CHƯƠNG 76 : PHIÊN NGOẠI NHỊ: DỤC VỌNG ĐỘC CHIẾM
“Dụ Đầu, đến chỗ Triệt ca ca.”
“A a…”
“Ha ha, Dụ Đầu thật ngoan.”
Nhìn người ôm đệ út chơi đùa phía trước, Lưu Vận Tranh lẳng lặng uống trà không đi quấy rầy. Lưu Thao thân sinh nhi tử của hắn yên tĩnh ngồi ở một bên cùng nhau chơi đùa với phụ thân, tiểu hoàng thúc, không khí ấm áp mà hạnh phúc. Đây là mấy lần khó có được mà Lưu Vận Tranh cho phép Bạch Hãn Triệt dứt bỏ y ở cạnh “người khác”, cho dù “người khác” ấy là nhi tử của y. Ngoại trừ đệ út ra, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh không cho phép lực chú ý của Bạch Hãn Triệt đặt trên thân người khác, dục vọng chiếm hữu của bọn họ đối với người này từ bé đã như thế, loại dục vọng này đã xâm nhập cốt nhục, căn bản không thể nào thay đổi.
Từ lúc còn nhỏ, hai người đã không chấp nhận Bạch Hãn Triệt đi khỏi bọn họ, từng nghe nhị thúc nói, bọn họ sinh ra không bao lâu đã thích quấn lấy Hãn Triệt, tuy rằng không có ký ức mấy năm đó, nhưng y tin tưởng y và Vận Vanh nhất định là nhìn thấy Bạch Hãn Triệt lần đầu tiên đã không bao giờ nguyện buông tay nữa. Không có nguyên nhân, không cần lý do, phụ hoàng và phụ vương nguyện ý cùng nhau có được phụ thân, y và Vận Vanh là huynh đệ đồng bào, thích cùng một người cũng nằm trong tình lý.
Dường như trong bụng cha hai người bọn họ đã thương lượng, muốn “lấy” cùng một vợ. Y và Vận Vanh chưa bao giờ vì muốn độc chiếm Hãn Triệt mà dựng lên tranh chấp, ngay từ đầu ý niệm của bọn họ chính là “Hãn Triệt là của chúng ta”, là y và Vân Vanh hai người cùng sở hữu.
Yếu đuối, nhát gan, thích khóc của Hãn Triệt, những điều này trong mắt người ngoài đều không phải tính cách được ưa thích trong mắt y và Vận Vanh lại là thích, ngoại trừ thích vẫn là thích. Hồi bé chưa hiểu đó là cảm tình như thế nào, chính là muốn buộc chặt Hãn Triệt bên người, dù cho hắn không thích cũng phải cưỡng chế giữ hắn bên cạnh. Về sau nghe được tin đồn nói Hãn Triệt không phải là thân sinh nhi tử của phụ thân, y và Vận Vanh lại âm thầm có chút vui mừng, như vậy Hãn Triệt sẽ không là ca ca của bọn họ, bọn họ muốn Hãn Triệt, không cần ca ca.
Lại sau đó, loại thích cưỡng chế này theo sự lớn lên của bọn họ càng không thể thu lại. Không có kiên nhẫn đợi đến khi Hãn Triệt chủ động, y và Vận Vanh hạ dược cho Hãn Triệt. Hãn Triệt là của bọn họ, mặc kệ là trái tim, hay là thân thể. Mỗi ngày ôm Hãn Triệt ngủ, dục niệm căn bản không chịu khống chế, bọn họ cũng không nguyện khống chế. Chỉ là bọn họ vẫn còn quá nhỏ, không hiểu được kết quả của khống chế bản thân làm bọn họ suýt nữa không thể chịu đựng.
Y và Vận Vanh không chỉ một lần cảm kích trời xanh cho bọn họ một phụ thân tốt nhất thế gian này, nếu không có phụ thân, y và Vận Vanh không chỉ sẽ đẩy Hãn Triệt vào tuyệt cảnh, cũng sẽ đẩy chính bọn họ vào tuyệt cảnh. Không có Hãn Triệt, y và Vận Vanh sẽ điên, sẽ cuồng, đó là người đã định ra sau khi bọn họ ra đời, sớm dung nhập vào cốt nhục bọn họ, sớm là một thể với bọn họ. Không còn Hãn Triệt, y và Vận Vanh chỉ còn lại có một nửa thể xác.
