Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 15: Chương 15




Thiệu Chinh đưa họ đến dưới lầu thì đi luôn. Xe Phương Kiệt cũng ở đây, tối hôm qua đã trở về.

Lúc Cố Diệu Dương lên lầu liếc qua cửa nhà y, không nói gì, lại lên một tầng nữa, lấy chìa khóa ra mở cửa phòng.

Khi Lâm Duật Ngôn thay giày cứ cảm thấy trên người có mùi kỳ lạ. Quần áo của cậu đã mặc ba ngày, mặc dù mượn phòng tắm của Cố Diệu Dương tắm rửa, nhưng quần áo từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.

Áo thun màu sáng nhăn nhăn nhúm nhúm, bên trên còn có vết dầu lúc nấu cơm không cẩn thận bị bắn lên, Lâm Duật Ngôn kéo áo lên ngửi, ghét bỏ tránh xa một chút. Lần đầu tiên cậu bẩn thế này, đã không kịp đợi quay về lấy quần áo.

Thế là ghé vào cửa phòng của Cố Diệu Dương, nịnh nọt nói: “Cậu có thể cho tôi mượn bộ quần áo không? Tôi sắp thúi rồi…”

Cố Diệu Dương quan sát cậu, lấy một cái áo sơ mi mỏng trong tủ quần áo, cũng là màu đen. Lâm Duật Ngôn nói một tiếng “Cảm ơn.” vừa định đi, Cố Diệu Dương lại hỏi: “Cần đồ lót không?”

“A... À?” Lâm Duật Ngôn mở to mắt, mặt hơi đỏ.

“Không cần?”

“Ừm…” Cũng, cũng không phải.

“Hay là cậu để trần bên dưới, đợi hong khô đồ lót lại mặc?” Mặt Cố Diệu Dương không biểu cảm, lúc nói lời này cũng không nhìn Lâm Duật Ngôn, mà tìm trong tủ treo quần áo, đưa cho cậu một cái chưa bóc tem.

Lâm Duật Ngôn do dự hồi lâu, lại nói câu: “Cảm ơn.” Vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.

Cơm trưa do Hồ Đông Đông chạy tới đưa, bà Hồ làm hai món một canh, còn gói mấy cái sủi cảo.

Cậu bạn nhỏ vốn định nói chuyện phiếm với Lâm Duật Ngôn, nhưng không gặp may, lại nhảy nhảy nhót nhót rời đi.

Vừa định đóng cửa lại, Thiệu Chinh đã đi mà quay lại, nghe âm thanh tắm gội trong nhà vệ sinh, hỏi Cố Diệu Dương: “Cậu ta… mấy hôm nay đều ở nhà mày?”

Không nhận được câu trả lời.

Cố Diệu Dương ngồi trên đệm ở ban công, Thiệu Chinh cũng đi theo qua đó, đấm bao cát một cái, ngồi xuống hỏi chuyện chính: “Chị Linh lại tìm mày hả?”

“Ừ.” Cố Diệu Dương cầm một cái bật lửa, mở mở đóng đóng xoay chơi.

“Chuyện chị ấy nói, mày thật sự không cân nhắc một chút sao?”

Cố Diệu Dương ngước mắt: “Chị ta tìm mày làm thuyết khách?”

Thiệu Chinh cười ngượng ngùng: “Tao đâu thuyết phục được mày, tao chỉ cảm thấy, thi đấu đứng đắn, dù sao cũng tốt hơn chợ đen.” Hắn ta và Cố Diệu Dương quen biết ở quán bar của chị Linh, chị Linh không phải người bình thường, ngoài mặt mở quán bar không đáng chú ý, trên thực tế lại làm mua bán lớn hơn, võ đài chợ đen toàn thành phố chính là quán đó, nói là không để lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng người trong nghề cơ bản đều biết. Cách mỗi một khoảng thời gian, còn sẽ có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp tới huấn luyện đặc biệt. Đánh cho đến tàn phế cũng không việc gì, thắng là được.

Nhưng thật đáng tiếc, từ sau khi Cố Diệu Dương đến, thì không ai có thể thắng.

Cũng không biết hắn học được kỹ xảo phòng thân ở đâu, dù là mấy năm trước thân hình ở thế yếu, cũng không ai có thể thắng được hắn, quét ngang, tấn công khuỷu tay, chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn.

Cố Diệu Dương không có ý định nói cho hắn ta biết, trực tiếp bảo Thiệu Chinh đi.

Găng tay đấm bốc trên sàn nhà phủ một lớp bụi, có vẻ như lâu rồi chưa từng đụng vào, Cố Diệu Dương liếc qua, lại nhắm mắt lại, dựa vào tường chợp mắt.

Gần nửa tiếng, Lâm Duật Ngôn vẫn chưa đi ra, cậu tắm rửa xong thuận tiện giặt luôn quần áo của mình.

Lần đầu tiên tự mình giặt, không kiểm soát được lượng bột giặt, suýt chút nữa làm ngập ngôi nhà lâu năm thiếu tu sửa của Cố Diệu Dương, Cố Diệu Dương nghe tiếng nước “ào ào” vốn không muốn động, lại sợ cậu tay chân vụng về ngã sấp mặt, ngậm điếu thuốc đi tới, thu dọn với cậu cả buổi.

