CHƯƠNG 43
Nhìn Lam Vận Vanh lấy tín đi ra ngoài, Bạch Hãn Triệt cảm thấy trong đầu thật lộn xộn. Có người tiến vào, hắn ngẩng đầu, là Lưu Vận Tranh.
“Hãn Triệt, ” Lưu Vận Tranh tiến lên ấn thượng vai trái Bạch Hãn Triệt, “Sao vẫn là một bộ dáng lo lắng như vậy? Chẳng lẽ ngươi sợ nhiều ra một phụ thân, cha sẽ không cần ngươi sao?”
“Vận Tranh. . . . . .” Bạch Hãn Triệt tựa vào trên người Lưu Vận Tranh, buồn bã nói, “Ta nửa phần cảm giác vui sướng đều không có, ta không phải. . . . . . rất tuyệt tình? Hắn. . . . . . dù sao cũng là sinh phụ của ta.”
Lưu Vận Tranh nhẹ giọng cười nói: “Nguyên lai là vì vậy. Hãn Triệt, ngươi đừng lo nghĩ nhiều quá. Ngươi nghĩ như thế nào thì cứ làm như thế ấy đi, hắn phụ ngươi rất nhiều, cho dù ngươi làm như thế nào cũng không quá đáng. Hơn nữa ngươi không phải đã cho hắn đi với ngươi một đạo rồi sao? Hãn Triệt của ta như thế nào tuyệt tình chứ?”
Tim Bạch Hãn Triệt vì một câu cuối cùng này mà rung động, hắn ngẩng đầu, miễn cưỡng lộ ra một mạt tươi cười: “Vận Tranh, ta nghe lời ngươi, không nghĩ nhiều nữa.”
Lưu Vận Tranh cuối cùng nhẹ nhàng thở ra: “Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta an tâm. Hãn Triệt, ngươi lúc nào cũng phải nhớ, mặc kệ có biến cố gì, ngươi cả đời này đều ở bên cạnh ta cùng với Vận Vanh, đều ở trong cung. Sinh phụ cũng tốt, mẹ đẻ cũng thế, coi như là càng có nhiều người thương ngươi.”
Bạch Hãn Triệt thật sâu hít vào một hơi, gật đầu, chủ động ôm lấy Lưu Vận Tranh, mặc dù đã sáng tỏ tâm ý của hắn, nhưng đối phương vẫn vui sướng không thôi, cúi đầu khẽ hôn hắn.
“Hãn Triệt, sinh đứa con cho ta.”
Bạch Hãn Triệt khinh suyễn điểm đầu, ôm chặt Lưu Vận Tranh, có bọn họ ở đây, vô luận sự việc ra sao, hắn cũng sẽ không hoảng hốt nữa, sẽ không sợ hãi nữa.
“Thiếu gia. . . . . .”
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Tứ khinh gọi, Bạch Hãn Triệt cuống quít đẩy ra Lưu Vận Tranh dĩ nhiên bắt đầu động dục niệm. Trước khi đối phương tức giận liền đứng dậy ghé vào lỗ tai y cúi đầu nói hai câu, bật người làm cho đối phương vui vẻ ra mặt.
“Không được đổi ý.”
Buông ra Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh đe doạ. Bạch Hãn Triệt cúi đầu sửa sang lại xiêm y, điểm nhẹ đầu, vội vàng đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, Bạch Hãn Triệt chỉ thấy Tiểu Tứ lo lắng đứng ở cửa, thấy Thái tử điện hạ cùng Vương gia không có, Tiểu Tứ cũng cố không hơn tôn ti, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, ta vừa mới nghe người ta nói có người tìm Đồng Đồng, đã hơn nửa ngày, Đồng Đồng còn không có trở về, ta lo lắng. . . . . .”
Bạch Hãn Triệt vừa nghe, lúc này mới nhớ tới Lưu Vận Tranh nói qua với hắn đã viết thư cho Đồng Hàm Trứu, vội hỏi: “Có biết người nọ hiện tại nơi nào?”
“Nói là ở lầu một trong sương phòng phía tây, ta sợ Đồng Đồng gặp chuyện không may, cho nên tới nói cho thiếu gia biết. Thiếu gia, muốn cùng Thái tử điện hạ hoặc Vương gia nói nói hay không? Vạn nhất người nọ mạnh mẽ mang Đồng Đồng đi. . . . . .”