“Dụ Đầu, mệt nhọc đi, Triệt ca ca dỗ ngươi ngủ.”
Mạch suy nghĩ của Lưu Vận Tranh vì thanh âm mà thu hồi, y đứng lên đi qua: “Hãn Triệt, để Dụ Đầu cho ta đi.”
“Dụ Đầu muốn ngủ.” Bạch Hãn Triệt giao tiểu tử đã mệt mỏi cho Lưu Vận Tranh. Tiểu tử kia mới vừa học đi đường không bao lâu, rất dễ mệt.
“A a…” Lưu Thiên Tứ hai tuổi kêu lên liền ngậm ngón tay cái của mình, Bạch Hãn Triệt vội vàng bắt được tay bé lấy ra khăn lụa lau sạch sẽ cho bé, cũng nhẹ nhàng vỗ, “Dụ Đầu, ngủ đi, ngủ một giấc.”
“Ưm…” Chớp vài cái ánh mắt, Lưu Thiên Tứ chậm rãi nhắm lại, bé không buồn không lo buồn ngủ thì rất nhanh thiếp đi.
Yêu thương nhìn Lưu Thiên Tứ, Bạch Hãn Triệt nhịn không được hôn mặt bé, nhỏ giọng nói với Lưu Vận Tranh: “Ta ôm Dụ Đầu về chỗ phụ thân, ngươi cùng Thao nhi.”
“Không cần. Để cho Thao nhi ngủ với Dụ Đầu.” Không giao Lưu Thiên Tứ cho Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh nói với cung nhân canh giữ: “Ôm cả thái tử về đi, để cho nó ngủ cùng với tiểu vương gia.”
“Dạ, hoàng thượng.”
Bạch Hãn Triệt nhìn cung nữ ôm nhi tử, nhịn không được nói: “Vận Vanh, ta mang Thao nhi ngủ nhé.” Hắn muốn ở bên nhi tử nhiều hơn.
Ấn đường Lưu Vận Tranh nhíu lại, trầm giọng nói: “Mang nó ngươi sẽ mệt, ngươi đã chơi với Dụ Đầu và Thao nhi cả buổi sáng. Ta đưa Dụ Đầu và Thao nhi về chỗ phụ thân đi, Dụ Đầu tỉnh muốn tìm Thao nhi đùa, Thao nhi cũng không muốn rời khỏi tiểu hoàng thúc.”
Bạch Hãn Triệt còn muốn nói, sau khi nhìn thấy sắc mặt của Lưu Vận Tranh thở dài, từ bỏ. Nói thêm gì nữa người này sẽ tức giận, người này cùng Vận Vanh cũng không chấp nhận hắn mất quá nhiều tâm tư vào hài tử.
———
Đưa đệ út và nhi tử về Dưỡng Hợp cung của cha, Lưu Vận Tranh liền mang Bạch Hãn Triệt không muốn đi rời khỏi. Hôm nay trời đẹp, trong triều lại không có chuyện quan trọng, Lưu Vận Tranh đương nhiên muốn chiếm Bạch Hãn Triệt. Không thèm quan tâm có cung nhân ở đây, Lưu Vận Tranh ôm eo Bạch Hãn Triệt mang hắn đi về phía đình nghỉ mát.
Bạch Hãn Triệt cúi đầu, có tâm sự, Lưu Vận Tranh nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì, tay ôm eo hắn dùng sức: “Ngươi là phụ thân duy nhất của Thao nhi, nó cho dù không lớn lên bên cạnh ngươi cũng sẽ không xa lánh với ngươi, huống chi nó cũng không phải không thấy ngươi. Làm phụ mẫu tốn tâm tư trên người hài tử là đương nhiên, nhưng cũng không thể quá mức, nó sau này sẽ có cuộc sống của chính nó, cuộc sống của ngươi là ta cùng Vận Vanh.”
