Trong cái thời tiết của mùa đông, những đợt gió se lạnh đều đặn kéo đến. Vào mùa này không ai muốn đi biển chơi cả, cho nên bãi biển hiện tại dường như chỉ có Lục Đình Phong và Lâm Chính Thần. Những con sóng nhẹ nhàng đi vào bờ, khi đến bờ những con sóng ấy liền tan thành bọt nước trắng xóa. Tiếng sóng ào ào êm tai, thứ âm thanh khiến cho người nghe cảm thấy thoải mái, khiến cho bao nhiêu lo toan phiền toái vơi đi mấy phần.
Lục Đình Phong nắm chặt tay của Chính Thần, hai người bọn họ cứ như vậy mà đi dọc bờ biển, những bước chân in lại trên cát phía sau họ. Lâm Chính Thần để mặc tay mình bị người kia nắm lấy, mặc kệ những cơn gió lạnh, hiện tại cậu chỉ nghĩ đến những việc mình sắp thực hiện nên cứ yên lặng cùng người này ngắm biển. Vì gió lạnh làm cho cả hai bất giác run run. Phát giác được Chính Thần đang lạnh, Lục Đình Phong đang đi thì dừng hẳn lại, xoay người đối mặt với cậu rồi nhanh chóng cởi áo khoác bên ngoài của mình ra.
“Lạnh lắm đúng không? Lại đây anh khoác thêm áo cho em. Ở lại năm phút nữa thôi rồi về, lạnh như vậy ngắm biển cũng chẳng có một tí hứng thú nào, lần sau muốn ngắm biển đợi đến mùa hè anh sẽ đưa em đến Hawai ngắm thỏa thích.”
Lục Đình Phong giọng điệu giống như hờn trách, nhưng vì muốn cưng chiều bảo bối của mình nên cũng không còn cách nào khác.
“Tôi sợ không có lần sau.” Chính Thần thì thầm.
“Em nói cái gì?”
Không nghe rõ được Chính Thần vừa nói gì nên hắn hỏi lại.
“À không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh không lạnh sao?”
Chỉ là một câu hỏi bừa vậy mà lại làm cho Đình Phong tin răm rắp, là đang quan tâm hắn sao, là lo lắng cho hắn, là sợ hắn bị lạnh sao? Đình Phong không kiềm chế được sự hạnh phúc đang lấn chiếm trong lòng. Rồi chẳng hiểu vì sao tim hắn ấm áp đến lạ, khiến cho cơn lạnh của gió biển cũng không thể thấm thía được hắn. Hắn cười nhẹ, nói:
“Anh không lạnh.”
Hai người nắm tay nhau, đứng yên lặng trên bãi cát ngắm nhìn khung cảnh xa xăm nơi mênh mông bao la là biển phía trước, tạo thành một khung cảnh thật đẹp, làm lay động lòng người. Lục Đình Phong kéo nhẹ Lâm Chính Thần vào lòng mình, ôm chặt. Đình Phong hưởng thụ cái ôm đầy ấm áp, Chính Thần cũng không có cự tuyệt mặc nhiên để cho hắn ôm mình. Đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên, nói cho cậu biết đây chính là thời cơ.
Cũng không có một chút chần chừ nào, cậu ung dung đưa tay luồn vào túi rút ra một con dao, là con dao gọt táo hôm qua. Sau đó liền đâm về phía bụng Lục Đình Phong, dùng lực đẩy con dao vào sâu bên trong rồi rút ra, vẫn thao tác như vậy cậu lặp lại hai lần, dịch đỏ bắt đầu thấm vào áo và từ từ lan rộng ra. Phát giác được hành động của Lâm Chính Thần, hắn nén cơn đau đang dày vò, rời khỏi cái ôm mỉm cười thật dịu dàng với cậu. Không thể kiềm chế nổi cơn đau khiến cho nụ cười kia trở nên vặn vẹo khó coi.
“Chơi đủ rồi, chúng ta về thôi.”
Gió mạnh đột nhiên thổi đến, nhanh chóng thổi bay đi những ấm áp yêu thương, giờ phút này chỉ còn lại sự lạnh lẽo, lạnh như muốn thôn phệ lấy cơ thể hắn. Hắn đã không cầm cự được nữa mà quỳ rạp xuống, tay cố gắng đè nơi vết thương vẫn để máu không chảy nhiều thêm nữa. Chính Thần vẫn cầm con dao, dư vị ngọt ngào của táo ngày hôm qua hiện tại được đổi thành những vệt đỏ của máu vương vải trên cán dao, tay bất giác cũng run rẩy. Lâm Chính Thần nhìn người đang đau đớn ở phía dưới, lạnh lùng nói.
“Lục Đình Phong, tôi là bị anh bức đến không còn lựa chọn nào khác. Tôi làm như vậy để trả thù cho Chu Thiện, là để tìm lại tự do cho mình, là để không một ai khác liên lụy vào chuyện này nữa. Nếu như anh không yêu tôi thì cũng không đến nước này, chỉ cần anh chết đi coi như là trả nợ ba năm qua cho tôi cũng như giải thoát bản thân khỏi cái tình yêu không nên có này. Kiếp sau, tôi không muốn gặp lại anh nữa, và nếu như có kiếp sau mong anh cũng đừng yêu tôi. Giữa chúng ta vốn là không thể.”
“Kiếp sau tôi không muốn gặp anh...
Kiếp sau đừng yêu tôi...”
Những lời sau cuối cứ lặp đi lặp lại bên tai, hắn mơ mơ hồ hồ, trước mắt mờ hẳn đi chỉ thấy được khung cảnh nhòe nhòe. Vết thương do con dao quặn từng cơn, nhưng từ lòng ngực cùng lúc cũng truyền đến một loại cảm giác mơ hồ đau mơ hồ nhói.
Sinh mệnh này chính tay em kết thúc nó tôi cũng không oán trách nửa lời. Tôi chỉ muốn nếu chúng ta có kiếp sau, tôi vẫn sẽ yêu em.