Bạch Hãn Triệt nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta đi trước nhìn một cái, Trạng Nguyên đâu?”
“Trạng Nguyên đã đi qua rồi, nói cũng không yên tâm.”
“Vậy ngươi hãy đi trước, ta cùng Vận Tranh nói một tiếng.”
“Ân.”
Tiểu Tứ xoay người chạy, Bạch Hãn Triệt quay vào phòng trong, Lưu Vận Tranh bán nằm ở trên giường xem tấu chương.
“Vận Tranh, Tiểu Tứ nói có người tìm Đồng Đồng, có thể là Đồng Hàm Trứu, ta nghĩ đến đó nhìn xem.”
“Ta cùng ngươi đi.”
Lưu Vận Tranh đứng dậy mặc hài.
“Vận Tranh, ” Bạch Hãn Triệt tiến lên đè y lại, “Một mình ta đi. Ngươi là Thái tử, loại việc vặt này vẫn là đừng ra mặt. Tiểu Tứ cùng Trạng Nguyên cũng ở đấy.”
Nhìn người vợ trước mặt trở nên tự tin hơn so với trước kia rất nhiều, Lưu Vận Tranh lại nằm trở về.
“Ta nghe lời ngươi, bất quá không thể chỉ nghe, mà phải tưởng thưởng.”
Mặt Bạch Hãn Triệt nóng như thiêu, vẻ mặt đối phương không cần hỏi cũng biết y muốn cái gì. Xấu hổ né tránh Lưu Vận Tranh nhìn chăm chú, Bạch Hãn Triệt “Ân” một tiếng, xoay người vội vàng đi ra ngoài. Lưu Vận Tranh như nam tử trong đêm tân hôn, ngây ngốc cười rộ lên.
Còn chưa tới cửa, Bạch Hãn Triệt chợt nghe thấy tiếng khóc của Đồng Đồng, Văn Trạng Nguyên lo lắng dán tại trên cửa “nghe lén”, thấy hắn đến đây, vội vàng nói: “Thiếu gia, người nọ bên trong chết sống không ra khỏi cửa, Đồng Đồng một mực khóc. Khẳng định là tên hỗn đản nào đó!”
Bạch Hãn Triệt vừa nghe, càng nóng nảy, mạnh mẽ gõ cửa: “Đồng Đồng? Mở cửa, là ta.”
“Oa. . . . . .” Bên trong tiếng khóc càng lớn hơn nữa, chợt nghe Đồng Đồng kêu thảm thiết, “Bạch đại ca, cứu ta! Người xấu đến đây! Bạch đại ca, cứu. . . . . .” Lời tiếp theo coi như bị ngăn chặn, không hô lên được.
“Trạng Nguyên, có thể phá cửa hay không?”
Bạch Hãn Triệt lui qua một bên, mặc kệ người ở bên trong là ai, hắn đều phải cứu Đồng Đồng. Có Vận Tranh cùng Vận Vanh ở đây, người nọ dù lợi hại thế nào hắn cũng không sợ.
“Chi”
Không đợi Trạng Nguyên tông vào, cửa đã bật mở. Một gã nam tử sắc mặt âm trầm đứng ở cửa, tiếng khóc của Đồng Đồng kinh thiên từ phòng trong rõ ràng truyền ra. Tiểu Tứ cùng Văn Trạng Nguyên bật người đứng ở hai bên sườn Bạch Hãn Triệt, giận dữ trừng người này.
“Tại hạ Đồng Hàm Trứu, trang chủ Bích Vân sơn trang, tứ ca của Đồng Đồng.”
Người mở cửa tự giới thiệu, cao thấp đánh giá Bạch Hãn Triệt, người nọ trong miệng cứ luôn gọi Bạch đại ca!
“Thiếu gia, thật là Đồng Hàm Trứu đến đây.”
Tiểu Tứ nhẹ giọng nói, thần sắc chán ghét. Đồng Hàm Trứu liếc mắt nhìn hắn, tiếng khóc ở phòng trong làm cho sắc mặt y lại trầm vài phần.
“Tại hạ Bạch Hãn Triệt.”
“Đồng mỗ gặp qua Bạch thiếu gia.”