Bạch Hãn Triệt ngẩng đầu, giọng điệu mang thương lượng: “Thao nhi còn nhỏ, ta cảm thấy trước khi nó hiểu chuyện cần phải tự ta nuôi, phụ thân thân thể không tốt, luôn giao cho phụ thân cũng không thỏa.”
Lưu Vận Tranh lại nói: “Chúng ta cũng không có giao cho phụ thân, chỉ là Dụ Đầu cần bạn chơi, Thao nhi lại im lặng khôn khéo, thúc cháu hai người bọn hắn cùng nhau lớn lên thích hợp nhất. Hơn nữa ta cùng Vận Vanh cũng không có không cho ngươi mang Thao nhi, ngươi vừa rồi chơi cùng Thao nhi ta cũng không có ngăn cản mà. Nó là thái tử, sớm độc lập một chút là chuyện tốt.”
Thấy Bạch Hãn Triệt có chút khổ sở, giọng điệu Lưu Vận Tranh mềm mại hơn: “Mấy ngày nay ta không có việc, ngươi ở bên ta nhiều nhiều, chờ qua một thời gian ta bận rộn ngươi chỉ để ý ở bên Thao nhi là được, ba người chúng ta ở bên nhau tuy nói đã mười mấy năm, nhưng chân chính tam tình tương duyệt cũng bất quá là hai, ba năm nay. Lúc trước ngươi lại có thai, thêm vào đó ta đăng cơ, Vận Vanh tiếp quản Vận phường, Thao nhi sinh ra, sự tình các loại quá nhiều, ba người chúng ta thật ra cũng không có quá nhiều thời gian ở bên nhau. Bây giờ Thao nhi lớn hơn một chút, các nhũ mẫu hoàn toàn có thể mang nó, chẳng lẽ chúng ta không nên bù lại khoảng thời gian lãng phí trước đây?”
Thái độ của Lưu Vận Tranh mềm mại, Bạch Hãn Triệt ngược lại ngượng ngùng, ngẫm lại sau khi mình du lịch trở về cũng quả thực không có quá nhiều thời gian ở bên hai người này, trong lòng liền có áy náy. Nhất là cái tay trên eo kia vẫn như có như không khẽ vuốt ve, cọ xát, mang ý tứ nào đó, trong con ngươi Bạch Hãn Triệt cũng bị nhuộm xuân tình e lệ. Xuân tình ấy trong mắt Lưu Vận Tranh là xuân dược thượng đẳng nhất, nháy mắt trêu chọc dục hỏa trong cơ thể y.
“Hãn Triệt…” Khàn khàn.
Bất kể là ánh mắt của Lưu Vận Tranh hay thanh âm của y đều khiến Bạch Hãn Triệt hồi hộp, hắn làm bộ ho nhẹ che giấu hoảng loạn và xấu hổ của mình, đây đang ở bên ngoài, rất nhiều người đều nhìn đấy.
“Đi thuyền phường được không?” Nói là thương lượng, nhưng lại một lần nữa hai tay dùng sức lộ ra không cho cự tuyệt, bá đạo trong xương cốt Lưu Vận Tranh đối với Bạch Hãn Triệt chỉ tăng không giảm.
Bên tai Bạch Hãn Triệt đỏ bừng, hắn lại ho hai tiếng, thấp giọng nói: “À, ừ, vậy Vận Vanh, phụ thân…” Hắn cũng không biết, Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh cực kỳ yêu bộ dáng ngượng ngùng này của hắn.
“Chỗ Vận Vanh ta lập tức phái người nói cho y biết, bên phụ thân dễ bàn.”
Bạch Hãn Triệt rất ít biết cự tuyệt khẽ gật đầu, cũng hiểu sau khi tới thuyền phường mình sẽ đối mặt cái gì.
“Vậy bây giờ liền đi đi.”
“A.”
———
Nhận được tin tức Lưu Vận Tranh phái người đưa tới, Lam Vận Vanh giao chuyện Vận phường giao cho thủ hạ đến thẳng hồ Tiêu Tương. Thuyền phường tư nhân của y và Vận Tranh đỗ bên bờ, tựa hồ là chờ y. Lam Vận Vanh vừa lên thuyền, thuyền liền đi.
