“Tôi sẽ cho em một chút bài học, à không là một chút đãi ngộ. Nếu sau này còn phạm phải sai lầm như hôm nay, để có thể khiến em không chạy lung tung nữa, tôi sẽ không nhân nhượng nữa mà sẽ hủy đi chân của em.”
“Em nên nhớ rõ tôi nói được làm được.”
Lời nói âm lãnh mang theo một sự đe dọa bức người.
“Lấy roi da.”
Hắn thật ra cũng không muốn làm cậu đau, làm cậu thương tổn, nhưng nếu như hắn không làm như vậy cậu căn bản sẽ không ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn. Hắn muốn cho cậu trải qua sự trừng phạt này để cậu có thể giác ngộ một chút, sau này sẽ không nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa.
Một lúc sau, có một tên đưa cho hắn một chiếc roi màu đen. Lục Đình Phong có thể cảm nhận được hơi lạnh từ chiếc roi trên tay, trong nội tâm vốn có một chút không cam lòng nhưng đột nhiên trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt của cậu vì người đàn ông khác mà khuất phục van xin, còn muốn đoàn tụ cùng người đàn ông đó. Hận ngay lúc này không chém cậu thành trăm mảnh.
Cơn giận một lần nữa được châm ngòi.
Trong đêm khuya, căn phòng khách vẫn sáng đèn, không một ai dám rời khỏi bởi vì Lục Đình Phong chưa ra lệnh, chứng kiến cơn giận của hắn ngay cả thở mạnh họ cũng không dám. Gian phòng hiện tại ngoài tiếng roi da từng đợt quất lên cơ thể yếu ớt của một nam nhân ra còn lại không có bất kì âm thanh nào. Lâm Chính Thần vẫn kiên trì quỳ gối, mặc dù có đôi lúc thân thể bị chao đảo bởi những đòn roi nhưng vẫn cố gắng chống đỡ thân thể bằng cánh tay để quỳ gối trở lại như cũ, cậu sẽ hứng chịu tất cả chỉ muốn không để người khác bị liên lụy.
“Từ nay về sau còn bỏ trốn nữa không?”
“Trả lời tôi.”
“Vì sao không trả lời? Hả?”
Mỗi một câu thoát ra khỏi miệng tương đồng với một đòn roi hạ xuống, càng lúc càng mạnh, trên chiếc áo màu trắng của Lâm Chính Thần đã xuất hiện vài vệt máu nhỏ chói mắt.
Lâm Chính Thần vẫn một mực im lặng, mặt cúi gầm xuống, mắt nhìn chăm chăm sàn nhà. Cơn lửa giận cũng vì đó mà mỗi lúc càng bùng phát. Trong lòng cậu rất muốn hắn chính là có thể ra tay mạnh hơn một chút tốt nhất là có thể đánh chết cậu đi. Nếu như có thể đến bên cạnh Chu Thiện dù phải trải qua đau đớn cậu cũng cam tâm tình nguyện.
“Đây là cách em khinh thường tôi sao?”
“Được.”
Đối với sự im lặng khó đoán này của cậu tuyệt nhiên lửa giận tựa hồ đã thiêu đốt tất cả thần trí của hắn, khiến cho hắn giờ phút này mất đi khống chế của bản thân. Một con người vốn lãnh đạm và vô cảm như hắn so với lúc này dường như là một người hoàn toàn khác nhau, hắn tựa như một con thú hung mãng ngay lập tức có thể vồ đến cắn xé lấy Lâm Chính Thần bất cứ lúc nào.
Lục Đình Phong vứt roi da qua một bên.
Phòng khách xa hoa lần nữa lại một phen chấn động, trên khuôn mặt những tên đàn ông mặc y phục màu đen đứng xung quanh cùng với dì Mai đang quỳ gối ở gần đó không che nổi sự bàng hoàng. Những hành động của Lục Đình Phong dường như khiến gian phòng đang nóng đến cực điểm, đến mức dì Mai đỏ mặt mà quay ngoắc đi không dám nhìn về phía chiếc sopha ở trước mắt mình.
Lục Đình Phong sau khi nói hết câu liền đi về phía Lâm Chính Thần thô bạo lôi cậu đứng dậy sau đó liền đẩy ngã cậu về phía sopha vì lúc nãy bị đánh hiện tại vết thương lại va chạm mạnh như vậy khiến cậu nhíu mày lại vì đau, bản thân hắn cũng tiếp theo đó đến gần, ngồi đè lên người cậu khiến cậu không cách nào nhúc nhích được. Bất nghờ về hành động đột ngột của hắn, cậu bất giác có linh cảm không lành, dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể cố gắng gượng dậy, khó khăn hỏi hắn.
“Anh muốn làm gì?”
Khóe môi Lục Đình Phong khẽ cong lên, nở một nụ cười gian xảo, mắt tràn ngập tơ máu dọa người. Khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo nhưng vẫn ẩn nhẫn che dấu đi tâm tình sắp bộc phát. Hắn lần nữa nhấn mạnh cậu xuống, cậu rất muốn giãy dụa nhưng đáng tiếc ngay cả một chút khí lực cũng không có. Gương mặt của Lục Đình Phong áp sát xuống mặt Lâm Chính Thần, mùi hương của hắn xộc vào mũi cậu khiến cậu khó chịu mà quay đi, từ lâu cậu đã chán ghét mùi hương này rồi. Hắn hôn lên má cậu sau đó môi di chuyển về phía tai, hắn cắn nhẹ lên, giọng nói khàn khàn mang đầy dụ hoặc nhẹ thổi lên tai cậu.
“Làm tình.”