Tâm Thủy Dao

Chương 45: Chương 45




CHƯƠNG 45

Thân lại cái thắt lưng, Đồng Đồng chậc lưỡi, thật là thoải mái a, đã nghĩ cứ như thế nằm ở trên giường vĩnh viễn không đứng dậy, chính là bụng hảo đói nha.

“Đồng Đồng, đói bụng đi.” Sớm đã thức dậy, Tiểu Tứ vừa thấy vẻ mặt hắn, đã biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Ân, Tiểu Tứ ca, ta vừa rồi nằm mơ thấy được ăn đốt thịt.” Khoé miệng Đồng Đồng chảy ra thoá dịch trong suốt.

“Ha hả, ” Tiểu Tứ cười rộ lên, “Được rồi, Tiểu Tứ ca sẽ lộng đốt thịt cho ngươi.”

“Cám ơn Tiểu Tứ ca.” Đồng Đồng trở thân tiếp tục nằm. Hắn hiện tại cảm thấy có ca ca yêu thương thật sự là hạnh phúc muốn chết, trước kia ca ca của hắn tuy nhiều, nhưng không có ai giống như Tiểu Tứ ca chiều chuộng hắn như vậy, còn khi dễ hắn, hừ!

“Tiểu Tứ ca, Bạch đại ca đâu? Đã mấy ngày nay ta không gặp mặt hắn.”

Tiểu Tứ xấu hổ xoay người, nói quanh co: “Thiếu gia, ách, thiếu gia cùng Thái tử điện hạ, Vương gia thương lượng đại sự, ân, cái kia, Đồng Đồng a, ta đi làm đốt thịt cho ngươi đây.”

“Tiểu Tứ ca, ngươi thật tốt quá.” Vì bị món ăn hấp dẫn nên Đồng Đồng không nghi ngờ lời Tiểu Tứ nói, quyết định nằm chờ ăn đốt thịt, đốt thịt a. . . . . . Đồng Đồng càng không ngừng nuốt nước miếng.

Hốt hoảng chạy đi, Tiểu Tứ sát sát mồ hôi, may mắn Đồng Đồng không hiểu, bằng không hắn thật không biết nên giải thích như thế nào về việc mấy ngày nay thiếu gia không ra khỏi phòng.

“Tiểu Tứ, trời đâu có nóng như thế.”

Đột nhiên, đầu bị người gõ một chút, Tiểu Tứ ngẩng đầu, bất mãn: “Văn đại ca, ngươi đừng cứ đánh vào đầu ta, ta vốn đã không được thông minh, nếu đánh nữa, ta có thể sẽ ngốc luôn đấy.”

“Muốn thông minh như vậy làm chi, ” Văn Trạng Nguyên lại nhẹ nhàng gõ một cái, tiếp theo gát tay lên vai Tiểu Tứ “Tiểu Tứ, sáng nay đầu bếp chử cho thiếu gia ‘ Ngũ toàn thang ’, thiếu gia để lại cho chúng ta chút, đang ở trong phòng ta, nhanh đến uống.”

“Thật sự?” Tiểu Tứ cao hứng cực kỳ, mới vừa đi nửa bước chân, lại lập tức thu hồi, “Đồng Đồng đói bụng, bằng không cho hắn uống đi.”

“Tiểu Tứ ngốc.” Văn Trạng Nguyên kéo Tiểu Tứ đi về hướng phòng mình, ” ‘ Ngũ toàn thang ’ kia tính hàn, làm sao cho Đồng Đồng uống được, ngươi nhanh đến mà uống, uống xong Đồng Đồng muốn ăn cái gì, ngươi đi làm cho hắn là được.”

Tiểu Tứ vừa nghe, vui tươi hớn hở nói: “Vẫn là thiếu gia hảo. Ta cái này đi uống, uống xong sẽ làm đốt thịt cho Đồng Đồng, hắn còn chưa có đứng lên đã ồn ào suy nghĩ đòi ăn.”

“Đốt thịt? Đừng thiếu phần của ta.”

“Sao có thể quên được?”