Đi vào khoang thuyền, Lam Vận Vanh sửng sốt, nói thẳng: “Ta nghĩ ngươi và Hãn Triệt ở phía dưới đấy.” Nói là với Lưu Vận Tranh đang ôm Bạch Hãn Triệt nếm rượu.
Lưu Vận Tranh vẻ mặt thả lỏng nói: “Vốn là muốn, nhưng nghĩ đến thời gian này ngươi ta và Hãn Triệt đều không có ngồi xuống tâm sự, liền không vội.” Hãn Triệt là của bọn họ, lại chạy không thoát, không vội giờ khắc này.
“Cũng phải.” Lam Vận Vanh đi đến trước bàn ngồi xuống đối diện Lưu Vận Tranh cùng Bạch Hãn Triệt.
“Vận Vanh, Vận phường gần đây còn bề bộn nhiều việc sao?” Bạch Hãn Triệt bởi vì đối thoại trắng trợn của hai người vừa rồi bên tai lại đỏ, hắn thuận miệng hỏi, để che giấu xấu hổ, cũng thuận tiện rót đầy trà cho Lam Vận Vanh.
Lam Vận Vanh vẫy lui người tiến lên hầu hạ, nói: “Cũng vẫn ổn, trên căn bản quản sự đều là người phụ thân với phụ vương dạy dỗ năm đó, rất có khả năng. Chẳng qua là phụ vương lúc trước tìm ta, bảo ta suy nghĩ một chút sự tình trên biển, ta cảm thấy khả thi, trước mắt là bận việc này.”
“Ách, vậy… có gì ta có thể hỗ trợ hay không?” Hắn vẫn rất muốn giúp bọn họ làm chút chuyện, dù cho chạy vặt cũng được.
Hắn vừa hỏi, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh rõ ràng sửng sốt, sau đó hai người nở nụ cười, Lam Vận Vanh nhìn Lưu Vận Tranh một cái, sáp lại gần nói: “Hãn Triệt đương nhiên là có chỗ có thể hỗ trợ.”
“Cái gì?” Bạch Hãn Triệt lập tức tinh thần phấn chấn.
Lam Vận Vanh đột nhiên vươn tay cách cái bàn một phen ôm Bạch Hãn Triệt hung hăng hôn một cái trên miệng hắn, rồi mới buông hắn ra nói: “Ta và Vận Tranh buổi tối khi ngủ có thể ôm ngươi ngủ.”
“Cái này…” Mặt Bạch Hãn Triệt nháy mắt đỏ lên, cũng bởi vì câu này nản lòng không ít, hắn cũng là nam nhi!
“Ha ha…” Bộ dáng của Bạch Hãn Triệt lấy lòng Lam Vận Vanh, y dịch đến bên cạnh Bạch Hãn Triệt ôm hắn nói: “Hãn Triệt, thuật nghiệp có chuyên môn, Vận Tranh trông coi thiên hạ, ta trông coi Vận phường, ngươi trông coi hậu cung, thay ta cùng Vận Tranh chăm sóc phụ thân và hài tử, để cho chúng ta không có lo lắng về sau, đây chẳng lẽ không phải là giúp chúng ta?”
“Ta, cũng là nam nhi…” Bạch Hãn Triệt sụp hai vai xuống, nói ra tâm sự của mình, “Trong cung không có gì cần ta quan tâm, phụ thân và hài tử ta cũng không cần tốn quá nhiều tâm tư, huống chi còn có phụ hoàng và phụ vương. Nói là ta chăm sóc phụ thân và hài tử, thật ra cũng chẳng qua là ở bên bọn họ mà thôi, dù cho xuất cung xem bệnh cho các bách tính cũng là phụ thân ở một bên trông nom. Ta có đôi khi sẽ nghĩ…”
“Nghĩ cái gì?” Hai người đồng thời hỏi.
Bạch Hãn Triệt cúi đầu: “Sẽ nghĩ… Thao nhi trưởng thành liệu có cảm thấy, phụ thân của nó là một người vô dụng.”
“Nó dám!” Hai người lại là ăn ý mười phần.
