Ai nói chứ, Hãn Triệt làm nhất định so với trong cung ăn ngon hơn nhiều.” Lam Vận Vanh nhẫn đau nện bước nhanh hơn, hận không thể dùng khinh công bay trở về.

“Thiếu gia đem Vương gia mang đi, các ngươi mau một chút đi thôi.” Thấy hai người đã đi xa, Tiểu Tứ nói khẽ với Mai Cung Yến, rồi mới xuất ra ra đơn thuốc, “Đây là thiếu gia đưa cho đại đồ đệ ngươi xứng dược, cái này là dùng bên ngoài, này là dùng để uống, một ngày ba lượt. Người đã được thiếu gia an trí ở sài phòng, ta mang bọn ngươi đi.”

“Cám ơn, cám ơn ngài, cám ơn thiếu gia.” Mai Cung Yến liên thanh nói lời cảm tạ, rồi sau đó cho người nâng dậy Mai Linh Linh sắc mặt trắng bệch, đuổi theo Tiểu Tứ.

“Thái tử gia cùng Vương gia hiểu rõ nhất thiếu gia, chuyện hôm nay nếu để cho Thái tử gia biết, hoặc Vương gia còn muốn truy cứu, sợ sẽ không bỏ qua, các ngươi vẫn là nhanh chóng rời đi nơi đây thôi.” Mang người tới sài phòng, Tiểu Tứ dặn dò mấy câu, rồi chạy nhanh rời đi.

Cất nhanh đơn thuốc vào, nhìn đại đệ tử hôn mê trong phòng, Mai Cung Yến đau lòng nhìn về phía Mai Linh Linh: “Linh Linh. . . . . . Vương gia nói, chính là thật sự?”

Mới vừa được phù ngồi xuống, Lam Vận Vanh liền khẩn cấp mở cái bát đang bị che ở trên bàn ra, nhưng sau khi hắn nhìn thấy thứ trong bát, hắn liền dừng lại.

Bạch Hãn Triệt vô thố đứng ở hắn bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Vận Vanh, ta nghĩ cho ngươi nguôi giận. . . . . .”

Trong bát chỉ là cơm tẻ bình thường, bất quá cơm tẻ còn có cải củ, đậu đỏ, đậu phụ cùng một ít rau xanh, mấy thứ này trộn lẫn vào nhau làm cho Lam Vận Vanh nửa ngày không hề động tĩnh.

Một con tiểu bạch thố đáng yêu ăn cà rốt ư.

Cẩn thận mà đem một cái bát đồ ăn khác đang bị che lại mở ra, Bạch Hãn Triệt đưa đến trước mặt Lam Vận Vanh. Đồ ăn rất đơn giản, măng cùng nấm, nhưng mà được trang trí thành một đoá hoa, bất quá có rất nhiều chỗ vẫn chưa được cắt rời, vừa thấy là đã biết kỹ thuật xắt rau phi thường vụng.

Lại cẩn thận lấy lấy ra món ăn cuối cùng, món này lại càng đơn giản, rau xanh xào. Nhưng rau xanh được cuốn tròn lại trên dĩa, hợp thành hé ra khuôn mặt tươi cười.

Tựa như làm một món ăn cho hài đồng, Bạch Hãn Triệt làm hai món đồ ăn này cùng bát cơm trộn kia là muốn hống cho người nào đó cao hứng, coi như hắn hống người năm nay mới năm tuổi.

“Vận Vanh. . . . . .” Thấy Lam Vận Vanh nửa ngày không hé răng, cũng không động đũa, Bạch Hãn Triệt càng ngày càng thấy xấu hổ, mấy món hắn làm giống như rất. . . . . .”A!” Đột nhiên bị người chặn ngang kéo vào trong ngực, môi Bạch Hãn Triệt bị người khoá chặt.

Bị hôn đến thất điên bát đảo, trong lòng Bạch Hãn Triệt nổi lên nghi hoặc: Vận Vanh là thích hay là không thích?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.