Quần của Lâm Duật Ngôn cũng giặt, chỉ mặc một cái áo sơ mi, để trần hai chân trắng nhỏ.

Áo sơ mi hơi rộng, vừa vặn có thể che lại cặp đùi. Trên mặt cậu hồng hồng, xem ra có phần không được tự nhiên, lúc ngồi xuống ăn cơm, cũng cúi đầu không lên tiếng.

Cố Diệu Dương không quan tâm cậu, ăn cơm xong không đi ngủ, mà ngồi trên sofa, hiếm khi mở tivi ra.

Lâm Duật Ngôn nhai một cọng rau đến bốn năm phút, muốn đợi hắn về phòng rồi đứng lên, nhưng chờ mãi chờ mãi, vậy mà phát hiện hắn tìm một bộ phim gốc dài hơn ba tiếng, còn xem say sưa.

Không có cách nào, cũng không thể cứ ngồi trước bàn ăn, Lâm Duật Ngôn mím khóe miệng nghĩ một lát, chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước dịch đến phòng bếp, hai chân căng thẳng, lại dịch ra từ phòng bếp, ngồi trên sofa.

Trên màn hình chiếu một bộ phim tình yêu kinh điển, nam nữ chính cùng lớn lên từ nhỏ, trải qua chiến tranh và chia ly dài đằng đẵng, mới vất vả đến với nhau. Rất lâu trước kia Lâm Duật Ngôn đã xem với mẹ, nhưng khi đó cậu xem không hiểu, ngồi một lát lại chạy đi vẽ tranh, cũng không biết cụ thể kể về cái gì.

Bây giờ có cơ hội ôn lại, xem tiếp với Cố Diệu Dương, lúc xem đến đoạn ly biệt và gặp lại, còn lén lút đỏ mắt, xem đến cảnh giường chiếu lộ liễu lớn mật sau khi gặp lại, lại bối rối cúi đầu.

Cậu không nghĩ tới tiêu chuẩn của bộ phim này vậy mà lớn như thế, trong phòng khách toàn là tiếng thở gấp của nam chính và tiếng rên rỉ của nữ chính, càng kịch liệt càng lúng túng muốn tìm cái lỗ để chui vào.

Bây giờ phải làm chuyện gì đó mới có thể để hình ảnh của đoạn này nhanh chóng qua đi? Lâm Duật Ngôn tiện tay lấy cái thảm trên sofa, cái thảm cậu đắp hai hôm nay, phía trên có hoa văn hình thoi.

A, tốt quá rồi, ở đây có một đầu sợi dây, trước tiên kéo nó xuống.

“Cậu muốn gỡ thảm của tôi ra à?”

“A?”

Cố Diệu Dương đột nhiên mở miệng.

Nam chính lại vẫn ôm nữ chính triền miên.

Ánh mắt rời rạc của Lâm Duật Ngôn đối mặt với lo lắng, nhìn thấy sợi dây ở mép chăn cũng sắp bị cậu tháo sạch, vội vàng dừng tay, ngượng ngùng cười trừ.

Cố Diệu Dương bất đắc dĩ thở dài, lấy một cái cốc đưa cho cậu, “Rót giúp tôi cốc nước đi.”

Trong cốc có nước, vẫn tràn đầy, Lâm Duật Ngôn cảm kích nhìn hắn, nghĩ thầm hắn thực sự là người rất tốt.

Lập tức ném cái thảm đứng lên, đi tới phòng bếp đổi một cốc nước ấm cho hắn. Lại đợi một lát, đến khi âm thanh chọc người bên ngoài dừng lại, mới đi ra đưa cốc nước cho hắn, còn toét miệng cười, chỉ thiếu chút nữa là nói tiếng cảm ơn.

Cố Diệu Dương nhận lấy cốc nước đứng lên, cũng cười một cái với cậu.

Mới đầu Lâm Duật Ngôn không nhận ra có gì không đúng, nhưng nụ cười của Cố Diệu Dương quá chói mắt, khiến cậu lập tức cảnh giác, vốn còn muốn đề phòng trước, lại bỗng nhiên nhớ ra một việc, vội vàng ngồi xổm trên mặt đất, kéo lại cái quần lót lỏng lỏng lẻo lẻo, đang tụt xuống.

Cố Diệu Dương tốt bụng đưa cho cậu cái quần lót hơi rộng, eo cậu nhỏ quá, căn bản không giữ được.

“Cậu…”

Cố Diệu Dương uống một hớp nước, rũ mắt nhìn gương mặt đỏ lên của cậu, nhịn một chút, vẫn không nhịn được “phì” một tiếng bật cười, ngồi xuống theo, chọc chọc chóp mũi cậu, tri kỷ hỏi “Nếu không thì mua cho cậu cái cỡ nhỏ?”

Lâm Duật Ngôn túm chặt quần lót lết đến ghế sofa, lại cấp tốc lấy cái thảm che đầu lại, không có sức lực gì nhỏ giọng nói: “Không, không cần!”

“Cỡ, cỡ này, tôi cũng có thể mặc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.