Bạch Hãn Triệt cầm tay hai người, trong lòng vẫn có bất an, nhưng không phải cái loại sợ hãi trong quá khứ. Hắn thở dài: “Ta cũng hi vọng Thao nhi sau khi lớn lên nhắc tới phụ thân nó sẽ chan chứa tự hào. Mỗi lần nhìn các ngươi, ta đều cảm thấy mình rất kém cỏi, cũng chưa từng làm gì lại có thể đạt được tình yêu của các ngươi.”
“Hãn Triệt, ngươi có phải choáng váng hay không? Hay là thân thể không thoải mái?” Lam Vận Vanh sờ lên đầu Bạch Hãn Triệt, qua một lát y buông tay vẻ mặt nghi hoặc, “Không có mà, đang yên đang lành, sao lại nói lời ngốc như thế.”
Bị vẻ mặt của Lam Vận Vanh chọc cười, Bạch Hãn Triệt thở ra một hơi nói: “Đừng lo cho ta, ta vừa rồi chính là đột nhiên có cảm giác ấy.”
“Đột nhiên?” Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh đồng thời xuất lực, đè Bạch Hãn Triệt xuống sàn. Lưu Vận Tranh lạnh mặt nói: “Lại nghe thấy cái gì hay gặp được cái gì? Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Ngươi là của ta cùng Vận Vanh, đời này ngươi cũng đừng hòng chạy trốn.”
“Ta không muốn trốn…”
Lam Vận Vanh nheo mắt lại, hung tợn hỏi: “Nói! Rốt cuộc là làm sao? Ngươi ở đâu tới cái đột nhiên này?”
Bạch Hãn Triệt ấp úng né tránh ánh nghiêm khắc trong con ngươi hai người.
“Ngươi là muốn ta sử dụng thủ đoạn sao?” Lam Vận Vanh nói xong liền rút đai lưng của mình ra.
“Ta nói ta nói.” Bạch Hãn Triệt thấy thế vội vàng xin tha, rồi mới rũ mắt xuống, “Ta, nghe Tích Tứ nói… Kinh thành gần đây có vị kỳ nữ tử… Tài văn chương không thua trạng nguyên đương triều, được, được phá lệ tuyển chọn vào triều đình, làm quan… Ừm… Trong Vận phường, nghe nói, cũng có rất nhiều nữ nhân tài giỏi… So với trạng nguyên, còn lợi hại hơn vài phần… Ta liền nghĩ, chính mình, hình như, ngay cả người ta, cũng, không bằng…”
Lông mày của Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh đồng thời nhíu lại, Lưu Vận Tranh am hiểu mê hoặc người nhất mở miệng: “Ngươi so đo với bọn họ cái gì, bọn họ có lợi hại cũng chẳng qua là làm việc cho ta cùng Vận Vanh, lại không thể sinh nhi tử cho chúng ta.”
Mặt Bạch Hãn Triệt “ầm” cái đỏ bừng, hắn giương mắt: “Ta, cũng có thể, giúp các ngươi, làm việc.”
“Không cần.” Hai người “không chút khách khí” cự tuyệt, huyết sắc trên mặt Bạch Hãn Triệt trong nháy mắt biến mất, Lam Vận Vanh cúi đầu hôn miệng Bạch Hãn Triệt, rồi mới khàn giọng nói bên miệng hắn: “Việc duy nhất Hãn Triệt cần làm chính là sinh nhi tử cho chúng ta, ngươi đã làm được. Ngươi cảm thấy ta và Vận Tranh sẽ cho phép ngươi xuất đầu lộ diện làm việc cùng một đám người sao? Ngươi đời này cũng đừng nghĩ.”
Lưu Vận Tranh nói theo: “Bọn họ là bọn họ, ngươi là ngươi, trên đời chỉ có một Bạch Hãn Triệt, ta cùng Vận Vanh cũng chỉ thích một người tên là Bạch Hãn Triệt. Không phải ngươi không thể giúp chúng ta, mà là chúng ta không đồng ý. Phụ thân sau khi vào cung, phụ hoàng cùng phụ vương cũng không chấp nhận phụ thân nhúng tay vào chuyện Vận phường và triều đình, không phải phụ thân không có năng lực ấy, mà là phụ hoàng cùng phụ vương không muốn, bọn họ chỉ muốn phụ thân ở trong cung thảnh thơi mà sống. Ta và Vận Vanh cho rằng phụ hoàng, phụ vương làm đúng, vì thế cũng giống như phụ hoàng, phụ vương. Ngươi nếu có chút tâm tư này thì sớm bỏ đi, chúng ta sẽ không đồng ý.”
