Lần đầu tiên Lâm Duật Ngôn đến nơi như thế này.
Trong hành lang chật hẹp chất đống các loại đồ lặt vặt, trên mặt tường ố vàng dính vấy mỡ rất dày, bề mặt tường bị ẩm, từng mảng rũ xuống, sắp rơi nhưng không rơi.
Đi sâu vào trong, đồ đạc bày ra càng nhiều. Bàn làm việc mất hai cánh cửa nằm ngay giữa đường, trên mặt bàn bày nồi bát muôi chậu không chỉ của một nhà sử dụng.
Cuối hành lang có cái bể nước, chắc là dùng chung, bên trong để mấy cái bát đũa chưa rửa. Cũng không biết để bao nhiêu ngày, ruồi nhặng “vù vù” bay loạn, mì sợi nấu chín đã mốc meo từ lâu, trong mùa hè oi bức, bốc ra một mùi hôi thối.
Lâm Duật Ngôn lấy một tờ giấy vệ sinh trong balo ra, lót trên vòi nước, đóng nước máy chảy rất lâu rồi mà không có ai để ý. Lại lấy một quyển vở ra, đối chiếu với địa chỉ trên đó, lên một tầng.
Tầng trên cũng là tình huống như thế, đi trên bậc thang giản dị kêu “ken két”, còn có một bậc gỗ bị mục nát, dầm mưa dãi nắng, cũng không có ai sửa chữa. Chỉ có thể nhảy qua, bước hai bậc thang, mới tới điểm đích.
Cửa của ngôi nhà này không có đồ lặt vặt, chiếc chìa khóa cũ kỹ gỉ sét treo trên cách cửa sắt màu xanh đã tróc sơn, chỗ nào cũng là bụi, giống như rất lâu không ai mở cửa.
Lâm Duật Ngôn đứng trước cửa sổ, nhìn vào bên trong một chút, căn phòng không có rèm cửa, trống trải, chỉ có một chiếc giường đơn, và một cái vali mở ra nằm trên mặt đất, bên trong có mấy cái quần áo không mặc nữa, cũng bám bụi.
“Này, mày tìm ai?” Lúc này, cửa sát vách mở ra.
Lâm Duật Ngôn quay đầu, nhìn thấy một người trẻ tuổi ngậm điếu thuốc đi ra, hắn ta nhuộm mái tóc vàng chói mắt, trên cánh tay còn xăm mấy hoa văn kỳ lạ.
“Xin chào.” Lâm Duật Ngôn nói: “Xin hỏi Cố Diệu Dương sống ở đây phải không?”
Tóc vàng đánh giá cậu cả buổi, phun vòng khói thuốc hỏi: “Mày là ai?”
Lâm Duật Ngôn cũng nhìn hắn, cảm thấy hơi quen mắt, chần chừ mấy giây, vẫn đưa tay phải ra lịch sự nói: “Tôi tên Lâm Duật Ngôn, là bạn học của Cố Diệu Dương.”
“Bạn học?” Tóc vàng đột nhiên sặc khói thuốc, khó mà tin nổi: “Bạn học tìm nó làm gì? Chẳng lẽ muốn bảo nó về đi học?”
“Có gì không đúng à?” Lâm Duật Ngôn thấy hắn không có ý bắt tay, lại rút tay về. “Học kỳ trước cậu ấy chưa từng đến trường, nửa cuối năm sắp lên lớp mười hai rồi, giáo viên hy vọng cậu ấy có thể trở về đi học.”
Tóc vàng giống như nghe được một chuyện cười, híp mắt nói: “Giáo viên của chúng mày có bị bệnh không? Hai năm trước không quản, lúc này quản cái rắm?” Giọng điệu của hắn khinh miệt, ánh mắt cũng không thân thiện, nói với Lâm Duật Ngôn: “Cút mau lên, Cố Diệu Dương không ở đây.”
Nói xong quay người rời đi, Lâm Duật Ngôn đi theo, chặn trước mặt hắn: “Vậy cậu có biết cậu ấy ở đâu không?”
Tóc vàng thiếu kiên nhẫn nói: “Không biết, cho dù biết cũng sẽ không nói cho mày”, hắn lười nói nhảm, thô lỗ đẩy Lâm Duật Ngôn một cái, đi thẳng xuống lầu.
