Tâm Thủy Dao

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Chưa bao giờ sợ hãi như thế. Trước đây, hoàng thúc cùng hoàng bá thường thường nói cho bọn họ biết phụ thân trước kia nếm qua rất nhiều khổ sở, cho nên thân mình luôn hư nhược, từ lúc hắn có trí nhớ là đã thấy phụ thân bắt đầu uống thuốc, nhưng hắn chưa bao giờ gặp phụ thân té xỉu như hôm nay.

“Triệt nhi, phụ thân không có việc gì.” Tựa vào trên người Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận sờ sờ đầu của Bạch Hãn Triệt đang quỳ gối bên cạnh hắn, thấp giọng trấn an, “Hôm nay bên ngoài thái dương có chút chói chang, phụ thân chỉ vì thời tiết nóng, không có trở ngại gì lớn.” Bạch Tang Vận trên mặt trắng bệch chảy ra mồ hôi, nhưng hắn vẫn không muốn cho thái y xem chẩn.

“Cha, ngài để cho thái y xem chẩn cho ngươi đi. Nếu phụ thân không thích, con sẽ giúp phụ thân xem chẩn.” Nắm chặt lấy tay phụ thân, Bạch Hãn Triệt đáy lòng nảy lên khủng hoảng, nếu phụ thân có gì. . . Hắn phải làm sao đây?

“Tang Vận, bất cứ việc gì ta đều tùy vào ngươi, lúc này ta tuyệt không nghe lời ngươi.” Gặp Bạch Tang Vận lắc đầu, Lưu Hoài Diệp nhịn không được , quay đầu lại đối Vương thái y đứng ở đầu giường nói, “Mau xem chẩn cho Quốc Công !”

“Ta nói không có việc gì.” Bạch Tang Vận rút tay về, “Chẳng qua là bị cảm nắng thôi. Đừng sai người nấu thuốc cho ta uống nữa, ‘ dược là ba phần độc ’, chỉ cần dưỡng hai ngày sẽ không sao.” Bạch Tang Vận không muốn xem chẩn, gần nhất thân thể thường xuất hiện phản ứng kỳ quái, làm cho hắn không yên, hắn sợ chính mình vạn nhất mắc phải chứng bệnh bất trị gì, kia hai người cùng đứa nhỏ. . .”Yên lặng không sai biệt lắm nên tới rồi đi.”

“Cha, Nhị thúc lập tức trở về kinh, ngài để thái y xem chẩn cho ngài đi, bằng không phụ hoàng phụ vương cùng con sẽ rất lo lắng.” Lưu Vận Tranh không rõ phụ thân lúc này là xảy ra chuyện gì, dĩ vãng phụ thân cũng không như vậy, nhưng hắn thật không muốn thấy bộ dáng thương tâm của Hãn Triệt, hắn lại khuyên nhủ, “Cha, người xem Hãn Triệt khóc nấc lên như vậy….”

“Cha, con cầu ngài . . .” Bạch Hãn Triệt ôm Bạch Tang Vận cầu xin nói, với hắn mà nói, nếu trên đời này không có phụ thân, hắn cũng sẽ không muốn sống nữa. Phụ thân là mạng sống của hắn, là tất cả đối với hắn.

“Tang Vận, ngươi đang sợ cái gì?” Lam Khuyết Dương đem tay Bạch Tang Vận kéo ra, nắm ở lòng bàn tay cẩn thận vuốt ve, “Như thế nhiều năm những mưa gió chúng ta đều lại đây, hiện tại ngươi chính là bị cảm nắng, làm cho thái y nhìn một cái, sau đó bốc dược giải cảm, cũng miễn cho ngươi thân mình khó chịu. Ngươi đau lòng Hãn Triệt, cũng không nên làm hắn lo lắng.”

Thở dài, Bạch Tang Vận nhìn về phía hai đứa con, đối Bạch Hãn Triệt nói: “Triệt nhi, ngươi đứng lên đi, phụ thân đáp ứng ngươi. Ngươi vừa ra cung, khí sắc lại không tốt, xem ra ngươi vẫn là không thích ứng cuộc sống ngoài cung. . .”

