Tâm Thủy Dao

Chương 48: Chương 48




CHƯƠNG 48

Thân mình mặc dù cực mệt, vừa vặn bên cạnh lại thiếu hai người, Bạch Hãn Triệt ngủ không bao lâu liền tỉnh. Phòng trong đã muốn tối sầm, hắn chậm rãi đứng dậy, xuống giường.

Lúc này, gian ngoài truyền đến tiếng vang, Bạch Hãn Triệt toạ thẳng, kinh ngạc, không phải là Tiểu Tứ một mực canh chừng bên ngoài đó chứ. Có ánh sáng, chỉ thấy một người nâng nến đi đến, là một nam tử xa lạ. Bạch Hãn Triệt sợ hãi, vừa muốn gọi người, đối phương lại quỳ một gối xuống.

“Thiếu gia.”

Này một tiếng gọi, Bạch Hãn Triệt nghe được rõ ràng, bất an hoá thành giật mình.

“Ngươi. . . . . . là ám ảnh?” Bạch Hãn Triệt tinh tế đánh giá nam tử nửa quỳ ở trước mặt, gương mặt thoáng trắng bệch, gầy cương nghị, bộ dạng mặc dù bình thường, nhưng cặp mắt kia lại rất quen thuộc.

“Thiếu gia, thuộc hạ ám ảnh, vốn tên là. . . . . . Cừu Lạc.”

Nói ra tên đã lâu chưa đề cập qua, đối phương có chút tim đập mạnh và loạn nhịp.

Bạch Hãn Triệt do dự một chút, rồi mới đi qua, đem Cừu Lạc giúp đỡ đứng lên, sau đó thối lui mỉm cười: “Ngươi thay đổi trang phục và đạo cụ, ta thật sự nhận không ra.”

“Thiếu gia.” Buông nến, Cừu Lạc khom người, mặt mang tôn kính.

“Ách. . . . . . Cừu Lạc, hiện tại là lúc nào?” Bạch Hãn Triệt nhiều ít có chút không thích ứng, bất quá hắn cũng cao hứng, vì Cừu Lạc mà cao hứng.

“Khải bẩm thiếu gia, đã qua giờ mậu.”

“Giờ mậu. . . . . .” Bạch Hãn Triệt lúc này mới phát hiện chính mình còn phủ áo ngủ mỏng, vội quay lại bên giường đi lấy xiêm y, đã có một người so với hắn nhanh hơn cầm lấy ngoại sam của hắn, đẩu khai.

“Thiếu gia, xin cho thuộc hạ hầu hạ thiếu gia thay quần áo.”

Cừu Lạc tay cầm ngoại sam, Bạch Hãn Triệt cực kỳ xấu hổ, hắn nói quanh co: “Không cần, ta, chính mình mặc.”

Cừu Lạc không có ý trả lại, mà là xoay người đè thấp thân mình, không cho so với Bạch Hãn Triệt cao hơn một cái đầu, bằng không gã sẽ cho đối phương cảm giác áp bách. Bạch Hãn Triệt khó xử nhìn Cừu Lạc, người nọ vẫn loan hạ thân mình, chờ cho hắn mặc quần áo.

Giằng co trong chốc lát, Bạch Hãn Triệt thở dài, xoay người, vươn tay. Ti bào nhẹ nhàng chậm chạp xuyên qua cánh tay Bạch Hãn Triệt, phúc thượng hắn, một người không đợi cho hắn có động tác tiếp theo, bước nhanh toàn thân, bán ngồi xổm trước mặt hắn vì hắn hệ áo khấu, thắt đai lưng. Cho dù là Tiểu Tứ, Bạch Hãn Triệt cũng không có cho hắn hầu hạ chính mình như vậy.

“Cừu Lạc, ngươi thật sự không cần như thế. Sau này vẫn là để cho ta chính mình làm thôi.” Bạch Hãn Triệt thối lui đến bên giường, vì cử chỉ của Cừu Lạc mà vô thố.

Cừu Lạc chăm chú nhìn hắn, con ngươi ám trầm, tiếp theo gã khom người lui đi ra ngoài. Bạch Hãn Triệt nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở trên giường.

Cũng không qua bao lâu, Cừu Lạc lại đi vào, lúc này trên tay gã đoan một mâm đồ ăn, hương khí tuỳ theo cước bộ của gã, đuổi dần bay vào trong lỗ mũi Bạch Hãn Triệt. Gã đem mâm đồ ăn phóng tới trên bàn, cấp Bạch Hãn Triệt dọn xong bát đũa, lại lui đi ra ngoài.

Bạch Hãn Triệt hai mắt mở to, nhìn nhìn cái bàn, lại nhìn nhìn cửa phòng, không rõ sao vừa tỉnh lại, cảm giác ám ảnh cũng thay đổi thành một người khác.