Lâm Duật Không không ngờ tới hắn đột nhiên động thủ, suýt nữa ngã vào đống đồ lộn xộn, lảo đảo mấy lần mới miễn cưỡng đứng vững. Nghĩ ngợi, đi theo phía sau hắn từ xa, cùng xuống lầu.
Ngày nghỉ hè đầu tiên, Lâm Duật Ngôn trải qua trong khu ổ chuột của thành phố Lâm Châu.
Lúc trước cậu không biết có một chỗ như vậy. Nhà ngang cũ nát, khu nhà lều dơ dáy bẩn thỉu, dây điện như mạng nhện treo giữa không trung, đường đi vừa bẩn vừa loạn, khắp nơi đều là miếng quảng cáo chưa thể kịp thời dọn dẹp, từng lớp từng lớp, lít nha lít nhít, viết cái gì cũng có.
Trên mặt đất còn có rất nhiều tấm thẻ xanh xanh đỏ đỏ, khi Lâm Duật Ngôn đến không nhìn kỹ, lúc này cúi đầu xuống mới nhìn rõ nội dung bên trên, mặt lập tức đỏ lên.
Trên đó có một người phụ nữ gọi là cô Bao, không mặc quần áo, vểnh mông lên.
Cậu vội vàng ngồi xuống úp tấm thẻ xuống, lại không nghĩ rằng động tác ở mặt sau càng không thể tả hơn, lúc này cũng không đoái hoài tới vệ sinh công cộng, nhanh chóng ném qua một bên, chuyển sang nơi khác đứng.
Thành phố Lâm Châu vào giữa hè lên gần ba mươi tám độ, mặt trời nóng bỏng treo trên trời, một tí gió cũng không có.
Tóc vàng xuống lầu để ăn cơm, vào một quán cơm nhỏ, bây giờ vẫn chưa đi ra.
Lâm Duật Ngôn trốn bên cạnh lều tránh mưa của quán cơm nhỏ đối diện. Từ đầu đến cuối đều cảm thấy tóc vàng hơi quen mắt, cẩn thận nghĩ ngợi, đúng là đã gặp một lần.
Chắc hắn là bạn bè của Cố Diệu Dương, nếu như đi theo hắn, có lẽ có thể tìm được Cố Diệu Dương.
“Tút tút” hai tiếng, điện thoại vang lên, Lâm Duật Ngôn nhìn thoáng qua cuộc gọi đến, vội vàng kết nối.
“Xin lỗi, Trác Hàng, chắc hôm nay không đi được.”
Trác Hàng là bạn của cậu, ban đầu hai người hẹn hôm nay cùng đi xem phim, bởi vì chuyện này, đoán chừng phải hoãn lại.
“Chưa tìm được Cố Diệu Dương à?” Tiếng Trác Hàng truyền tới từ bên kia điện thoại, Lâm Duật Ngôn nói, “Vẫn chưa, hình như cậu ta không ở đây.”
“Hả? Vậy hắn ở đâu?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Tao cũng không biết.”
Trác Hàng nói: “Vậy làm sao bây giờ? Nếu không thì đừng tìm nữa? Tao cảm thấy cho dù tìm được, hắn cũng sẽ không đến trường, vả lại hắn hung dữ như vậy, ngộ nhỡ chọc hắn không vui, ra tay đánh người thì sao?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Nhưng cô giáo đặc biệt dặn dò, bảo tao cần phải đưa đồ…”
Trác Hàng không hiểu hỏi: “Tại sao cô giáo bảo mày đi tìm hắn? Chúng mày căn bản chẳng có giao thoa được không.”
Lâm Duật Ngôn không lên tiếng, đúng là cậu và Cố Diệu Dương không có giao thoa gì, không những không giao thoa, thậm chí còn có một chút… thù riêng.
Cậu mím khóe miệng, tựa như nhớ đến chuyện không vui, Cố Diệu Dương là người tồi tệ nhất cậu từng gặp trong đời này, cũng là người đầu tiên cậu cảm thấy ghét trong mười bảy năm cuộc đời.
Trác Hàng vẫn đang xoắn xuýt tại sao giáo viên tìm cậu, Lâm Duật Ngôn vừa định trả lời, đã thấy tóc vàng đi ra từ quán cơm nhỏ, vội vàng cúp điện thoại, chăm chú nhìn.
Tóc vàng không đi xa, mang dép “loẹt quẹt loẹt quẹt” lại trở về nhà ngang. Lâm Duật Ngôn không biết lúc nào hắn sẽ đi ra lần nữa, quyết định thử vận may, trông coi dưới lầu. Đói bụng thì đến cửa hàng nhỏ lân cận mua túi bánh quy, khô khốc nhai trong miệng không có mùi vị gì, nhưng cũng không tính là rất khó ăn.