“Cha, ngài trước đừng động Hãn Triệt, mau để thái y bắt mạch cho ngài, để xem rốt cuộc ngài ra sao.” Lưu Vận Tranh nhanh miệng cắt lời của phụ thân, sợ phụ thân lại muốn cho Bạch Hãn Triệt hồi cung.

Lam Khuyết Dương tay trái ôm sát thắt lưng Bạch Tang Vận, nói với hắn hết thảy đã có hắn lo. Rồi mới đem tay phải hắn đặt ở bên giường, Vương thái y thấy thế lập tức đi vào bên giường, bắt tay khoát lên trên cổ tay Bạch Tang Vận.Thấy Bạch Tang Vận không hề phản đối để yên cho thái y bắt mạch, những người khác đều nhẹ nhàng thở ra, mà Bạch Hãn Triệt tâm tư vui sướng hiện lên trong đáy mắt.

. . . . . . . .

Phụ thân có thai ! Tin tức không thể nghi ngờ này như một khối đá lớn đè nặng trong lòng Bạch Hãn Triệt. Hắn biết phụ thân sinh ra Vận Tranh, Vận Vanh cùng Tích Tứ, nhưng khi đó hắn còn nhỏ, lại không ở bên người phụ thân. Hiện giờ, hắn đã lớn có thể tận mắt nhìn thấy bụng của phụ thân sẽ ngày một lớn hơn, nhìn thấy phụ thân sinh hạ đứa nhỏ.

Đần độn đứng ở nơi đó, Bạch Hãn Triệt không nghe được Lưu Tích Tứ cùng phụ thân làm nũng, không nghe được thanh âm hưng phấn của hoàng bá cùng hoàng thúc, không nghe được lời nói trấn an phụ thân , ngay cả khi có một bàn tay đặt trên vai càng ngày càng dùng sức hắn đều cảm thụ không được, trong đầu hắn lúc này chỉ có “tin vui” là phụ thân có thai.

“Hãn Triệt, theo giúp ta trở về thu thập một chút, ta phải về cung trụ.” Cánh tay bị người túm lấy, hắn mới thanh tỉnh lại, vội vàng lấy lại tinh thần, cúi đầu đáp “Hảo”. Tích Tứ phải về cung ở? Như vậy phụ thân có người bồi.

“Triệt nhi.”

“Cha.”

Quay người nhìn lại, thấy trong mắt phụ thân tràn ngập yêu thương, mũi hắn có chút cay cay.

“Nếu ở ngoài cung không được thoải mái, liền cùng Tích Tứ hồi cung đi. Ngươi ở tại bên ngoài, phụ thân thủy chung không yên lòng.”

“Cha, Hãn Triệt có chúng ta, ngài không cần lo lắng.”

Căn bản không để cho hắn có cơ hội mở miệng, Lam Vận Vanh liền thay Bạch Hãn Triệt trả lời.

Bạch Tang Vận không để ý đến hai đứa con, như trước chăm chú nhìn Bạch Hãn Triệt, nói: “Triệt nhi, nhớ rõ ngươi ra cung phải đáp ứng phụ thân là mỗi ngày tiến cung bồi phụ thân nửa ngày.”

Những lời này, làm cho Lưu Vận Hanh cùng Lam Vận Vanh phản bác không được, bọn họ nhất tề nhìn về phía Bạch Hãn Triệt.

Bạch Hãn Triệt khóe miệng run nhè nhẹ, miễn cưỡng cười nói: “Ân, con nhớ rõ.” Phụ thân đã nhìn ra? Phụ thân nhất định đã nhìn ra, trên đời này chỉ có phụ thân để ý hắn nhiều nhất, cũng là người quan tâm hắn nhất.

Bạch Tang Vận phất tay, “Vậy các ngươi đi đi.”

“Cha, chúng ta đi.” Túm lấy Bạch Hãn Triệt, Lưu Tích Tứ vội vội vàng vàng rời đi. Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nhìn theo Bạch Hãn Triệt đang rời đi, áp chế trong lòng “oán khí”.

