CHƯƠNG 65
Lại là một mùa hè đến, tháng năm kinh thành đã có thời tiết nóng nồng đậm, mà tâm tình Bạch Hãn Triệt so với một năm trước đây cũng hoàn toàn bất đồng. Đứng trong chòi nghỉ mát bên cạnh ao sen ở đông cung, hắn oa ở trong ngực một người, nhìn những vật dụng trong phòng đang được dọn ra ngoài.
“Vận Tranh. . . . . . Ta có chút luyến tiếc.” Nơi này hắn đã trải qua nhiều lắm những hỉ nộ ái ố, hiện giờ, hắn phải dọn khỏi nơi này, chính thức đến hậu cung ở.
Lưu Vận Tranh xoa bụng hắn đã sắp hơn chín tháng, nói: “Chờ sau này đứa con dọn đến nơi đây ở, ngươi thường đến xem nó là được rồi.”
Bạch Hãn Triệt ngẩng đầu, tiếp nhận một nụ hôn phủ xuống môi, Lưu Vận Tranh không chút để ý đến nội thị cùng các cung nữ lui tới chung quanh. Bạch Hãn Triệt ngượng ngùng cúi đầu, tới gần y. Lưu Vận Tranh kỳ thật là bất an, cha sinh tiểu Dụ Đầu một màn vẫn còn in đậm trong lòng y, mỗi khi nghĩ đến người này cũng phải trải qua quá trình như vậy, y liền đau lòng. Y muốn người này sinh thật nhiều đứa con cho y, nhưng sau ngày đó, y quyết định chỉ cho người này sinh một đứa là đủ rồi.
“Hoàng Thượng, Quốc Công đại nhân mệnh ngự trù phòng cấp Hầu gia hầm canh gà bổ dưỡng, bảo Hầu gia đến Dưỡng Hợp Cung dùng.”
Thái giám bên cạnh Bạch Hãn Triệt chạy đến khom người nói.
“Trẫm đã biết.” Lưu Vận Tranh ôm người ra chòi nghỉ mát, cẩn thận dìu hắn lên kiệu.
Sau khi khởi kiệu, Lưu Vận Tranh cầm tay Bạch Hãn Triệt: “Đã chín tháng, không chỉ là ta cùng Vận Vanh lo lắng, ngay cả phụ thân cũng rất đỗi khẩn trương.”
Bạch Hãn Triệt trấn an: “Ta suốt một tháng này ăn uống đều hảo, chỉ là thân mình có chút nặng nề thôi. Ngươi vừa mới đăng cơ, phụ vương cũng đem vận phường giao cho Vận Vanh, hai người các ngươi trên vai gánh trọng trách, không cần quá mức lo lắng cho ta. Nhị thúc cùng Tôn bá bá cũng vào trong cung ở rồi, Tiểu Tứ lại mỗi ngày đến. Còn các ngươi, mấy ngày nay ngủ rất trễ, thức dậy lại sớm, nhất định là mệt chết đi.”
Lưu Vận Tranh cười nói: “Làm sao mệt được.” Tiếp theo, y ôn nhu hôn Bạch Hãn Triệt một chút, thấp giọng nói, “Phụ hoàng truyền ngôi vị hoàng đế cho ta trước khi đứa nhỏ xuất thế, là muốn cho tôn tử vừa chào đời tựu thành Thái tử. Kỳ thật, Hãn Triệt. . . . . .” Lưu Vận Tranh lộ ra thần sắc khó xử, “Ta tính toán, lập Dụ Đầu làm Thái tử, ta cùng Vận Vanh. . . . . .”
“Vận Tranh, ” Bạch Hãn Triệt chặn đứng lời nói của y, nắm chặt tay y, “Ta biết.” Hắn thản nhiên cười, ” Chuyện Thái tử, ngươi cùng Vận Vanh quyết định là tốt rồi.” Hắn sao lại để ý đứa con chính mình có phải là Thái tử hay không, huống chi là cho Dụ Đầu, đó là bảo bối đệ đệ mà hắn rất mực yêu thương.
“Ta biết ngươi nhất định cũng sẽ đồng ý.” Lưu Vận Tranh nở nụ cười, buông xuống tâm sự đè nặng trong lòng nhiều ngày nay, “Tương lai, Dụ Đầu đương Hoàng Thượng, ‘ nó ’ chưởng quản vận phường, thúc cháu hai người cùng tương trợ lẫn nhau, thật tốt.”