Kiến thức rộng rãi, Đồng Hàm Trứu tự nhiên biết rõ thân phận Bạch Hãn Triệt, hơi cúi thân mình chào hỏi.
Bạch Hãn Triệt hướng đối phương một lược vuốt cằm, vội vàng hướng buồng trong đi đến. Hắn một bước vào trong nhà, nhìn thấy Đồng Đồng ngồi ở trên giường hô to: “Bạch đại ca! Cứu ta, mau cứu ta!” Bị điểm huyệt đạo hắn không thể động đậy, cất giọng gọi, trên mặt tràn đầy nước mắt, mũi cùng đôi mắt hồng toàn bộ giống như có người mạnh mẽ sát sát qua, thoạt nhìn vạn phần đáng thương.
“Trạng Nguyên.”
Văn Trạng Nguyên bước nhanh tiến lên cởi bỏ huyệt đạo cho Đồng Đồng. Tay chân vừa năng động, Đồng Đồng liền nhào vào trong lòng Bạch Hãn Triệt, phát run hảm: “Bạch đại ca, Bạch đại ca. . . . . . Ô ô. . . . . . Ngươi sao bây giờ mới đến. . . . . . Hắn tìm được ta , ô ô. . . . . .”
“Đồng Đồng, chớ sợ chớ sợ, trước đừng khóc.” Bạch Hãn Triệt vỗ nhẹ lưng hắn, mặc kệ phía sau có đôi mắt lạnh như băng đang nhìn, đã có hai người kia ở trên lầu, Bạch Hãn Triệt thấy rất an tâm.
Cứu binh đến đây, Đồng Đồng tránh ở trong lòng Bạch Hãn Triệt, hoảng sợ đã lui rất nhiều, cũng ôm Bạch Hãn Triệt ra bên ngoài trốn, một khắc cũng không nguyện cùng tứ ca ở chung một gian phòng.
“Ngươi nếu còn dám trốn, ta liền đem miêu cẩu ngươi dưỡng toàn bộ lột da chử, đem cho khất cái bên ngoài ăn hết!”
Đồng Hàm Trứu không thể nhịn được nữa. Người này trước kia mặc dù sợ y, cũng không dám cãi lời, hiện tại có chỗ dựa vững chắc, cũng dám minh mục trương đảm như thế cự tuyệt y!
Câu uy hiếp này vừa nói xong, tiếng khóc vừa mới nhỏ xuống, Đồng Đồng uỷ khuất lại khóc lớn lên: “Bạch đại ca. . . . . . Oa. . . . . .” Tiểu Hoa, Nốt ruồi đen, Bạch Tuyết, Tiểu Nguyệt của hắn. . . . . . Người xấu! Người xấu!
“Đồng trang chủ.” Bạch Hãn Triệt cuối cùng biết đến cái gì gọi là người bá đạo, hai người kia trước kia có ép buộc hắn như thế nào, cũng không đe doạ hắn như vậy.
“Ta nói Đồng Hàm Trứu, ngươi ở Bích Vân sơn trang uy phong như thế nào ta không quản, nhưng ở trong này, còn không tới phiên ngươi giương oai.” Văn Trạng Nguyên che ở trước người Bạch Hãn Triệt cùng Đồng Đồng, vén tay áo lên, “Ngươi còn có mặt mũi nói ngươi là tứ ca của Đồng Đồng. Có huynh trưởng nào làm như ngươi không, nếu ta là Đồng Đồng, ta cũng không muốn gặp ngươi.”
“Trạng Nguyên.” Ngăn lại người đang tức giận, Bạch Hãn Triệt đối người đồng dạng cũng vẻ mặt giận dữ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Đồng Đồng, nói: “Đồng trang chủ, Đồng Đồng hắn có thai.”
Lời này tạo thành lưỡng chủng phản ứng. Đồng Hàm Trứu trên người tức giận nháy mắt tán lui, mừng như điên trong mắt y hiện lên, mà Đồng Đồng cũng khóc đến ho khan.
“Đồng!” Đồng Hàm Trứu tiến lên muốn đem người lãm tiến trong ngực, lại bị Bạch Hãn Triệt ngăn cách.