“Vận Tranh, Vận Vanh, phụ thân các ngươi hiện tại thân mình không khoẻ, phụ hoàng cùng phụ vương không thể rời ra, chuyện trong triều cùng vận phường các ngươi phải quan tâm nhiều hơn. Vận Tranh, phụ hoàng ngày mai sẽ xuống chỉ cho ngươi giám quốc.” Trong lòng đang vô cùng vui sướng, Lưu Hoài Diệp khẩn cấp mà đem quốc sự giao cho đứa con, chuẩn bị chú tâm ở bên cạnh chăm sóc Bạch Tang Vận, để không phải tiếc nuối như trước đây.

“Vâng, thỉnh phụ hoàng, phụ vương yên tâm.” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh khom người tiếp chỉ, rồi mới lui đi ra ngoài. Vừa ra tới bên ngoài, khi đi ngang qua tên nô tài, Lưu Vận Tranh liền nói: “Phái người đi đem đại thiếu gia hồi phủ.”

Nô tài lĩnh mệnh mà đi, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh gương mặt lạnh lùng trở về Thái tử phủ.

Sau khi nhận được tin tức của Lưu Vận Vanh kêu hắn đi Thái tử phủ, Bạch Hãn Triệt liền lo sợ bất an, nguyên nhân là vì tên thái giám Lưu Vận Tranh phái đi đã lén nói với hắn: Thái tử gia cùng Vương gia tâm tình không được tốt. Bạch Hãn Triệt suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra mình đã làm gì chọc bọn hắn mất hứng.

Bước vào nhà giữa của Thái tử phủ, Bạch Hãn Triệt khẩn trương đi vào nội gian, khi hắn nhìn thấy Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh phủ y phục hàng ngày, ngồi ở nhuyễn ghế, hắn chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt hai người đứng.

“Vận Tranh. . . Vận Vanh. . .” Cúi thấp đầu, không dám nhìn mặt hai người đang âm tình bất định, Bạch Hãn Triệt chờ hai người mở miệng.

“Ba!”

Lưu Vận Tranh nện chén trà đang cầm trên tay xuống bàn một cách hung hăng, chỉ một tiếng làm Bạch Hãn Triệt sợ tới mức đánh cái rùng mình.

“Hãn Triệt, ” Lưu Vận Tranh đứng lên, đi đến trước mặt Bạch Hãn Triệt, nâng lên đầu của hắn. Khi hắn nhìn đến đối phương trong mắt chợt lóe lên cái nhìn đầy sợ hãi, hắn rốt cuộc áp chế không được dục vọng trong cơ thể, túm lấy vạt áo Bạch Hãn Triệt đem hắn kéo dài tới bên giường.

“A!” Bị mạnh mẽ đẩy đến trên giường, Bạch Hãn Triệt đầu đụng ngã giường trụ, không đợi hắn có bất kì phản ứng gì, hắn chợt nghe thấy tiếng quần áo bị xé toạt ra.

“Vận Tranh?” Xoa xoa cái trán đau điếng, Bạch Hãn Triệt bị sự phẫn nộ của Lưu Vận Tranh làm cho sợ hãi, hắn không biết làm sao để hộ trứ xiêm y chính mình, lại như châu chấu đá xe tùy ý nó bị xé tan nát. Khóe mắt không tự giác nhìn về phía Lam Vận Vanh như cầu cứu, nhưng Lam Vận Vanh vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích nhìn hắn, trong mắt không còn là cái nhìn ủ rũ bình thường, mà là lãnh khốc làm cho người ta phát lạnh, Bạch Hãn Triệt ngẩn người, bọn họ đây là xảy ra chuyện gì?

“A!” Đầu ngón tay không lưu tình chút nào đâm thẳng vào cúc huyệt khô khốc, Bạch Hãn Triệt đau đớn cắn lấy môi, ngay sau đó, dị vật lui đi ra ngoài, Lưu Vận Tranh buông ra hắn, theo đầu giường lấy ra thuốc mỡ bôi trơn.

Bạch Hãn Triệt thở gấp gáp, vừa rồi đau đớn quá đỗi làm hắn trong lòng khủng hoảng, bọn họ chưa bao giờ làm như vậy. Trong lúc ngón tay Lưu Vận Tranh dính đầy thuốc mỡ lại bắt đầu thâm nhập vào hậu đình Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh đang ngồi cũng bắt đầu đứng lên, cởi y bào.