“Đúng vậy.” Bạch Hãn Triệt gật đầu tán thánh, “Nhưng mà không biết là nam hay là nữ.”
“Khẳng định là nam.” Lưu Vận Tranh không ôm hy vọng nói, mỗi một vị hoàng gia cùng mọi người đã buông tha cho hy vọng sẽ có công chúa. Bạch Hãn Triệt sờ bụng, trong lòng lạnh nhạt, vô luận là nam hay là nữ, hắn đều phải vì bọn họ sinh thêm một đứa con nữa, không thể làm cho dòng họ phụ vương chặt đứt hậu duệ.
Sau khi đem Bạch Hãn Triệt đưa đến Dưỡng Hợp Cung của phụ thân, Lưu Vận Tranh đi ngự thư phòng gặp các đại thần. Bạch Tang Vận sai người đem thuốc bổ chuẩn bị riêng cho hắn đến trước mặt hắn, nhìn hắn ăn.
“Triệt nhi, con đã chín tháng, phải đặc biệt cẩn thận, mấy ngày sau con ở lại chỗ của phụ thân đi, ta lo lắng.” Dỗ dành Dụ Đầu đang ngủ ở tiểu giường, Bạch Tang Vận nói.
“Con nghe theo phụ thân.” Bạch Hãn Triệt hết sức đem thuốc bổ mà phụ thân vì hắn chuẩn bị toàn bộ ăn xong.
Thấy Bạch Hãn Triệt ăn uống tốt lắm, Bạch Tang Vận thoáng yên tâm.
Ăn xong thuốc bổ, lại cùng phụ thân nói chuyện chốc lát, Bạch Hãn Triệt có chút mệt mỏi ngay tại trên giường phụ thân nằm ngủ. Bạch Tang Vận nhìn hắn ngủ say, mặt lộ vẻ lo lắng, tính ngày thì Hãn Triệt mang thai xem như dài quá, đã nhiều ngày trong lòng hắn luôn hốt hoảng, nghĩ đến nỗi khổ đứa con phải chịu khi sinh, hắn liền lo lắng ăn ngủ không yên.
Cho bà vú đem tiểu Dụ Đầu ôm đến cách gian, Bạch Tang Vận ngồi ở trên nhuyễn tháp đọc sách, vừa trông chừng Bạch Hãn Triệt.
Trong giấc ngủ say Bạch Hãn Triệt bỗng cảm thấy bụng trầm trầm, nghĩ muốn phun, thắt lưng lại dị thường toan vây. Hắn trở mình mấy cái, cũng càng ngày càng khó chịu, lại có chút đau. Vẫn chú ý đến hắn, Bạch Tang Vận nhìn thấy trên mặt hắn hiện lên vẻ thống khổ, vội vàng buông sách đi đến bên giường.
“Triệt nhi?” Nắm lấy tay hắn, Bạch Tang Vận nhẹ giọng gọi.
“Ngô. . . . . .” Một tiếng rên rỉ từ trong miệng Bạch Hãn Triệt toát ra, hắn mở mắt, mặt nhăn mày nhíu, “Cha, con có chút, không thoải mái.”
“Làm sao không thoải mái?” Bạch Tang Vận sắc mặt kinh biến, khẽ vuốt bụng hắn, chỉ cảm thấy dưới tay có chấn động rất nhỏ, lập tức hướng ra ngoài gọi, “Hồng Tam, đi gọi Ngũ đại nhân cùng Tôn thầy thuốc! Đem Vận Tranh cùng Vận Vanh gọi tới.”
“Nô tài lập tức đi!” Nhanh tiếp theo, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã.
“Cha, con, con có phải sắp sinh hay không?” Đau trở nên thập phần rõ ràng, Bạch Hãn Triệt cảm thấy không thở nổi.
“Triệt nhi, đừng hoảng hốt, có phụ thân ở đây. Nói cho phụ thân, làm sao không thoải mái?” Bạch Tang Vận đỡ Bạch Hãn Triệt bán ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa bụng hắn.
“Đau. . . . . .” Bạch Hãn Triệt cầm tay phụ thân, sắc mặt trắng bệch, “Ngô. . . . . . A!” Đột nhiên, kịch liệt đau đớn truyền đến, làm hắn phải kêu lên.