Bạch Hãn Triệt tự nhiên không rõ ràng lắm hắn an bài như vậy đối với ám ảnh mà nói có hàm xúc gì hay không. Một tử sĩ suốt ngày không có thể gặp ánh sáng, đột nhiên có một ngày, chủ tử nói cho hắn biết, ngươi không hề là cái bóng, không hề là tử sĩ, mà là một thị vệ bình thường. Trích điệu miếng vải đen hàng năm che khuất dung mạo, đổi điệu hắc y vĩnh viễn dùng trong bóng đêm, hắn có thể đường đường chính chính đi ở trên đường, trải qua cuộc sống của người bình thường, tuy rằng, loại cuộc sống này có lẽ chỉ là ngắn ngủi.

Bạch Hãn Triệt không rõ ràng lắm, nhưng hắn nhiều ít cũng có thể cảm nhận tâm tình của ám ảnh. Hắn lê hai chân trầm trọng đi đến trước bàn, mới phát hiện nhuyễn ghế thế nhưng hơn một cái đệm, hắn vì Cừu Lạc thận trọng mà cảm động. Việc trong cung, nhất là chuyện hai người kia, hắn cũng không hỏi đến, cũng không có thể hỏi đến. Có lẽ hắn không thể lệnh ám ảnh vĩnh viễn thoát khỏi cuộc sống quá khứ, nhưng lần này ra kinh, hắn muốn cho Cừu Lạc có thể có những ngày của người bình thường.

Suy nghĩ cẩn thận, Bạch Hãn Triệt vì cử chỉ vừa rồi của Cừu Lạc mà tiêu tan. Hắn ngồi xuống, tính toán sau khi ăn cơm chiều sẽ đi xem Đồng Đồng.

Bạch Hãn Triệt không thấy được Đồng Đồng, bởi vì người nào đó đang mất hứng, không chỉ là mất hứng, thậm chí mang nén giận cùng uỷ khuất.

“Thiếu gia, ngài không cần Tiểu Tứ.”

“Tiểu Tứ, không phải như ngươi nghĩ đâu.”

“Bình thường, ẩm thực hàng ngày của thiếu gia đều là do ta hầu hạ, nhưng hôm nay, hôm nay. . . . . .” Người nào đó sắp khóc.

“Tiểu Tứ. . . . . . Ngươi, ai, ta, Tiểu Tứ, Cừu Lạc là Vận Tranh lưu lại cho ta, hắn vừa vặn ở đây, cho nên ta. . . . . .” Tên còn lại cuống quít trấn an.

“Thiếu gia. . . . . .”

Khụt khịt cái mũi, Tiểu Tứ giống như con chó nhỏ bị cướp đi chủ tử, học theo Đồng Đồng nhào vào trong lòng Bạch Hãn Triệt, khẩn cầu: “Thiếu gia, ngài không thể không cần ta.”

Hắn đánh giá thiếu gia sắp tỉnh, bưng nước ấm tới hầu hạ thiếu gia, không nghĩ tới thiếu gia ngay cả bữa tối đều dùng qua, cái này gọi là hắn “không còn giá trị sử dụng” nữa.

“Tiểu Tứ, ” Nhìn không được Văn Trạng Nguyên một cái tát nhẹ ở phía sau đầu hắn, “Ngươi có biết xấu hổ hay không, cùng thiếu gia làm nũng, ngươi tưởng ngươi là Đồng Đồng a.” Tiếp theo, hắn đem Tiểu Tứ kéo ra, đối người kia lên tiếng, “Thiếu gia, ngài đừng để ý đến hắn, hắn hôm nay bị Đồng Đồng doạ cho một trận, đầu óc còn mơ hồ chưa tỉnh.”

Bạch Hãn Triệt mặc dù chưa nói lai lịch Cừu Lạc, nhưng theo Bạch Hãn Triệt lâu như thế, Văn Trạng Nguyên đương nhiên biết bên cạnh hắn có một ám ảnh, hiện giờ đột nhiên nhiều ra một người, hắn cũng đoán được Cừu Lạc là ai.

“Đồng Đồng xảy ra chuyện gì?” Đem Tiểu Tứ đang bất mãn kéo đến bên người, làm cho hắn ngồi xuống, Bạch Hãn Triệt hỏi.

Mặt Tiểu Tứ nháy mắt đỏ lên, ánh mắt né tránh, Văn Trạng Nguyên nhìn hắn, hi hi ha ha nói: “Ai nha, cũng không có gì, là Tiểu Tứ da mặt tử bạc, nhìn thấy thứ không nên nhìn thôi.”

“Văn đại ca!” Tiểu Tứ hổn hển thấp giọng gọi, Bạch Hãn Triệt nghe mà không khỏi hồ đồ, “Cái gì không nên nhìn?”

“Thiếu gia, ngài đừng nghe Văn đại ca nói bừa, ta cái gì cũng chưa nhìn thấy!” Tiểu Tứ giấu đầu lòi đuôi, mặt đỏ đến doạ người.

Bạch Hãn Triệt càng hồ đồ, muốn hỏi, nhưng xem bộ dáng Tiểu Tứ, hắn lại không dám hỏi. Bất quá Văn Trạng Nguyên giải đáp nghi hoặc cho hắn.