Đỏ ửng biến mất trên mặt Bạch Hãn Triệt lại trở lại, hai người nhìn trong mắt tất cả đều là hắn lại cực kỳ bá đạo, hắn lại một lần nữa nhịn không được hỏi: “Tại sao?” Tại sao là hắn?
“Bởi vì ngươi là Hãn Triệt, là người chúng ta nhận định trước khi ra đời.” Hai huynh đệ trăm miệng một lời.
Trong lòng Bạch Hãn Triệt nháy mắt nảy lên một cảm giác khiến hắn khó mà chịu đựng, mắt hắn đã ươn ướt, sau đó hắn nở nụ cười.
“Ta sau này không bao giờ hỏi câu hỏi ngu ngốc này nữa, cũng sẽ không tự tìm phiền não.”
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đồng thời rõ ràng nhẹ nhàng thở ra: “Ngươi cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận.” Sau đó Lam Vận Vanh liền nằm lên người Bạch Hãn Triệt, vẻ mặt *** nói: “Có điều ngươi mặc dù không cần lại sinh nhi tử cho chúng ta nữa, nhưng quá trình sinh nhi tử này nhưng không thể miễn. Ngươi hôm nay hỏi câu hỏi ngốc như thế, chọc ta và Vận Tranh mất hứng, phải bị phạt.”
Bạch Hãn Triệt giơ tay lên ôm hai người, xấu hổ mà nói: “Tùy tiện, các ngươi.” Nếu đây là việc duy nhất hắn có thể làm vì hai người, hắn nguyện ý.
“Gầm!”
Một tiếng “tùy tiện” này hoàn toàn gỡ dây thừng vốn đã không bền chắc trên người hai con dã thú, Lam Vận Vanh ôm lấy Bạch Hãn Triệt liền vọt vào đáy thuyền, Lưu Vận Tranh thì vừa đi vừa cởi quần áo. Chờ bọn họ tới đáy thuyền, trên người y cũng không còn gì trói buộc.
———
“Hãn Triệt, ngươi thế nhưng nói tùy tiện, mặc kệ ngươi xin tha ra sao ta cũng sẽ không mềm lòng.” Trói chặt hai tay Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh vận sức chờ phát động.
“Ừ.” Dưới ánh nhìn chăm chú của hai đôi mắt cực nóng, chưa cần âu yếm, hắn đã sắp thiêu cháy.
“Ta muốn làm đến ngươi không thể khống chế, làm đến ngươi rốt cuộc kêu không ra tiếng!” Lam Vận Vanh hôn lên Bạch Hãn Triệt, tách chân hắn ra, rồi mới mệnh lệnh: “Nói yêu ta!”
“Yêu ngươi, ta yêu ngươi Vận Vanh, yêu các ngươi, Vận Tranh, Vận Vanh.”
Lưu Vận Tranh từ phía sau nâng Bạch Hãn Triệt lên, nói với bào đệ: “Cùng nhau, ta nhịn không được.”
“Ta cũng nhịn không được.”
Hai huynh đệ chưa bao giờ biết tiết chế là cái gì sau khi kiên nhẫn bôi trơn cho Bạch Hãn Triệt, đỡ phân thân của mình đè lên hậu huyệt của Bạch Hãn Triệt. Bạch Hãn Triệt sớm không phải là lần đầu tiên bị hai huynh đệ đồng thời tiến vào, đang căng thẳng lại chờ mong thả lỏng bản thân.
“Hãn Triệt, không cho phép dừng, nói ngươi yêu chúng ta.” Thong thả xâm nhập nơi mềm mại ấm áp ấy, Lưu Vận Tranh hạ lệnh.
“Yêu các ngươi… Ưm… Ta, yêu… Ưm…”
“Không cho phép dừng.”