Cái này, Bạch Tang Vận xác định là Hãn Triệt sắp sinh. Hắn vội vàng lấy qua bố khăn, chiết vài cái nhét vào miệng đứa con: “Triệt nhi, cắn, đừng sợ, phụ thân ở đây.”
“Ân. . . . . .” Gật đầu, Bạch Hãn Triệt gắt gao nắm chặt tay phụ thân. Tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng đến lúc phải sinh , hắn vẫn là hoảng hốt. Có phụ thân ở đây, hắn sẽ không sợ.
Nhìn ra đứa con đối với mình ỷ lại, Bạch Tang Vận một bên ra tiếng trấn an, làm cho hắn không phải sợ, một bên xoa bụng, lau mồ hôi cho hắn.
“Đại ca.” Ngũ Mặc đề cái hòm thuốc bước nhanh đi đến, theo phía sau chính là Tôn Hạo Lâm. Nhìn thấy đứa con vẻ mặt thống khổ nằm ở trên giường, Tôn Hạo Lâm dưới chân một cái lảo đảo.
“Ngô. . . . . .” Cắn chặt bố khăn, Bạch Hãn Triệt nhẫn xuống từng đợt từng đợt đau đớn. Thật đau, nhưng mà, hắn quay đầu nhìn về phía phụ thân, hắn sinh tôn tử cho phụ thân, sinh đứa con cho bọn hắn.
“Triệt nhi, đau liền hô lên, không sợ.” Bạch Tang Vận lau mồ hôi cho hắn, sắc mặt cũng thật không tốt.
Ngũ Mặc tay chân lanh lẹ cột chặt hai chân Bạch Hãn Triệt, Bạch Tang Vận không cho những người khác tiến vào, hắn tự mình cởi quần áo cho đứa con, Tôn Hạo Lâm hung hăng cắn mu bàn tay chính mình, rồi dưới sự phân phó của Ngũ Mặc, chuẩn bị đao, dược cùng ngân châm.
“Hãn Triệt!”
Cùng với hai tiếng kinh hảm, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh kích động vọt vào.
“Vận Tranh, ngươi trên giường phù Triệt nhi.” Bạch Tang Vận vội vàng nói. Lưu Vận Tranh vội vàng cởi long bào cùng giầy, lên giường, đem người đau không ngừng rên rỉ gắt gao ôm vào trong ngực.
“Cha, ta thì sao?” Lam Vận Vanh chạy đến bên giường, nghĩ muốn bính Bạch Hãn Triệt, lại không dám loạn bính, vội hỏi.
“Vận Vanh, ngươi đến bên trong đi, nắm lấy tay Hãn Triệt, đừng cho hắn lộng thương chính mình.” Ngũ Mặc thay huynh trưởng trả lời, gã nhìn hạ thân Bạch Hãn Triệt, chau mày.
“Nhị thúc?” Rất nhanh thượng giường Lam Vận Vanh thấy thế nóng vội kêu lên. Lưu Vận Tranh cũng bất an địa nhìn Nhị thúc, chẳng lẽ thai vị của Hãn Triệt cũng không chính?
“Đại ca, Hãn Triệt còn phải đau một trận, đứa nhỏ còn không có ý đi ra.”
“Cái gì? !” Trên giường truyền ra hai tiếng rống giận, “Sao nó còn không chịu ra?!”
“Vận Tranh, Vận Vanh, ” Bạch Tang Vận trách cứ, “Đây là sinh đứa nhỏ, không phải cắt lúa.”
Lam Vận Vanh trong cơn giận dữ thầm nghĩ: Dụ Đầu mau ra như vậy, đứa nhỏ này vì sao lại ở trong bụng Hãn Triệt chậm chạp không ra?
“Đây là đứa con của các ngươi.” Bạch Tang Vận sao lại nhìn không ra hai đứa con bất mãn, nhắc nhở. Hai người không khỏi hờn giận nhìn chăm chú bụng Bạch Hãn Triệt, hận không thể đem tiểu tử “hư hỏng” bên trong bắt ra hảo đánh một chút.
“Vận Tranh, Vận Vanh, lúc trước đại ca sinh các ngươi, các ngươi cũng gây sức ép đại ca đến mấy canh giờ.” Ngũ Mặc không biết nên khóc hay cười nhìn hai đứa cháu, đều là Hoàng Thượng cùng Thân Vương rồi, còn tính trẻ con như vậy.
“Chúng ta mới không tra tấn cha như thế.” Hai người quả nhiên là thân huynh đệ.