Văn Trạng Nguyên vừa lòng mà đem Tiểu Tứ đẩy mạnh vào trong phòng, đóng cửa lại. Thiếu gia lưu cho bọn họ “Ngũ toàn thang”, hắn chính là một ngụm cũng không muốn bỏ sót mà uống hết.

Sau khi hai người vào phòng, một người mới vừa lên lầu lại xoay người xuống lầu.

Trong phòng Bạch Hãn Triệt, hắn xem xét lá thư trước mặt, không xác định hỏi:

“Vận Tranh, Vận Vanh, cái này có thể được không?”

Lưu Vận Tranh hừ nói: “Phải xem Đồng Hàm Trứu chính mình có muốn hay không.” Nếu không phải muốn cho Hãn Triệt cao hứng, y làm sao thèm quản. Y chính là đem bảo bối tuỳ thân ── “ bí quyết” mà bọn họ ở hoan quán đã cho người viết xuống lấy ra.

“Đồng Hàm Trứu tự làm bậy nên không thể sống.” Lam Vận Vanh đánh cái ngáp nói, đầu gối lên trên vai Bạch Hãn Triệt, “Hãn Triệt, ta cùng Vận Tranh có thể so với hắn mạnh tay hơn nhiều, ít nhất chúng ta biết sửa đổi.” Không quên khen khen chính mình.

Bạch Hãn Triệt lắc đầu: “Vận Tranh, Vận Vanh, chuyện trước kia đều là do ta chính mình suy nghĩ miên man, là ta luôn cho rằng các ngươi khi dễ ta. Các ngươi cùng Đồng Hàm Trứu không giống nhau.”

“Hãn Triệt. . . . . .” Hai người tâm hoa nộ phóng.

Vừa cẩn thận xem xét một phen thứ phải giao cho Đồng Hàm Trứu, Bạch Hãn Triệt nghĩ đến một sự kiện khác, hỏi người đang dán tại trên người hắn.

“Vận Vanh, ngươi đã phái người đem Tiểu Hổ cùng Thiết Đầu bọn họ an trí ở đâu?”

“Ta biết ngươi sẽ bận tâm mà.” Lam Vận Vanh hít sâu nơi cổ Bạch Hãn Triệt, thấp giọng nói, “Ngươi cứ yên tâm đi, mấy đứa nhỏ kia ta đã cho người đưa đến Bạch gia trang rồi. Trước khi thương thế Kì U hảo lên, cứ cho bọn họ đến gia trang ở tạm một thời gian. Với thương thế kia, hắn ít nhất phải dưỡng một năm, ở trong trang, Vương Hâm cũng có thể đi ra ngoài tìm việc làm, sau này bọn họ muốn đi đâu chính là chuyện của bọn họ.”

“Vận Vanh.” Bạch Hãn Triệt vừa nghe, cảm động cực kỳ, người này đều thay hắn nghĩ tốt mọi chuyện.

Lam Vận Vanh ôm sát hắn nói: “Hãn Triệt không có hậu cố chi ưu, sau khi trở lại trong cung, có phải nên an tâm sinh đứa con cho ta cùng Vận Tranh hay không?”

Bạch Hãn Triệt đỏ mặt, hắn thuỳ mâu cười, gật đầu. Hai người này từ đầu năm đã khẩn cấp, hắn làm sao có thể cho bọn họ chờ lâu.

“Hãn Triệt, chính là cam tâm tình nguyện?” Còn nhớ rõ khi đó người này hoảng sợ, Lưu Vận Tranh nâng mặt Bạch Hãn Triệt lên hỏi.

“Vận Tranh.” Ấn thượng tay Lưu Vận Tranh, trong ánh mắt Bạch Hãn Triệt sáng rọi mang theo ngượng ngùng cùng chờ mong.

“Làm cho Đồng Hàm Trứu chờ thêm một lát nữa đi.”

Lưu Vận Tranh cúi người hôn lên môi Bạch Hãn Triệt, loại tư vị lưỡng tình tương duyệt này quá mỹ diệu.