“Yêu các, ngươi… A ha… Yêu, ta yêu…”
Trong tiếng yêu đứt quãng lại không dừng lại của Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh thong thả tiến vào hắn, cho hắn thời gian thở dốc một lát, hai huynh đệ cho người kia một ánh mắt, rồi mới giữ lấy eo Bạch Hãn Triệt.
“A ô… Ưm…”
“Hãn Triệt, không cho phép dừng lại.”
“Ưm… Yêu… Yêu…”
Yêu chứ, sao có thể không yêu. Hai người này chỉ cần động động đầu ngón tay nữ tử khắp thiên hạ đều là của bọn họ, nhưng bọn họ lại chọn hắn không có chút đặc sắc nào, hơn nữa chưa bao giờ thay lòng đổi dạ.
“Hãn Triệt ngốc.”
Không biết là ai đang động tình nói một câu, Bạch Hãn Triệt đã không rảnh đi phân rõ, không phải Vận Tranh, thì chính là Vận Vanh. Giọt lệ trượt xuống nơi khóe mắt, cũng là bởi vì kích tình khó mà chịu được. Hắn, có tài đức gì… có tài đức gì.
———
“Hãn Triệt sao còn có thể có loại ý niệm đó chứ?”
Thế giới ngoài thuyền phường sớm đã yên lặng, bên trong khoang thuyền, hai thao thiết cuối cùng cũng thỏa mãn nhưng không thấy mệt mỏi. Vuốt ve hai hàng lông mày mang theo thỏa mãn của Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh rất khó hiểu. Mặc dù bọn họ đã là phụ thân của một hài tử rồi, nhưng niên kỷ ba người vẫn chưa quá đôi mươi.
Lưu Vận Tranh thì mang vài phần hiểu rõ mà nói: “Hãn Triệt sùng bái nhất chính là cha, đương nhiên sẽ muốn trở thành người như cha. Cha gây dựng Vận phường, phụ vương lại là cha một tay nuôi lớn, Hãn Triệt thích miên man suy nghĩ, nghe lời nói miệng rộng của Tích Tứ, nghĩ mình không thể giúp đỡ ta ngươi giống phụ thân, có loại ý niệm này cũng không kỳ quái.”
Lam Vận Vanh nhíu mày nói: “Cha là của phụ hoàng và phụ vương, Hãn Triệt là của chúng ta, chúng ta không phải phụ hoàng và phụ vương. Hơn nữa, cha vì phụ hoàng cùng phụ vương ăn bao nhiêu đau khổ, suýt nữa mạng cũng bị mất, ta tình nguyện Hãn Triệt không biết cái gì, cũng không cần hắn chịu nhiều đau khổ giống như cha. Bên cạnh ta ngươi từ trước đến nay không thiếu nam nữ, nhưng ta chính là nhận chuẩn Hãn Triệt, từ nhỏ đã nhận chuẩn hắn, hắn hay khóc cũng thế nhát gan cũng vậy, ai trong mắt ta cũng không bằng hắn.”
Nói tới đây, Lam Vận Vanh nhịn không được lại hôn Bạch Hãn Triệt một cái, xúc động nói: “May mắn cha giữ Hãn Triệt lại, bằng không ta ngươi sẽ không có vợ.”
Lưu Vận Tranh cười cười, thích ý nói: “Ta ngươi muốn không phải là người khôn khéo tài giỏi, dưới tay ta ngươi còn thiếu người như vậy sao? Ta thực sự hâm mộ cảm tình giữa phụ hoàng, phụ vương và phụ thân, làm cho người ta nhìn cũng cảm thấy hạnh phúc. Ta muốn không gì hơn cái này.”
“Ta cũng vậy.” Lam Vận Vanh nằm ngửa, hai tay gối sau đầu, Vì thế ta chưa từng cảm thấy cùng thích Hãn Triệt với với Vận Tranh là một chuyện kỳ quái, ngược lại cảm thấy Vận Tranh không thích Hãn Triệt mới kỳ quái.”
“Ta cũng vậy.” Lưu Vận Tranh nhìn Bạch Hãn Triệt nói: “Hãn Triệt nhất định là của ta ngươi, bằng không cha một lần sinh ba người chúng ta, vì sao chỉ ngươi ta thích Hãn Triệt? Ta ngươi hồi bé đã thích quấn lấy Hãn Triệt, khi đó không hiểu, bây giờ nghĩ lại ánh mắt của ta ngươi từ bé đã rất chuẩn, sớm đã chộp Hãn Triệt vào tay.”