Mà nguyên bản dị thường nóng lòng, Tôn Hạo Lâm nghe hai người nói thế, không vội, mà là giận. Không phải giận đứa nhỏ mà chính là giận hai người này, hiện giờ đứa nhỏ còn không có xuất thế, bọn họ đã không thích ngoại tôn của gã, điều này sao có thể chấp nhận được chứ.
“Hoàng Thượng, Vương gia, đây chính là Hầu gia vì các ngài sinh đứa nhỏ, là hoàng trưởng tôn.”
Hai người vẫn là dị thường bất mãn trừng mắt nhìn cái tên tiểu tử hư hỏng chết sống không chịu sớm đi ra.
“Ngô ân. . . . . .” Nghe hai người “hỗn nói”, Bạch Hãn Triệt không cách nào khuyên bảo, tất cả khí lực của hắn đều dùng vào việc ngăn cản từng trận đau nhức kia. Đứa nhỏ muốn đi ra, đứa con của hắn. . . . . .
“Ân. . . . . .”
Lưu Vận Tranh đỏ mắt, y không cần suy nghĩ nói: “Nhị thúc, cấp Hãn Triệt dùng dược đi.”
“Nhị thúc, cấp Hãn Triệt dùng dược, Hãn Triệt đau sắp chết rồi.”
“Nói lời vô liêm sỉ gì đó!” Không đợi có người trong nhà ra tiếng, ngoài phòng liền truyền đến thanh âm rống giận của Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương, “Bị thương tôn tử của ta thì sao? !”
“Vận Tranh. . . . . . Vận Vanh. . . . . .” Phun ra bố khăn trong miệng, Bạch Hãn Triệt nhẫn đau mở miệng, “Không cần, không cần, dùng dược.” Sẽ làm bị thương đứa nhỏ, tuy nói Tiểu Nặc nhi trước mắt không có chỗ nào không ổn, nhưng hắn tuyệt không mạo hiểm như vậy.
“Cha.” Hai người khẩn cầu tên còn lại.
“Phụ thân, không, muốn.” Bạch Hãn Triệt cũng cầu khẩn, vạn nhất phụ thân đồng ý, Nhị thúc chắc chắn cho hắn dùng dược, “Con, nhẫn được. . . . . .”
“Triệt nhi nhẫn được không?” Lau mồ hôi từ trên trán đứa con chảy xuống, Bạch Tang Vận ôn nhu hỏi.
“Ân.” Gật đầu.
“Vậy thì Triệt nhi kiên cường nhẫn nhẫn.” Bạch Tang Vận lên tiếng , “Mặc dù đau, đối với chúng ta có thể lấy thân nam nhi vì người mình yêu sinh hạ con nối dòng, không hề gặp thế tục chỉ trích, đây là chỗ chúng ta đáng giá được kẻ khác kính trọng so với những người khác. Triệt nhi, nếu bị thương đứa nhỏ, ngươi sẽ thống khổ cả đời, phụ thân, sẽ không cho con chịu thêm khổ sở nào nữa. Phụ thân ở trong này bồi con.”
Một phen nói, nói làm cho mặt Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh mang tự trách. Bọn họ đau lòng Hãn Triệt, lại quên đây là đứa con Hãn Triệt vì bọn họ sinh hạ, nếu đứa nhỏ có việc, người này sao lại khoái hoạt.
Trong lòng biết đứa con nghe vào lời nói của mình, Bạch Tang Vận lấy bố khăn một lần nữa nhét vào miệng Bạch Hãn Triệt, dặn Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh chiếu cố, trấn an hắn.
Qua hơn ba canh giờ, sắc trời đều tối đen, đứa nhỏ còn không có đi ra. Đệm giường dưới thân Bạch Hãn Triệt toàn bộ ẩm thấp, máu loãng nhiễm đỏ mắt Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh. Sắc mặt hắn càng ngày càng trắng, ngoại trừ đau đớn ra, hắn cảm thụ không đến mặt khác. Trong lúc cắn răng kiên trì, Bạch Hãn Triệt lơ đãng nhìn phụ thân liếc mắt một cái, lại phát hiện chính mình đem tay phụ thân đều nắm đến xanh tím, vội vàng muốn bỏ ra.
“Triệt nhi.” Bạch Tang Vận nắm chặt hắn, “Chớ có nghĩ mặt khác, tĩnh tâm gắng sức.”
“Ngô ngô ( phụ thân ). . . . . .” Bạch Hãn Triệt muốn rút tay ra.