“Thiếu gia, Đồng Hàm Trứu thật là một nhân vật lợi hại, ta xem ra, không quá ba ngày, Đồng Đồng sẽ ngoan ngoãn cùng hắn trở về.”

“Ngươi là nói. . . . . .” Bạch Hãn Triệt vừa nghe, kinh hỉ, “Bọn họ hoà hảo?”

“Không chỉ là hoà hảo, chu công chi lễ đều được vài lần.” Văn Trạng Nguyên thổn thức, sao liền dễ dàng tha thứ như vậy chứ. Bất quá lúc này, mặt Bạch Hãn Triệt cũng đỏ.

Tiểu Tứ cúi thấp đầu, tâm hoảng ý loạn. Hắn cùng Đồng Đồng trụ một gian phòng, buổi trưa lúc ấy, hắn tránh ở trong phòng Văn đại ca, coi như là có nơi lánh nạn. Vừa nãy, hắn muốn hầu hạ thiếu gia đứng dậy, nghĩ muốn quay về ốc lấy vài thứ, hắn ngay tại ngoài cửa nghe xong nửa ngày, phòng trong một chút động tĩnh đều không có, hắn còn gõ cửa, nói muốn đi vào, cũng không ai đáp lại hắn. Hắn nghĩ là Đồng Hàm Trứu đã đem Đồng Đồng về ốc của y, hắn không nghĩ nhiều, liền đẩy cửa đi vào, kết quả hắn thấy trường hợp làm cho hắn chết sững! Đồng Hàm Trứu không chỉ có ở trong, còn, còn. . . . . . Tiểu Tứ cả người đều thiêu cháy.

“Thiếu gia, Đồng Hàm Trứu ở trong phòng Đồng Đồng. Ta sẽ cho Tiểu Tứ đêm nay theo ta ngủ. Đồng Đồng bên kia. . . . . . Không bằng thiếu gia cho Cừu Lạc chú ý một chút, ta sợ Đồng Hàm Trứu lại lộng hắn khóc.”

Mang theo nụ cười nhìn Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên nói.

Bạch Hãn Triệt gật đầu: “Cũng tốt, làm cho Tiểu Tứ với ngươi một ốc đi. Xem ra Đồng Hàm Trứu đem tín của ta áp dụng rồi. Nếu không ta sẽ tìm Đồng Hàm Trứu nói chuyện? Nếu Đồng Đồng thật sự tha thứ hắn, chúng ta cũng chuẩn bị sớm một chút rời đi thôi.”

Nghĩ đến cùng với Đồng Đồng ly biệt, Bạch Hãn Triệt vạn phần không muốn. Nhưng Đồng Đồng có thai, vẫn là để cho đứa nhỏ ở bên cạnh phụ thân thì hảo hơn.

“Vâng, bất quá thiếu gia, Đồng Hàm Trứu kia còn phải quan sát thêm chút thời gian, vạn nhất quay đầu lại hắn thừa dịp chúng ta không ở đây lại khi dễ Đồng Đồng thì biết làm sao đây?”

“Vậy thì. . . . . . tìm người trước đem Kì U bọn họ đưa đến Bạch gia trang đi. Chuyện Đồng Đồng chúng ta nhìn nhìn lại. Ta nghĩ Đồng Hàm Trứu sẽ không làm cho hắn sợ nữa đâu.”

Hai người thương lượng chuyện Đồng Đồng cùng Đồng Hàm Trứu, Tiểu Tứ tựa vào bên cạnh thiếu gia, phi thường im lặng. Bạch Hãn Triệt nghĩ đến hắn là vì chuyện Cừu Lạc còn sinh hờn dỗi, đang nghĩ nên như thế nào trấn an hắn, bất quá trong lòng Văn Trạng Nguyên cũng thầm nghĩ, gặp người ta trần trụi ở trên giường ôn tồn liền xấu hổ thành như vậy, sau này đến chính mình thì không biết sẽ như thế nào nữa?

Trong một gian phòng khác, ngọn nến ở gian ngoài hắt ánh sáng yếu ớt đến buồng trong. Với ánh sáng mỏng manh này, có thể nhìn thấy trên giường có người, không chỉ có một người.

Một tiếng vang thật nhỏ từ một người truyền ra, trên giường có người ngồi dậy, đem người trong ngực đang ngủ nhẹ nhàng đặt sang một bên, rồi mới xuống giường.

“Ân. . . . . . Tứ ca. . . . . .”

Người ngủ say tựa hồ vẫn còn trầm tẩm trong vui thích, lẩm bẩm gọi, người đang mặc quần áo kia đột nhiên cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi dị thường sưng đỏ kia, nếu không phải thanh âm kia rõ ràng đói khát, có lẽ y sẽ trở lại trên giường, tiếp tục “chà đạp” người này.

Tuỳ tiện mặc vào ngoại sam, Đồng Hàm Trứu nhanh chóng đi ra ngoài. Ngoài phòng có thị vệ, y hướng đối phương vuốt cằm, tiếp theo thẳng tắp đi xuống lầu, vào phòng bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.