“Đồng Đồng, đừng khóc đừng khóc, ngươi khóc như thế đứa nhỏ cũng sẽ khóc.” Đối Đồng Hàm Trứu lắc đầu, Bạch Hãn Triệt trước trấn an người trong ngực đã bị kinh hách, “Đồng Đồng, ngươi không phải muốn đứa nhỏ này sao? Vậy thì không thể lại khóc, đứa nhỏ sẽ khóc theo.”
“A!” Người kia hoảng sợ vội vàng dừng tiếng khóc, nức nở, “Bạch đại ca, ta không khóc ta không khóc. . . . . .” Rồi sau đó, hắn sợ hãi nói thẳng, “Bạch đại ca. . . . . . Ta, ta dừng không được.” Nghe nói đứa nhỏ cũng sẽ khóc, Đồng Đồng cực lực nhẫn khóc, nhẫn đến mặt đều đỏ.
Nghe được lời hắn nói, Đồng Hàm Trứu hai đấm gắt gao nắm chặt, một đôi con ngươi hận không thể đem Đồng Đồng hấp đến trong cơ thể y luôn.
“Đồng Đồng, ngươi cùng Trạng Nguyên và Tiểu Tứ đi lên lầu đi, không thể lại khóc.” Đem người giao cho Tiểu Tứ, Bạch Hãn Triệt nói, “Bảo phòng bếp chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút cho Đồng Đồng. Khóc lâu như thế, hắn khẳng định đói bụng lắm rồi.”
“Ân, ta đói, đói bụng.” Đồng Đồng xoa xoa hai mắt, mang theo khóc nức nở nói. Đồng Hàm Trứu nhẫn xuống dục vọng đang dâng lên, thối lui đến một bên, cho hắn rời đi. Tránh ở giữa Tiểu Tứ cùng Trạng Nguyên, Đồng Đồng cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Đồng Hàm Trứu một cái, vì cuối cùng có thể thoát khỏi đại ma đầu này mà nhanh hơn bước chân.
“Bính”
Một thanh âm thật mạnh vang lên, Đồng Hàm Trứu một quyền nện ở trên tường, một cái hố nhất thời xuất hiện, đem Bạch Hãn Triệt chỉ còn lại một mình trong phòng có chút hoảng sợ. Hắn hướng hậu lui hai bước, tránh xa một chút cái người mặt lạnh la sát kia. Trách không được Đồng Đồng sợ y như vậy, người này so với Vận Tranh cùng Vận Vanh đáng sợ hơn.
Phòng trong lâm vào trầm tĩnh, đối với chuyện Đồng Đồng có thai, Đồng Hàm Trứu một chút cũng không kinh ngạc, Bạch Hãn Triệt hiểu được.
“Đồng Đồng phân biệt không nhiều lắm có bầu hai tháng. Đứa nhỏ. . . . . . là của ngươi?”
“Là của ta.”
Đồng Hàm Trứu không e dè, y xoay người nhìn về phía ngọc diện nam tử đơn bạc nhu nhược, thấy đối phương khẩn trương tiếp tục lui lại mấy bước về phía sau, y quì một gối, khom người, lại đứng lên.
“Đồng mỗ lúc này tạ ơn Bạch thiếu gia đối hắn cứu giúp chi ân.”
Bạch Hãn Triệt liếm liếm môi, người này so với hai người kia bá đạo hơn, lại càng khó ở chung hơn, hắn nhất thời không biết nên nói cái gì mới hảo. Ngẫm lại, vẫn là đi thẳng vào vấn đề thôi.
“Đồng Đồng nói ngươi muốn đem hắn bán cho Thát tử.”
Đồng Hàm Trứu lập tức hàn khí liền xông ra, ninh mi: “Ai cùng hắn nói?!”
“Hắn nói là Tam tỷ hắn.”
Đôi con ngươi Đồng Hàm Trứu mị lại, khoé miệng tàn nhẫn gợi lên: “Còn có gì nữa?”
“Hắn nói. . . . . .” Bạch Hãn Triệt thật do dự, nhưng vẫn nói, “Hắn nói ngươi mỗi ngày đều làm cho hắn rất đau, hắn rất sợ ngươi.”
Đồng Hàm Trứu căng thẳng, chỉ nhấp miệng, cái gì cũng không nói.
Bạch Hãn Triệt nghe tim đập mạnh, nếu hắn là Đồng Đồng, hắn cũng sẽ lẫn trốn đi thật xa. Tuy hai người kia những lúc tức giận làm cho người ta tâm hoảng, nhưng rất ít đối hắn như thế.