“Cha, ta đến.” Lưu Vận Tranh ra tiếng, đem tay Bạch Hãn Triệt nắm vào trong tay chính mình, lúc này gian ngoài truyền ra tiếng khóc của tiểu Dụ Đầu, tỉnh lại bé nhìn không thấy phụ thân bắt đầu khóc.
“Cha, ngài đi ôm Dụ Đầu, Hãn Triệt nơi này có chúng ta.” Lam Vận Vanh mở miệng.
“Ta ở trong này bồi Triệt nhi, Dụ Đầu có phụ hoàng cùng phụ vương các ngươi, còn có hoàng ông nội.” Bạch Tang Vận không đi, tiếp tục giúp đứa con lau mồ hôi.
Tiếng khóc của Tiểu Dụ Đầu càng lúc càng lớn, Bạch Hãn Triệt khẩn cầu nhìn phụ thân. Chỉ nghe một đạo thanh âm truyền đến: “Cha, ta ôm Dụ Đầu vào được không?” Đồng dạng có thai trong người, Lưu Tích Tứ ôm tiểu Dụ Đầu khóc rất đỗi thương tâm đi đến.
“Tích Tứ, ngươi đi ra ngoài.” Lưu Vận Tranh lấy qua sàng đan che lại Bạch Hãn Triệt.
Lưu Tích Tứ căn bản không để ý tới hai vị huynh trưởng, đem Lưu Thiên Tứ vừa tiến đến liền thân thủ muốn phụ thân ôm giao cho phụ thân, sau đó ngồi ở bên giường.
“Cha, ngài ôm Dụ Đầu, ta bồi Hãn Triệt.”
Rồi mới, hắn lấy qua bố khăn giúp Bạch Hãn Triệt lau mồ hôi: “Hãn Triệt, chờ đến lúc ta sinh, ngươi cũng phải đến giúp ta.”
Bạch Hãn Triệt khẽ cười cười, cắn chặt bố khăn.
“A, a, phốc.”
Được phụ thân ôm Lưu Thiên Tứ ngừng khóc, hai mắt còn long lanh những lệ, lúc lắc cái đầu nhìn ca ca ở trên giường sắp sinh búp bê. Bé đương nhiên không hiểu ca ca đang làm cái gì, nhưng mà thấy được ca ca mình thích, bé cao hứng kêu lên.
“A, a, khanh khách.” Kêu kêu, Lưu Thiên Tứ cười rộ lên.
Nhất thời, khẩn trương trong phòng trừ khử rất nhiều, Bạch Hãn Triệt giương mắt nhìn đệ đệ vui mừng, thật sâu hô hấp.
“Hãn Triệt, dùng sức, đứa nhỏ sắp đi ra.”
Vẫn nhìn hắn Ngũ Mặc kêu to, lập tức mang tới lưỡi dao. Phải dùng tới đao, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nhịn không được lại nói: “Nhị thúc, cấp Hãn Triệt dùng dược đi, hắn đau chết mất.”
“Không, không cần.” Bạch Hãn Triệt lắc đầu, hắn nhìn Dụ Đầu đang vươn tay về phía hắn muốn được ôm, “Phụ thân, Dụ, Dụ Đầu.”
Bạch Tang Vận ôm đứa con ngồi vào bên giường, bàn tay be bé tròn tròn của Lưu Thiên Tứ bắt lấy tay ca ca: “A a, phốc, a.” Tiếp theo đưa vào miệng cắn cắn. Bạch Hãn Triệt nở nụ cười, cảm thấy tựa hồ không còn đau nhiều nữa.
Thừa dịp hắn phân tâm, Ngũ Mặc một đao bổ xuống.
Bạch Hãn Triệt không có kêu ra tiếng, lúc đao vừa hạ xuống, Lưu Vận Tranh điểm huyệt ngủ của hắn.
“A, a.” Cắn tay ca ca, Lưu Thiên Tứ mặt nhăn mày nhíu, quay đầu đi.
“Oa. . . . . .” Đứa nhỏ bị vỗ vào mông khóc thét lên, Lam Vận Vanh vừa định từ trong tay Nhị thúc đoạt lấy hỗn tiểu tử đã tra tấn Hãn Triệt nửa ngày, một bàn tay tiểu thịt tò mò sờ lên mặt đứa nhỏ, còn trạc trạc.