Sau khi rửa mặt xong, Đồng Đồng ngồi ở bên giường, mới vừa ăn “tráng miệng” xong, uống ngưu nhũ, chờ Tiểu Tứ ca làm đốt thịt cho hắn, tuy nói sáng sớm liền ăn huân thực không thoả đáng, nhưng hắn muốn ăn nha, Bạch đại ca từng nói, hắn hiện tại muốn ăn cái gì, liền ăn cái đó. Như vậy ngày ngày thật sự so với ở trong trang hạnh phúc hơn gấp trăm lần.

Có người đẩy cửa mà vào, Đồng Đồng nhảy dựng lên, chạy đi ra.

“Tiểu Tứ ca, mau như thế liền làm tốt?” Đốt thịt đốt thịt.

“A! ! ! Bạch. . . . . . Ngô ngô. . . . . .”

Tiếng thét chói tai mới ra khỏi miệng, đã bị người túm nhập vào trong ngực bưng kín miệng, Đồng Đồng giống như nhìn thấy Diêm La, khuôn mặt hồng nhuận thoáng chốc trở nên tái nhợt.

“Ngươi thật sự không cần mạng của bọn miêu cẩu kia nữa?”

Gắt gao đem Đồng Đồng đặt tại trong ngực, Đồng Hàm Trứu ghé vào lỗ tai hắn lạnh nhạt nói. Đồng Đồng vừa lắc đầu, vừa khóc, trong lòng không ngừng gào lên: người xấu người xấu.

“Không được khóc, ta liền lưu bọn chúng, ngươi cũng có đốt thịt ăn, nếu lại khóc, ta lập tức truyền tin về nhà, làm cho bọn họ đem miêu cẩu ngươi nuôi toàn bộ lột da.” Vẫn uy hiếp giống như trước.

“Ngô ngô. . . . . .” Bị che miệng Đồng Đồng lập tức gật đầu, lỗ mũi nghe thấy mùi đốt thịt, đôi mắt đang trừng Đồng Hàm Trứu hiện lên kinh ngạc, người này cư nhiên đồng ý cho hắn ăn đốt thịt.

“Không được kêu.”

“Ngô ngô.”

Buông tay đang che miệng Đồng Đồng ra, Đồng Hàm Trứu ôm hắn chuyển hướng bàn vuông, Đồng Đồng vừa thấy, thật đúng là đã quên khóc cùng sợ hãi, đốt thịt! Không chỉ có đốt thịt, còn có rau ngâm, trám liêu cùng thông khô dầu, Đồng Đồng bật người nước miếng chảy ra. Hắn giương mắt, người nọ là không phải vừa muốn khi dễ hắn sao? Cho nên mới nguyện ý cho hắn ăn.

Đồng Hàm Trứu áp chế lửa giận trong lòng, đem Đồng Đồng ấn xuống ghế. Nếu người này không có thai trong người, y nhất định đã đem hắn áp đến trên giường, làm cho hắn tin tưởng chính mình mới thôi!

“Ăn.” Đem chiếc đũa nhét vào trong tay Đồng Đồng, Đồng Hàm Trứu lạnh mặt ngồi vào một bên.

Đồng Đồng hướng bên cạnh xê dịch, nghĩ muốn ly người này xa một chút, kết quả mới vừa động một chút, đã bị Đồng Hàm Trứu túm trở về.

“Ngươi không muốn ăn?” Uy hiếp, làm bộ muốn lấy đi.

Đồng Đồng mân mê miệng, thân thủ ngăn lại: “Không được! Ta đều không có khóc, ngươi nói cho ta ăn mà.”

“Vậy mau ăn đi.” Ngã chén trà phóng tới trước mặt Đồng Đồng, Đồng Hàm Trứu một bộ dáng muốn xem hắn ăn. Đồng Đồng liếc mắt nhìn y, thấy y tạm thời sẽ không khi dễ chính mình, cúi đầu bắt đầu ăn.

Này đốt thịt làm có chỗ giòn giòn, có chỗ nộn nộn, hương vị vô cùng ngon. Đồng Đồng mới vừa ăn một ngụm, liền dừng không được. Xứng thượng rau ngâm, trám liêu cùng hương tô thông khô dầu, Đồng Đồng ăn đến quên sợ hãi đối với người bên cạnh, nhất là người này những lúc hắn suýt nghẹn, sẽ châm trà cho hắn uống.