Thật ra thì cậu có thể không cần đợi, dù sao nghỉ hè dài như thế, lúc không có việc gì làm tới đây đi một vòng, chắc chắn sẽ có cơ hội.
Nhưng về sau cậu cũng không muốn đến, hôm nay đã định làm xong bài tập giáo viên sắp xếp, triệt để vạch rõ giới hạn với Cố Diệu Dương.
Đến chạng vạng tối, tóc vàng thay quần áo cuối cùng lại đi ra, Lâm Duật Ngôn đã đứng tê cả chân, giẫm giẫm ngay tại chỗ, lén lút đi theo sau lưng hắn, vào một phố bar xa hoa trụy lạc.
Bảy tám giờ, trời vừa tối lại, khách trên đường đã rất nhiều, nhạc nền ồn ào, ánh đèn màu chói mắt, cả trai lẫn gái chè chén say sưa hàng đêm, không kiêng dè gì ôm ôm ấp ấp. Lâm Duật Ngôn đi theo tóc vàng một đường, lúc này đứng ở giao lộ lại hơi rụt rè, đang do dự, đột nhiên bị một người phụ nữ đi tới trước mặt túm lấy cổ tay, điệu đà hỏi: “Ôi chao, đây là anh đẹp trai ở đâu tới?”
Lâm Duật Ngôn giật nảy mình, vội vàng tránh ra, hốt hoảng lùi mấy bước.
“Ô, thẹn thùng vậy? Mặt cũng đỏ rồi.” Người phụ nữ mặc một cái váy dây trễ ngực màu đỏ, hai vú cao vút, vô cùng sống động, mái tóc xoăn vừa đen vừa dài xõa trên bả vai, cười lên đủ loại phong tình.
Cô hỏi Lâm Duật Ngôn: “Tính đi đâu đây? Anh đẹp trai?”
Lâm Duật Ngôn sợ tới mức nói không nên lời, cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống này, trong lòng sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi đến tìm người…”
“Cái gì?” Cô gái như là không nghe rõ, tiến đến trước mặt Lâm Duật Ngôn, dùng móng tay đỏ chót chọc chọc gương mặt cậu, trêu đùa hỏi: “Vẫn đeo cặp? Đã thành niên chưa?”
Lâm Duật Ngôn không trả lời, lại lùi về sau, nhỏ giọng nói: “Có, có thể tránh ra không?”
“Tránh? Tránh đi đâu nhỉ?” Cô gái càng đến càng gần, mùi nước hoa rẻ tiền chui vào trong mũi Lâm Duật Ngôn, “Đừng sợ nhé, em trai đẹp thế này, không bằng để chị giúp em? Kỹ thuật của chị rất tốt, miễn phí khai bao giúp em, được không?”
Khai, khai bao? (ý là phá zin đó)
Trong lúc nhất thời Lâm Duật Ngôn không hiểu ý nghĩa của hai chữ này, cho đến khi ngón tay cô ta theo cổ cậu, chui vào trong áo thun, mới trợn mắt, sợ đến nỗi xoay người bỏ chạy.
Tóc vàng đã không thấy tăm hơi từ lâu, cũng không biết có phải phát hiện hành tung của cậu không, cố ý dẫn cậu đến nơi như thế này. Tiếng cười giòn vui tai của người phụ nữ như thể đang cười nhạo trò hề chạy trối chết của cậu, sắc mặt Lâm Duật Ngôn trắng bệch, mắt lại đỏ ửng, giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.
Cậu đấu đá lung tung muốn chạy nhanh về nhà, lúc lấy điện thoại ra chuẩn bị kêu tài xế của ba tới đón cậu, lại đụng phải một người.
Lâm Duật Ngôn vội vàng xin lỗi, hồi lâu không nhận được trả lời, ngẩng đầu muốn lặp lại lần nữa, lại bỗng ngớ ra ngay tại chỗ, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Cố Diệu Dương cậu đã tìm một ngày, lúc này đang cong khóe miệng nhìn cậu, giọng khàn khàn ngậm cười nói: “Tôi tưởng là ai.”
“Hóa ra là Lâm tiểu thư thích khóc nhè, Lâm kiều kiều?”
kiều kiều: nhõng nhẽo, nũng nịu