“Khanh khách. . . . . .” Lưu Thiên Tứ vui mừng cười rộ lên, tựa hồ tìm được đồ vật hảo ngoạn rồi, lại lúc lắc đầu, trừng lớn hai mắt xem xét đối phương, mà đứa nhỏ cũng không khóc nữa, nhắm hai mắt lại.
“Đại ca, chúc mừng ngài, là vị hoàng tử. Đại ca ngài làm hoàng ông nội rồi.” Ngũ Mặc đem đứa nhỏ cẩn thận bao lại, Tôn Hạo Lâm kích động tiếp nhận nó, đưa đến trước mặt Bạch Tang Vận cho hắn xem. Bạch Tang Vận đối nó mỉm cười nói: “Lớn lên giống Triệt nhi.” Tôn Hạo Lâm thật vất vả đem lệ trong mắt bức trở về.
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh thế nhưng không có nhiều vui sướng lắm khi đã được làm phụ thân, hai người nhìn người sắc mặt xanh trắng trên giường, trong lòng phát đau.
“Cha, ngài ôm Dụ Đầu đi ra ngoài đi.” Lưu Vận Tranh mở miệng, y đem Bạch Hãn Triệt mê man cẩn thận buông xuống.
“Phụ thân, ta bồi ngài đi ra ngoài.” Lưu Tích Tứ đứng lên, đỡ lấy phụ thân vẻ mặt mỏi mệt.
“A, a.” Lưu Thiên Tứ đối tiểu cháu kêu, muốn đi trạc.
Bạch Tang Vận vỗ nhẹ bé, nói: “Vận Tranh, Vận Vanh, Hãn Triệt tỉnh phái người đến nói cho ta biết. Cứ cho nó ở nơi này của ta. Ngũ Mặc, ngươi cùng Tôn thầy thuốc cấp Triệt nhi lộng chút dược thiện, hắn không thích ăn nhiều thịt cá, tận lực biến thành ngon miệng chút. Vận Tranh, Vận Vanh, các ngươi phải mỗi ngày lau cho Triệt nhi, đừng cho nó chịu phong. Chuyện trong triều hay vận phường cứ giao cho phụ hoàng cùng phụ vương các ngươi, hai người các ngươi cứ bồi Triệt nhi đi.”
“Cha, con nhớ kỹ.”
Đối hai đứa con gật gật đầu, Bạch Tang Vận đem Lưu Thiên Tứ đối với đứa cháu tràn đầy tò mò giao cho Lưu Tích Tứ, hắn ôm tôn tử đi ra ngoài. Mà ở bên ngoài, mấy người sớm chờ đến nóng vội, thấy hắn ôm một tiểu gia khoả đi ra, liền tiến lên vây quanh hắn.
“Tằng tôn. . . . . . Ta có tằng tôn.” Đem quải trượng giao cho người khác, Lưu Tuyên cao hứng từ trên tay Bạch Tang Vận ôm qua tằng tôn. Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Vương cũng phá lệ kích động vui sướng, bọn họ vừa mới lại làm phụ thân, lập tức tựu thành ông nội.
Bạch Tang Vận thản nhiên cười, hoàng thất hậu kế có người, hắn tựa hồ thấy được cảnh tượng tương lai tôn tử cháu gái ở bên cạnh hắn chơi đùa.
“Hãn Triệt. . . . . .”
Ngồi ở trên giường, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh một người nắm một bàn tay Bạch Hãn Triệt, đau lòng thấp gọi, bọn họ lại làm cho người này chịu khổ.
“Vận Vanh, chờ Dụ Đầu qua một tuổi sinh nhật, ta liền lập nó là Thái tử, Hãn Triệt còn lại một khoả dược ta đã tiêu huỷ. Đứa con của chúng ta mang họ của ngươi, kêu Lam Thao, để tránh dòng họ phụ vương chặt đứt huyết mạch.”
“Ân, ta cũng không thể lại nhìn Hãn Triệt sinh, chúng ta cứ tiền trảm hậu tấu, chờ ngươi lập Dụ Đầu làm Thái tử, phụ hoàng, phụ vương cùng cha cũng không thể không đồng ý.”
“Làm cho Thao nhi sau này hảo hảo phụ tá Dụ Đầu, như vậy Dụ Đầu cũng không đến nỗi vất vả.”
Huynh đệ hai người nói ra vận mệnh của đệ đệ cùng đứa con sau này đã được thương lượng tốt, không biết, người định không bằng trời định.