“Hãn Triệt, ngươi còn không hiểu được? Ngươi là của chúng ta, chúng ta không cho phép ngươi trong lòng có những người khác, phụ thân cũng không được!”

“Hãn Triệt, phụ thân có thai , ngươi không vui?”

“Hãn Triệt, ngươi còn kỳ vọng gì nữa?”

“Hãn Triệt, cha là của phụ hoàng cùng phụ vương, ngươi đáng lý ra nên sớm giết chết mơ tưởng ấy của mình!”

Bọn họ. . . Đang nói cái gì thế này? Vì sao hắn một câu đều nghe không hiểu. Hắn trong lòng có thể nào không có phụ thân? Không có phụ thân, sẽ không có hắn. Phụ thân có thai , hắn như thế nào vui được, phụ thân thân mình hư yếu như thế, hắn tình nguyện không cần đệ đệ hoặc muội muội, cũng không thể không có phụ thân. Còn có, phụ thân đương nhiên là của phụ hoàng cùng phụ vương, vì sao hắn phải giết chết tâm tư của mình? Không hiểu, hắn không hiểu, Vận Tranh cùng Vận Vanh là bởi vì cái này mới tức giận sao?

“Vận Vanh. . . Vận Vanh. . .” Từ bỏ, hắn chịu không nổi, mấy ngày liền hoan ái đã muốn làm cho hắn không chịu nổi gánh nặng này nữa.

“Hãn Triệt, không được tiến cung! Sau này không có chúng ta cho phép, ngươi không được tiến cung!”

“Không. . . A!” Không được, phụ thân sẽ tức giận. Phụ thân có thai, hắn càng không thể làm cho phụ thân sinh khí. Nếu phụ thân có gì vạn nhất, hắn nhất định. . . Hắn nhất định là sẽ đi theo phụ thân.

“Hãn Triệt! Ngươi nói! Người trong lòng ngươi có phải là phụ thân hay không?!”

“Vận Tranh?” Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì?

“Ngươi không phải thích phụ thân sao? ! Ngươi không phải yêu phụ thân sao? !”

Bạch Hãn Triệt chỉ cảm thấy đầu”Oanh” lên một tiếng như nổ tung, bọn họ. . . Đang nói. . . cái gì? Phụ thân. . . Từ nhỏ, thương yêu hắn, chăm sóc hắn là phụ thân tự mình dạy hắn đọc sách, đánh đàn là phụ thân lúc hắn gặp ác mộng người ôm lấy hắn ngủ là phụ thân. . . Vô số ngày làm cho hắn cảm nhận được sự ấm áp cũng là phụ thân. . . Đó là phụ thân của hắn. . .

“Vận Tranh!”

Cho tới bây giờ cũng không dám làm ra bất kì phản kháng, hắn sợ bọn họ, vẫn đều rất sợ bọn họ. Nhưng hắn không để cho bất luận kẻ nào thương tổn phụ thân mà hắn yêu nhất, cho dù là bọn họ cũng không được!

“Ba!”

Bạch Hãn Triệt phất tay cho Lưu Vận Tranh một bạt tai, không biết hắn dùng khí lực ở đâu để đẩy ngã người đang ở trên thân hắn đổ xuống giường.

“Các ngươi. . . Các ngươi. . .”

Run rẩy cầm lấy quần áo vương vãi lung tung không biết là của ai mặc lên trên người, không xem tới Lam Vận Vanh vẻ mặt đầy kinh ngạc đang ngồi chồm hỗm ở trên giường, không liếc mắt tới ở dưới giường Lưu Vận Tranh sắc mặt khiếp sợ, Bạch Hãn Triệt lê từng bước xuống giường rời đi. Cho dù phải chết, hắn cũng tuyệt không để người khác vũ nhục phụ thân!

“Hãn Triệt!” Thấy Bạch Hãn Triệt từng bước đi gần tới phía trước cửa, Lam Vận Vanh sực tỉnh, phản ứng trước tiên là theo trên giường chạy xuống, từ phía sau ôm lấy hắn.

“Buông! Các ngươi thế nhưng. . . Thế nhưng. . .” Bạch Hãn Triệt chỉ cảm thấy trước mắt từng trận biến thành màu đen, “Tránh ra. . .” Bạch Hãn Triệt giãy giụa dữ dội bị Lam Vận Vanh một cái đánh vào gáy hôn mê.