Đồng Đồng cố sức ăn, không có nhìn thấy người bên cạnh cách hắn càng ngày càng gần, cuối cùng là trực tiếp ôm lấy hắn. Một tay nhẹ nhàng đụng chạm sợi tóc Đồng Đồng còn chưa buộc lại, Đồng Hàm Trứu một tay uy Đồng Đồng uống trà. Người này chưa bao giờ ăn uống giống như vậy, hắn luôn ăn rất ít, vô luận y cho đầu bếp biến hoá đa dạng các món ăn cho hắn ra sao. Là bởi vì trong bụng đang có thêm một sinh linh, hay là bởi vì ly khai y. Nghĩ đến có lẽ là do nguyên nhân sau, Đồng Hàm Trứu siết chặt mấy sợi tóc trong tay.

“Ăn uống khi nào bắt đầu thành lớn?”

“A!” Vừa định mở miệng, phát hiện người nói chuyện đang ôm hắn, Đồng Đồng hoảng sợ. Muốn tách rời khỏi, lại phát hiện chính mình đã muốn rơi vào trong ngực người này.

“Khi nào?” Đồng Hàm Trứu một tay xoa bụng Đồng Đồng, lạnh giọng hỏi. Đồng Đồng sợ tới mức cả người phát run.

“Ngươi, không cho ngươi khi dễ ta, bằng không, bằng không ta nói cho Bạch đại ca biết.” Đồng Đồng đẩy ra tay Đồng Hàm Trứu, bảo vệ bụng, “Cục cưng là của ta, không cho ngươi bính cục cưng của ta.”

“Không có ta, ngươi làm sao có đứa nhỏ!” Đồng Đồng vừa nói xong, Đồng Hàm Trứu bị chọc giận, “Đứa nhỏ này là của ta đưa cho ngươi, bọn họ chẳng lẽ không nói cho ngươi biết, chỉ có sau khi giao hoan, mới có đứa nhỏ?”

Người này dám nói ra loại lời này, trên trán Đồng Hàm Trứu gân xanh ứa ra.

“Ngươi, ngươi lại khi dễ ta.” Lệ trong mắt Đồng Đồng lập tức xuất hiện, “Ngươi làm cho ta đau, còn muốn đem ta bán cho thát tử, ngươi còn khi dễ cục cưng của ta, ngươi tránh ra! Tránh ra! Đứa nhỏ là của ta, là của ta, ngươi chỉ biết khi dễ ta.”

Đồng Đồng càng không ngừng giãy giụa, muốn rời khỏi Đồng Hàm Trứu, mà đối phương cũng ôm chặt hắn không buông, rất muốn cùng hắn nói rõ ràng, đứa nhỏ rốt cuộc là vì sao có được.

“Đồng Đồng!”

Môn bị phá khai, Tiểu Tứ cùng Văn Nhật Trạng Nguyên vọt vào.

“Tiểu Tứ ca. . . . . . Hắn lại khi dễ ta. . . . . .”

Nhìn thấy cứu binh, Đồng Đồng lớn tiếng khóc lên. Tiểu Tứ vội vàng đi đến chỗ Đồng Hàm Trứu.

“Ngươi mau buông hắn ra, ngươi muốn làm cho đứa nhỏ hắn khóc theo sao?!”

Đồng Hàm Trứu buông ra Đồng Đồng, Đồng Đồng lập tức nhào vào trong lòng Tiểu Tứ, sợ hãi nhìn y. Đồng Hàm Trứu khó thở, một chưởng chụp nát cái bàn, Đồng Đồng lại oa oa khóc lớn lên.

“Đồng Đồng? Xảy ra chuyện gì?”

Nghe được thanh âm, Bạch Hãn Triệt vừa tiến ốc, liền nhìn thấy một đống hỗn độn đầy đất cùng Đồng Đồng đang khóc đến doạ người, cùng với đứng ở nơi đó, Đồng Hàm Trứu thần sắc tối tăm, thoáng chốc hiểu được.

