Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 25: Chương 25




“Đây không phải chỗ tắm rửa.” Cố Diệu Dương đối diện với ánh mắt mê man của cậu, biết cậu uống nhiều quá rồi.

Quả nhiên là lừa người, còn tưởng rằng cậu thật sự biết uống rượu.

“Vậy, vậy chỗ tắm rửa ở đâu đây?” Lâm Duật Ngôn đần độn mà xoay một vòng.

Lại bị Cố Diệu Dương chụp đầu, xoay về, dẫn cậu đi lên lầu.

Trên lầu có hai gian phòng cho khách, một gian phòng tắm, phòng tắm rộng hơn cái ở phố Văn Xương rất nhiều, có một bồn tắm cực to, thoạt nhìn vô cùng thoải mái dễ chịu.

Trước giờ Cố Diệu Dương không dùng, Lâm Duật Ngôn lại cảm thấy rất hứng thú, vẫn chưa xả nước, đã trực tiếp nằm vào, cho đến khi bị Cố Diệu Dương xách đi ra, vẫn víu lấy mép bồn tắm không buông tay.

Cố Diệu Dương nắm chặt cổ tay cậu, giúp cậu xả nước nóng, lại sợ cậu uống nhiều quá xảy ra chuyện, vẫn đứng ở cửa không đi.

Sự chú ý của Lâm Duật ngôn bị tiếng nước chảy hấp dẫn, ngoan ngoãn ngồi xổm trước bồn tắm lớn, thỉnh thoảng thử nhiệt độ nước, xem ra rất bình thường, cho đến khi sắp xả đầy nước, chủ động khóa van lại, chậm rì rì đứng lên, bắt đầu cởi quần áo.

Kết quả cởi cả buổi không cởi được, một tay túm cổ áo, một tay uốn qua uốn lại với không khí, giống như đang cởi khuy áo.

Cố Diệu Dương nhướng mày nhìn, không hề có ý định muốn giúp một tay, lại tiện tay lấy một điếu thuốc, nhìn cậu nôn nóng tới nỗi cổ họng hức hức.

Hai phút sau, Lâm Duật Ngôn vẫn không cởi được quần áo, quay đầu tìm kiếm cứu binh, nhìn thấy Cố Diệu Dương vội vàng chạy tới nói: “Cậu có thể giúp tui cởi quần áo không?”

Lại túm lấy cái áo len cổ tròn trên người vẻ mặt đau khổ nói: “Tui không tìm thấy khuy áo.”

Cố Diệu Dương không để ý tới.

Lâm Duật Ngôn kéo tay hắn nói: “Xin cậu đó, tui muốn tắm…”

Cố Diệu Dương chậm rãi nhai đầu lọc thuốc lá, híp mắt nhìn cậu. Hồi lâu, mới vuốt vuốt tóc cậu, giúp cậu cởi áo len, bên trong còn có một cái áo sơ mi, lại tiện tay giúp cậu cởi khuy áo, phun ra một vòng khói thật dài.

Lâm Duật Ngôn không né tránh, rõ ràng sặc một cái, chắc hẳn là làm tăng can đảm của con người, giơ tay cướp đi thuốc lá trong miệng của Cố Diệu Dương, nghiêm túc nói: “Phải ít hút thuốc.”

Cố Diệu Dương liếc nhìn tàn thuốc bị cậu giẫm dưới chân, cười nói: “Quản cũng rất rộng.”

Lâm Duật Ngôn không có thời gian phản bác, cởi nửa người trên sạch sành sanh, lại cúi đầu nghiên cứu chốc lát, cũng cởi quần ra, lúc này cậu không cảm thấy thẹn thùng chút nào, trần truồng muốn chạy xuống lầu.

Cố Diệu Dương túm lấy cậu hỏi: “Đi đâu?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Đồ rửa mặt của tui vẫn trong vali?”

Cố Diệu Dương nói: “Cậu chờ ở đây đi, tôi lấy giúp cậu.”

Lâm Duật Ngôn không từ chối, nói tiếng cảm ơn với hắn, lơ ma lơ mơ quay đầu, chân trái vấp chân phải, “bịch” một tiếng, nằm trên đất.

“Shh…”

Cố Diệu Dương vừa bước được hai bậc thang, nghe thấy tiếng động lại lập tức chạy về, một tay kéo cậu lên, xác định không có gì đáng ngại, mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Duật Ngôn đau đến nỗi đôi môi run rẩy, vẫn chưa quên chuyện tắm rửa, mắt lom lom nhìn bồn tắm lớn, muốn nhảy vào.

Cố Diệu Dương đành phải ôm ngang cậu lên, đặt vào bồn trắm trước, lại dặn dò cậu không được lộn xộn, mới bước nhanh xuống lầu lấy đồ, lại cấp tốc trở về, sợ cậu ngã vào nước ngủ thiếp đi.

Cũng may lần này Lâm Duật Ngôn nghe lời, từ đầu đến cuối ngoan ngoãn cúi đầu, không ầm không ĩ.