Ôm lấy Bạch Hãn Triệt đang ngất xỉu, Lam Vận Vanh đáy mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc, cuối cùng quay về vẻ ủ rũ.

“Vận Tranh, xem ra là chúng ta nhiều lo lắng.” Đem người ôm quay về trên giường, Lam Vận Vanh kéo Lưu Vận Tranh đang ngồi trên mặt đất đứng lên, đưa cho hắn đệ kiện nội sam.

Lưu Vận Tranh sờ sờ má phải vừa bị đánh, miệng giấu theo nụ cười nói: “Trách không được phụ thân luôn lo lắng cho hắn, rõ ràng so với chúng ta lớn tuổi hơn thế nhưng đôi tay ấy lại quá nhỏ bé.”

“Bị đánh ngươi còn cười.” Đã mất hứng thú cùng dục vọng, Lam Vận Vanh chỉ đơn thuần nằm ở trên giường bên cạnh Bạch Hãn Triệt tính toán ngủ một lúc.

Lưu Vận Tranh đi đến ghế nằm ngồi xuống, nói: “Không nghĩ tới Hãn Triệt phản ứng kịch liệt như thế. Như vậy cũng tốt, vốn ta còn nghĩ đến phải đa dụng chút thủ đoạn mới có thể làm cho hắn hiểu được. Hiện tại chỉ chờ sinh tử dược tới là tốt rồi.” Đối với một cái tát của Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh cũng không để ý, lần đầu tiên chọc giận Bạch Hãn Triệt làm cho hắn cảm thấy được thật mới mẻ. Đối với vị Thái tử trẻ tuổi này mà nói, hắn không có ý thức được vì cái gì có thể dễ dàng tha thứ Bạch Hãn Triệt đánh hắn, thậm chí không hề giận. Tương tự như hắn, đối với Lam Vận Vanh đã muốn ôm Bạch Hãn Triệt đang ngủ mà nói, hắn cũng chưa bao giờ cẩn thận nghĩ tới, vì sao hắn cũng không ôm người khác đi vào giấc ngủ, trừ bỏ Bạch Hãn Triệt.

. . . . . . . .

Khi Bạch Hãn Triệt tỉnh lại, đã thấy Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh một trái một phải ngủ cùng với hắn. Nhớ tới vừa tồi đã xảy ra chuyện gì, nước mắt của hắn lại rơi nhanh. Có ủy khuất, cũng có khổ sở. Hắn đối phụ thân ỷ lại, trong mắt của Vận Tranh cùng Vận Vanh đã xem hắn là như vậy làm hắn không chịu nổi, vậy thì trong mắt người khác lại càng thêm vô sỉ. Hắn không chỉ có”câu dẫn” huynh đệ chính mình , còn “ái mộ” phụ thân như một người tình, hắn đã như thế, vì sao còn muốn sống? Nếu như hắn chết đi. . . Có phải hay không là có thể thoát khỏi hết thảy những chuyện này?

Đem những lời sắp nói ra nghẹn ngào nuốt trở lại, Bạch Hãn Triệt chậm rãi ngồi xuống.

“Đi đâu?” Đang ngủ say Lam Vận Vanh đột nhiên bắt lấy Bạch Hãn Triệt, mắt còn chưa tỉnh ngủ hẳn lên tiếng hỏi.

“Ta… bụng đau. . .” Thấp giọng mở miệng, sau khi Lam Vận Vanh buông tay, Bạch Hãn Triệt gian nan lướt qua Lưu Vận Tranh xuống giường. Vừa rồi hắn bị đánh hôn mê, trong cơ thể không sạch sẽ chưa kịp rửa sạch.

Lưu Vận Tranh cũng tỉnh, biết Bạch Hãn Triệt định làm cái gì, hắn nói: “Đã nói để cho nô tài rửa sạch cho ngươi, ngươi chính là không muốn.”

“Không.” Ôm lấy bụng, Bạch Hãn Triệt nhẫn xuống đau đớn kiên quyết nói, hắn sẽ không một lần nào nữa để cho người khác rửa sạch cho hắn, kia so với giết hắn còn làm cho hắn khó chịu hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.