“Bạch đại ca. . . . . .” Đồng Đồng trốn vào trong ngực Bạch Hãn Triệt, kêu lên, “Hắn khi dễ ta cùng cục cưng, hắn khi dễ ta, Bạch đại ca, ngươi làm cho hắn đi đi, cho hắn đi đi. . . . . .”

Đồng Hàm Trứu tiến lên định đem người túm trở về, bị Lưu Vận Tranh đi theo Bạch Hãn Triệt ngăn lại.

“Tiểu Tứ, đem Đồng Đồng vào phòng Trạng Nguyên đi.”

“Vâng, Thái tử điện hạ.”

Tiểu Tứ đem Đồng Đồng kéo qua, dẫn hắn rời đi. Đồng Hàm Trứu cả người buộc chặt quỳ xuống, hành lễ với Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh.

“Đứng lên đi.” Lưu Vận Tranh nhíu mày, “Bản cung tuy ở triều đình, nhưng nghe nói Đồng trang chủ ở trên giang hồ cũng coi như là một nhân vật lợi hại, sao lại không biết nhẫn nhịn như thế.”

“Vận Tranh.”

Không cho đối phương nói tiếp, Bạch Hãn Triệt đối người đang lặng yên không nói kia lên tiếng: “Đồng trang chủ, ngươi theo ta đến đây, nếu cứ như vậy cũng không phải biện pháp.”

“Đồng Hàm Trứu, nếu trong vòng mười ngày, ngươi thu phục không được Đồng Đồng, bản cung liền đem hắn mang về kinh thành, ngươi sau này không được quấy rầy hắn nữa.”

“Thái tử điện hạ!”

Đồng Hàm Trứu kinh hãi, Thái tử đây là ý gì!

“Vận Tranh. . . . . .”

Bạch Hãn Triệt không nghĩ đến ý gì khác, hắn đối Đồng Hàm Trứu tiếp tục nói, “Đồng trang chủ, ngươi theo ta đến đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Vận Tranh, chúng ta đi thôi. Tả Tam Minh đã đợi nửa canh giờ.”

Lam Vận Vanh mặc kệ Đồng Hàm Trứu, nói. Lưu Vận Tranh nhìn Bạch Hãn Triệt liếc mắt một cái, làm cho hắn không cần quá mệt mỏi, theo Lam Vận Vanh rời đi.

“Bạch thiếu gia, có thể giúp tại hạ giải thích nghi hoặc hay không, Thái tử điện hạ nói câu vừa rồi, là có ý gì?”

Đồng Hàm Trứu nhìn về phía Bạch Hãn Triệt, nếu người nọ coi trọng Đồng Đồng. . . . . . Y nắm chặt quyền.

“A?” Bạch Hãn Triệt sửng sốt, hỏi, “Câu nói nào?”

“Thái tử điện hạ cho tại hạ mười ngày, là ý gì?” Đồng Hàm Trứu đang tính toán suốt đêm sẽ mang Đồng Đồng rời đi.

Bạch Hãn Triệt vẫn là không hiểu, Văn Trạng Nguyên ở một bên nở nụ cười, hắn chế nhạo nói: “Thiếu gia, điện hạ cho hắn mười ngày chinh phục Đồng Đồng, nếu không liền đem người mang đi, Đồng trang chủ cho rằng điện hạ làm thế là vì coi trọng Đồng Đồng.”

“A!” Bạch Hãn Triệt kinh hô, này này này. . . . . .

“Chẳng lẽ không đúng?” Đồng Hàm Trứu lạnh giọng hỏi, nếu không phải, vì sao lại nói loại lời này.

“Sao, sao lại như vậy, Vận Tranh. . . . . .” Bạch Hãn Triệt cứng họng, Văn Trạng Nguyên trở mình xem thường, nói, “Đồng trang chủ, thiếu gia nhà chúng ta chính là người mà Thái tử điện hạ cùng Vương gia từ nhỏ đã lựa chọn, ngài đừng nói lung tung, sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết.”