“Hắn chính là vì lý do này mà trốn?”
Đồng Hàm Trứu nắm chặt quyền, rất chặt.
“Phải!”
Bạch Hãn Triệt ý thức được Đồng Đồng lúc này từng là chính mình trước kia, và Đồng Hàm Trứu cũng rất giống hai người kia. Hắn không biết nên đồng tình với Đồng Đồng, hay là nên đáng thương cho Đồng Hàm Trứu. Nam tử này bất cẩu ngôn tiếu, sợ là đã yêu Đồng Đồng rất sâu.
“Ta muốn hỏi ngươi một sự kiện.” Nghĩ thân phận hai người như vậy, Bạch Hãn Triệt nói. Nhưng đối phương lại đoán được hắn muốn hỏi cái gì, trả lời: “Ta cùng Đồng Đồng không phải thân huynh đệ, đứa nhỏ trong bụng hắn là ta cố ý làm.”
“. . . . . .”
Bạch Hãn Triệt có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, cũng có một ít lời muốn nói với Đồng Hàm Trứu, đối phương có lẽ là một người không giỏi về giao tiếp cùng người khác, mà hắn cũng không phải một người có thể tùy tiện cùng người khác đáp lời, phòng trong lại lâm vào trầm tĩnh.
Không thể cứ như thế mà ép buộc đi. Bạch Hãn Triệt nghĩ như thế. Người này cực kỳ giống hai người kia, không có khả năng buông ra Đồng Đồng, nhưng Đồng Đồng lại có vẻ sợ y như vậy. Bạch Hãn Triệt trộm ngắm Đồng Hàm Trứu vài lần, trong đầu vòng vo mấy ý niệm.
“Đồng trang chủ, ngươi. . . . . . hạ quyết tâm phải có được Đồng Đồng sao?”
“Đương nhiên.” Thật kiên quyết.
“Vậy thì. . . . . . Nếu ngươi không có chuyện gì quan trọng, ngay tại lâu này ở mấy ngày đi. Có một số việc, nóng vội không được, huống chi hiện tại thân mình hắn bất đồng bình thường.”
Hắn phải đi về hảo hảo ngẫm lại như thế nào giúp hai người này.
“Mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, lần này ta đều phải dẫn hắn đi.”
Đồng Hàm Trứu không chút nào nhượng bộ, người nọ cùng đứa nhỏ là của y, cũng chỉ có thể là của y.
“Nhưng Đồng Đồng sợ ngươi.”
Bạch Hãn Triệt không khỏi nhíu mày, người này. . . . . . Ai. . . . . .
Đồng Hàm Trứu sắc mặt âm trầm, không nói.
Thở dài, Bạch Hãn Triệt thấp giọng nói: “Đồng trang chủ, đối với ngươi mà nói, ngươi là hy vọng hắn vui mừng đón nhận ngươi đi.”
Đôi con ngươi của đối phương lướt qua một chút ảm đạm trả lời hắn.
“Đồng trang chủ, ta đi nhìn xem Đồng Đồng. Ta muốn giúp ngươi, nhưng khuyên ngươi không nên lại doạ hắn sợ, hắn vẫn là một đứa trẻ thôi.”
Đồng Hàm Trứu thái độ lạnh lùng, ương ngạnh ở trong mắt Bạch Hãn Triệt dần dần mềm hoá, y đi đến trước bàn ngồi xuống, lặng yên sau một lúc lâu, mở miệng.
” Điều kiện duy nhất để ta tiếp nhận Bích Vân sơn trang chính là hắn. Nếu không buộc hắn, không doạ hắn, hắn vĩnh viễn cũng không thể là của ta. Lời ngon tiếng ngọt, ôn nhu săn sóc? Ta không làm được, lại càng không biết. Điều này không thể làm cho hắn có cuộc sống cẩm y ngọc thực, không thể làm cho hắn tránh đi cừu gia. Hắn có thể sợ ta, nhưng không thể thoát khỏi ta.”
” Cừu gia của Đồng Đồng?”
Bạch Hãn Triệt ngây ngốc, Đồng Đồng như thế nào có cừu gia?
Lại là rất dài một trận lặng im, Đồng Hàm Trứu chậm rãi nói ra thân thế Đồng Đồng.