Thân thể Lâm Chính Thần như trút hết khí lực, đã đến gần bờ vực của cái chết nhưng vẫn bị Lục Đình Phong lôi trở lại.
Ngồi trong thư phòng không được bao lâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an vô cùng nên Lục Đình Phong quay trở lại phòng ngủ. Bước vào gian phòng hướng mắt về chiếc giường đã không còn người, phòng tắm truyền đến tiếng nước, hắn chậm rãi bước đến phòng tắm.
“Chính Thần em đang tắm sao?” Giọng nói mang một chút lo lắng.
Không gian trầm tĩnh chỉ có tiếng nước chảy, Chính Thần không có đáp trả. Không đợi được nữa, hắn vội vàng mở cửa.
Một giây chấn động, Lục Đình Phong không thể tin được hình ảnh trước mắt mình, giống như có hàng ngàn kim châm không ngừng đâm vào tim hắn. Thời khắc này khiến hắn thật sự lo sợ, bồn tắm dường như đã nhuộm màu đỏ, khung cảnh thật sự dọa người, người mà hắn yêu, Chính Thần mà hắn dùng cả trái tim để dung nạp hiện tại đang ở trước mặt hắn tìm đến cái chết. Cảm giác bất lực mà đau lòng này đây là lần thứ hai hắn trải qua, lần thứ nhất là mẹ hắn còn hiện tại là người con trai hắn yêu.
Hắn không hiểu, vì sao những người mà hắn yêu thương luôn muốn rời xa hắn? Hắn thật sự không hiểu nổi.
Tưởng chừng đã chiến thắng trong cuộc chiến tranh dành hạnh phúc, nhưng nào ngờ hắn lại chính là người thua, thua đến thảm bại, thua đến thương tích đầy mình.
....
Hôm sau,
Trước cửa phòng bệnh, Lục Đình Phong ngồi trên dãy ghế chờ. Hắn đã ngồi ở đây từ tối qua, đầu tượng vào tường, khuôn mặt thẫn thờ nhìn vào khoảng không, thật ra hắn đã ngồi như vậy khi Lâm Chính Thần được đưa vào phòng hồi sức sau lưng hắn, phỏng chừng đã ngồi tư thế này hơn mười tiếng rồi.
Khi nhìn thấy thân hình tiền tụy ốm yếu của Lâm Chính Thần được đưa vào phòng cấp cứu, hắn không ngừng lo sợ và hoảng loạn. Sự lo lắng tột đỉnh khiến hắn không thể khắc chế được mà mất đi bình tĩnh, trái tim dường như bị ai bóp chặt mãnh liệt, đau đến thở không thông. Khi bác sĩ thông báo với hắn rằng Chính Thần mặc dù mất máu khá nhiều nhưng may mắn là đã kịp thời truyền máu cho nên đã qua cơn nguy kịch và còn nói thêm nếu đến trễ mười phút e là đã không giữ được mạng. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi sợ lại chỉ tiêu tan một phần, hắn không dám nghĩ đến cảnh tượng nếu như hắn đến trễ mười phút thôi thì điều kinh khủng gì sẽ xảy ra...
Lâm Chính Thần được đưa đến phòng hồi sức, vốn đã có thể vào bên trong nhưng Lục Đình Phong lại không vào. Một mình ngồi ở hàng ghế bên ngoài rất lâu, tựa hồ không muốn đối mặt với Chính Thần, hắn không đành lòng nhìn bộ dạng của cậu lúc này.
Cảnh tượng của ba năm trước của mẹ hắn lại hiện hữu, lần đó là vì lúc đó hắn không ở bên cạnh bà, không bảo vệ cho bà, nếu như ngày đó hắn không đi ra ngoài, nếu như hắn có thể về sớm hơn vài phút thì có lẽ người phụ nữ dành cả đời yêu thương chăm sóc hắn đã không phải biến mất khỏi cuộc sống của hắn... Vì cái chết của mẹ hắn đã khiến hắn giằn vặt đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ đến cảnh tượng đó hắn vẫn không ngừng trách bản thân vô dụng vì không thể bảo vệ người mà hắn yêu quí.
Đêm qua, nếu như hắn không kịp thời phát hiện thì không chừng hắn đã một lần nữa vĩnh viễn mất đi người hắn yêu.
Vốn định sẽ dùng nửa đời còn lại sau này bù đắp cho những lỗi lầm hắn đã gây ra cho cậu, khiến cho trái tim nguội lạnh của cậu dần dần ấm nóng, hắn còn viễn cảnh một tương lai vui vẻ hạnh phúc, sẽ bảo vệ, sẽ yêu thương, sẽ cưng chiều, dành hết tất cả những điều tốt đẹp cho cậu. Lục Đình Phong biết rõ cậu hận hắn, nhưng lại không nghĩ đến cậu lại hận hắn nhiều như vậy, Chính Thần thà chết đi cũng không muốn sống cùng hắn.
Hắn ngồi rất lâu, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh người con trai nằm trong bồn tắm đôi mắt nhắm chặt, tay chảy ra thật nhiều máu, cả thân thể không một chút động tĩnh nào.
Đây là lần thứ hai hắn cảm thấy bản thân mình vô dụng như vậy.
Ông trời vì sao lại tàn nhẫn với Lục Đình Phong tôi như vậy, tôi chỉ muốn bản thân có thể hạnh phúc, một chút thôi, một chút hạnh phúc thôi cũng được. Vì sao lại tước đoạt đi hết hạnh phúc của tôi như vậy?
“Lục Tổng, cậu ấy đã tỉnh lại.” Bảo tiêu bên cạnh nhẹ nhàng cung kính nói với Lục Đình Phong.
“Anh nói thử xem có phải tôi rất vô dụng không?” vì những người mà tôi yêu thương luôn muốn rời khỏi tôi.