“Trạng Nguyên. . . . . .” Không chỉ có cứng họng, mà là e lệ không chịu nổi.

Đôi con ngươi Đồng Hàm Trứu nháy mắt ám trầm, y đột nhiên hướng Bạch Hãn Triệt quỳ xuống.

“Đồng mỗ vô lễ, thỉnh Bạch thiếu gia chỉ giáo, Đồng mỗ. . . . . .” Y không nghĩ người nọ lại sợ y, nếu là như thế này, có thể giúp y chỉ có mỗi người này.

“Hắc, ngươi tìm đúng người rồi. Thiếu gia chúng ta chính là người từng trải, ngươi nên nghe lời thiếu gia một chút, thu thu tính tình của ngươi, Đồng Đồng sớm muộn gì cũng là của ngươi thôi.”

Văn Trạng Nguyên hảo tâm nói, Bạch Hãn Triệt lại nghe ra vài phần trêu cợt. Bất quá, hắn thật sự muốn giúp Đồng Hàm Trứu, không thể để cho Đồng Đồng một mình mang đứa nhỏ đi.

“Tiểu Tứ ca, chúng ta khi nào thì đi? Ta không muốn gặp lại hắn nữa, hắn sẽ khi dễ ta.”

“Đồng Đồng, kỳ thật hắn đối với ngươi rất tốt. Biết ngươi muốn ăn đốt thịt, hắn chính là chạy rất xa, đến cửa hiệu danh tiếng mua về cho ngươi đó.”

Kỳ thật người nọ rất thích Đồng Đồng, bằng không cũng sẽ không làm như thế, thế nhưng người nọ rất bá đạo, so với Thái tử điện hạ cùng Vương gia còn bá đạo hơn, cũng khó trách Đồng Đồng sợ hãi. Tiểu Tứ thở dài, những người này sao cứ để cho “người vợ” bỏ chạy, mới hối hận chứ.

“Không tốt.” Đồng Đồng nhẹ nhàng xoa xoa bụng có thể bị bính mà phá hư, hấp hấp mũi nói, “Hắn luôn làm ta sợ, còn đem đốt thịt cùng thông khô dầu của ta hất xuống đất , còn nói muốn giết miêu cẩu ta dưỡng, hắn đối ta không tốt, một chút cũng không hảo.”

Ai. . . . . . Tiểu Tứ thở dài, Đồng Hàm Trứu a Đồng Hàm Trứu, ngươi liền tự cầu nhiều phúc đi, ai bảo ngươi gặp phải người không giống thiếu gia như vậy. Xứng đáng ngươi chịu tội.

Trong phòng Bạch Hãn Triệt, hắn cùng Đồng Hàm Trứu bên ngoài gian tương đối mà ngồi, Văn Trạng Nguyên đứng ở phía sau hắn đảm đương vai trò thị vệ. Đem thứ sáng nay đã được chuẩn bị tốt tới trước mặt Đồng Hàm Trứu, hắn nói:

“Đồng trang chủ, ta đem điều muốn nói đều viết ở trên đây. Còn có. . . . . .” Hắn có chút xấu hổ, “Còn có, Vận Tranh cùng Vận Vanh nói thứ này đối với ngươi hữu dụng, cũng bảo ta đưa cho ngươi. Ngươi trước nhìn xem, có nghi vấn gì, nếu ngươi khó nói, liền viết xuống.”

Hắn cùng Đồng Hàm Trứu đều không phải là người biết ăn nói, làm như vậy có vẻ thích hợp hơn.

“Đa tạ bạch thiếu gia.”

Lấy qua tín, Đồng Hàm Trứu mở ra, thật dày mấy chục trang chỉ thượng tràn ngập, Bạch Hãn Triệt cúi đầu uống trà, làm cho y có thể chuyên tâm xem. Văn Trạng Nguyên tựa vào trên tường ăn củ lạc, ác độc nghĩ: tốt nhất Thái tử điện hạ đem Đồng Đồng mang đi, làm cho tên này tức mà chết. Thiếu gia bọn họ có trang chủ làm chỗ dựa, vậy thì Đồng Đồng liền có bọn họ làm chỗ dựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.