“Ai dám chú ý tới Hãn Triệt, ta tru cửu tộc của hắn!” Lam Vận Vanh oán hận nói, nghĩ tới cái gì, trong mắt của y hiện lên sắc bén, “Nếu không phải cha nhúng tay, ta tuyệt đối không tha cho tên kia!”
“Tên kia nếu dám quay về kinh, ta liền chặt gã.” Lưu Vận Tranh nhẹ nhàng bâng quơ nói ra lời cay nghiệt.
Ngáp một cái, Lam Vận Vanh xoay người ôm người đã ngủ say, buồn ngủ nói: “Ngủ đi, nếu nắm chắc thời gian sáng mai trước khi về còn có thể thân thiết một hồi với Hãn Triệt.”
“Được.”
Lưu Vận Tranh thổi tắt nến, nằm xuống, từ một bên ôm Bạch Hãn Triệt. Một lát sau, trong bóng đêm truyền đến thanh âm của Lưu Vận Tranh: “Ta cảm thấy Hãn Triệt lúc ở trên thuyền dường như buông thả hơn.”
“Ta cũng thấy vậy.”
“Ừ, ngủ đi.”
“Ngủ.”
Khi trong khoang thuyền vang lên tiếng ngáy khẽ của hai người, khóe miệng Bạch Hãn Triệt nằm giữa hai người xẹt qua đường cong ngọt ngào, khóe mắt lại chảy xuống một giọt lệ. Hắn vùi vào trong lòng Lam Vận Vanh, tay phải cầm tay của đối phương, tay trái cầm tay của người còn lại đặt trên lưng hắn, nụ cười rất lâu không lui.
Vận Tranh, Vận Vanh, ta sau này không bao giờ hỏi câu hỏi ngốc nghếch ấy nữa. Nếu các ngươi chỉ muốn buổi tối có thể ôm ta cùng nhau ngủ, ta nguyện ý cứ như vậy cho các ngươi ôm cả đời. Có thể có được tình yêu của các ngươi, quyến luyến của các ngươi, ta kiếp này cũng không còn gì tiếc nuối.
Vận Tranh, Vận Vanh, cám ơn các ngươi nguyện ý yêu ta, cám ơn các ngươi chưa bao giờ có suy nghĩ dứt bỏ ta, cám ơn các ngươi, nguyện ý chờ ta.
Vận Tranh, Vận Vanh, ta, yêu các ngươi, rất yêu, rất yêu.
Thả lỏng rúc vào trong lòng hai người, Bạch Hãn Triệt rất nhanh đã ngủ, hơi thở của ba người giao hòa trong khoang nho nhỏ này, giống như cốt nhục giữa bọn họ, thật ra đã sớm hòa hợp một thể, ai cũng không rời ai. Hoang mang và thống khổ từng có chẳng qua là lo sợ không đâu mà thôi.
Trong phần này cũng có hai cặp phụ khá dễ thương:
Đồng Hàm Trứu x Đồng Đồng (huynh đệ giả): Đồng Đồng chạy trốn khỏi tứ ca Đồng Hàm Trứu vì cho rằng anh ghét mình, làm mình bị đau (vì bị XX) mà không biết mình đang mang thai. Sau này anh ý phải dụ dỗ gần chết em mới xiêu lòng. Anh chiều em không tả nổi.
Văn Trạng Nguyên x Tiểu Tứ (thái giám): Anh để ý em, xin Bạch Tang Vận cho em ra cung về ở với mình. Nhưng em tự ti vì ko có cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy nên lẩn tránh anh, suốt ngày lủi thủi tự kỷ trong xó. Mặc dù anh rất thương em (ngoan ngoãn nộp hết tiền lương cho em) nhưng em luôn nghĩ mình là oshin của anh, có nhiệm vụ cất tiền dùm anh. Anh bực quá nên xin hoàng thương ban hôn cho hai người. Hai người hạnh phúc (cả tinh thần và…)