“Chân đau không?” Cố Diệu Dương lấy một cái ghế đẩu, ngồi trước bồn tắm, nhìn thấy đầu gối của cậu sưng lên một cục, giúp cậu xoa xoa, lại cầm lấy túi rửa mặt của cậu, đổ sữa tắm lên người cậu.

Lâm Duật Ngôn nói không đau, vẫn cúi đầu như cũ, láng máng mang theo tiếng khóc nức nở, giống như đang chịu đựng cái gì đó.

Cố Diệu Dương ngoài miệng khinh thường cậu là đồ yếu ớt, cường độ trên tay lại rõ ràng nhẹ đi nhiều. Nhưng Lâm Duật Ngôn nức nở lợi hại hơn, hình như không liên quan nhiều lắm đến cơn đau trên đầu gối, Cố Diệu Dương nghi hoặc hỏi: “Cậu khóc cái gì?”

Lâm Duật Ngôn ngước mắt, chỉ vào vật nhỏ nào đó, nghẹn ngào nói: “Nó… nó làm sao nhỏ như vậy chứ…”

Cố Diệu Dương khẽ giật mình, nhìn xuống dưới theo ngón tay cậu, phì cười ra tiếng, cười thật to.

Hắn lại cười rồi…

Lâm Duật Ngôn khổ sở trong lòng, nhưng không biết tại sao còn có chút vui vẻ.

Cảm xúc phức tạp, đại não chậm chạp, nước mắt “tí tách” rơi xuống, ngăn cũng không ngăn được. Lúc này cũng mặc kệ là địch hay bạn, ôm cổ Cố Diệu Dương tìm kiếm an ủi, nằm trên bả vai hắn nói: “Tui cũng không mặc được quần lót của cậu, tui, tui mặc vào cứ tụt…”

Thật ra chuyện này, đối với cậu cũng không tạo thành ảnh hưởng không thể xóa nhòa, nhưng uống say, nghĩ cái gì nói cái đó, ôm Cố Diệu Dương làm thế nào cũng không buông tay, khóc tới nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, nói cậu muốn ngủ trên giường, không muốn ngủ ghế sofa, ghế sofa vừa hẹp vừa nhỏ cũng không dám xoay người. Cũng không muốn ngủ sàn nhà, sàn nhà cứng lắm, ngủ mà toàn thân cao thấp chỗ nào cũng đau, càng không muốn xem phim kinh dị, cọ bả vai hắn nói như làm nũng, muốn cùng nhau xem câu chuyện tình yêu.

Cố Diệu Dương một bên đồng ý, một bên tắm cho cậu sạch sẽ, ôm cậu ra khỏi nước, tiện tay túm một cái khăn.

Lâm Duật Ngôn khóc đủ rồi, lại nghĩ một chuyện, hỏi: “Tại sao lúc nào cậu cũng trêu tui?”

Cố Diệu Dương ôm cậu đến phòng ngủ, giúp cậu lau tóc, “Đã nói không có lý do.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Chắc chắn có.” Nghĩ một lát hỏi: “Cậu ghét tui ư?”

Cố Diệu Dương để cậu nằm xuống, lại kéo một cái chăn qua, đắp trên người cậu, gõ lên mũi cậu nói: “Là thích cậu.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Tui mới không tin cậu đâu.”

“Ừm.” Cố Diệu Dương thuận miệng trả lời, cũng không giải thích quá nhiều.

Lại nghe Lâm Duật Ngôn nói nhảm một lát, đợi cậu yên ổn ngủ thiếp đi, mới cầm điện thoại không còn nhiều pin lên, bên trên có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là chị Linh gọi tới.

Chị Linh tới đây chơi mấy ngày, cảm thấy vô vị, lại đi bộ đến sân bay chuẩn bị về nước, thuận tiện nói một tiếng với Cố Diệu Dương: “Chị bảo Thiệu Chinh cũng ở lại, để nó ở đây giúp huấn luyện, có chuyện gì hai đứa chăm sóc lẫn nhau.”

Tâm trạng Cố Diệu Dương không tệ, hiếm khi đáp lại một tiếng.

Chị Linh nói: “Cậu cũng thế, một mình phải chú ý nhiều hơn.” Dừng mấy giây lại nhiều chuyện hỏi: “Chị rất muốn biết tại sao cậu đột nhiên đáp ứng đến câu lạc bộ chính quy.”

Cho dù là làm tuyển thủ hay làm huấn luyện viên, tối thiểu nhất là đi trên một con đường ra dáng, thật ra trong lòng cô có một đáp án, nhưng vẫn xấu xa hứng thú, muốn nghe chính miệng Cố Diệu Dương nói xem.

“Vì bông tai.”

“Hử?”

Cố Diệu Dương đứng ở cửa phòng ngủ, hồi lâu không nhúc nhích, nhìn con ma men lăn qua lộn lại trên giường nói: “Dù sao món đồ đẹp như vậy không nên cắm trong bùn nhão.”

Phải chuyển nó sang nơi khác, mới xứng với tấm lòng của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.