Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 27: Chương 27




Lúc nào hắn có thể quên đi chuyện này, không rõ lắm.

Nhưng trên đoạn đường trở về ký túc xá, Lâm Duật Ngôn liền tranh dẫn đầu quên không còn một mống.

Cậu nhớ đến học vẽ với Tăng tiên sinh, xoắn xuýt chốc lát, tạm thời đặt câu nói kia của Cố Diệu Dương ra sau đầu, vây quanh hắn xoay tới xoay lui.

Hai người trở về qua loa ăn bữa cơm, lại cùng nhau ra ngoài.

Tăng tiên sinh ở hướng bắc câu lạc bộ, cách ký túc xá một đoạn, trên đường đi Lâm Duật Ngôn thao thao bất tuyệt nói thành tựu nhiều năm trước cùng với tiếng tăm trên quốc tế của Tăng tiên sinh. Hơn nữa nghe nói tính tình quái dị, xưa này không tùy tiện lộ mặt, thỉnh thoảng có thể gặp được trong triển lãm tranh đã là vô cùng may mắn trong vô cùng may mắn, có thể được ông chỉ bảo, càng là chuyện bao nhiêu tiền cũng không cầu được.

Lâm Duật Ngôn nói hồi lâu, Cố Diệu Dương từ đầu tới cuối không đáp lại, ngậm điếu thuốc đầu tiên châm lửa của tối hôm nay, lựa chọn hai lỗ tai mất thính giác.

“Cố Diệu Dương.”

“Hử?”

Lâm Duật Ngôn đột nhiên không có tiếng, đi theo bên cạnh hắn nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu không thích nghe tôi nói những lời này không?”

Cố Diệu Dương nói: “Bình thường.” Nhắc ít đi vài câu Tăng tiên sinh thì tốt hơn.

Lâm Duật Ngôn muốn nói lại thôi, suy nghĩ một lát vẫn nói: “Tôi thật sự rất thích tranh của ông ấy, ông ấy trong lòng tôi cũng là một họa sĩ đặc biệt đáng tôn kính, nếu như có thể nhận được chỉ bảo của ông ấy, tôi có thể vui vẻ ba ngày không ngủ được.”

“Tôi, tôi cũng không biết tại sao, chỉ rất muốn chia sẻ tâm tình này với cậu… nếu như cậu không thích nghe…”

“Vậy, vậy tôi không nói nữa.”

Cố Diệu Dương nói: “Không hề không thích nghe. Chỉ là những thứ cậu nói tôi không hiểu, không có cách nào trả lời cho cậu.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Vậy chúng ta nói thứ cậu hiểu được không?”

Cố Diệu Dương nể mặt đáp một tiếng.

Lâm Duật Ngôn nhếch môi lại cười, hỏi: “Tại sao Tăng tiên sinh lại mở một câu lạc bộ chiến đấu nhỉ?”

Cố Diệu Dương nói: “Vẫn nói về ông ta?”

Lâm Duật Ngôn chớp mắt mấy cái: “Ông ấy làm sao?”

Cố Diệu Dương liếc cậu, lạnh như băng nói: “Tôi không hiểu ông ta.”

Lúc này, Tăng tiên sinh khó hiểu đang đánh răng, vừa súc miệng đã nghe thấy có người gõ cửa, lau miệng đội mũ tắm đi ra, nhìn thấy Cố Diệu Dương thì giật mình, che khe cửa nói: “Cậu tới làm gì?”

Cố Diệu Dương nói: “Mở cửa.”

Tăng tiên sinh nói: “Cậu đến từ chức?”

Cố Diệu Dương nói: “Tôi vừa đến liền từ chức, đầu óc có vấn đề chắc?”

Tăng tiên sinh yên tâm, mở khe cửa lớn một chút, lại nhìn thấy Lâm Duật Ngôn, kinh ngạc nói: “Trùng hợp vậy?”

Lâm Duật Ngôn vội vàng cúi đầu, cười với ông một cái.

Nói ra, xác thực hai người có chút duyên phận, lần này tạm thời không tính, hai lần trước đúng là trùng hợp. Tăng tiên sinh sống một mình, trong căn phòng mang theo phong cách vẽ lộn xộn đặc hữu của nghệ thuật gia, đi ra ngoài như một thân sĩ, ở nhà giống tên ăn mày. Quần áo bẩn chất đống trên sofa, đều là nhân viên công tác của hiệu giặt luân phiên tới nhà thu, trên mặt tường, sàn nhà dính màu khô, cũng chưa kịp rửa sạch, cứ như vậy trở thành dấu vết.

Chỉ có một quầy bar nhỏ sáng tạo hơi sạch sẽ một chút, miễn cưỡng có thể đãi khách. Ông rót cho Lâm Duật Ngôn một ly rượu vang, đảo mắt bị Cố Diệu Dương đổi thành nước khoáng.

Tăng tiên sinh thổi ria mép bất mãn, “Bá đạo.”

Lâm Duật Ngôn vội vàng xua tay, giải thích giúp Cố Diệu Dương: “Là, là cháu không uống được rượu, hôm qua còn uống say.”

Tăng tiên sinh đột nhiên hiểu ra, lấy ra một gói cà phê hòa tan đưa cho Lâm Duật Ngôn nói: “Vậy đợi lát nữa nấu nước uống cái này đi.” Trong khi trên tủ rượu còn để không ít hạt cà phê đắt đỏ, nhưng chưa mở ra, nghĩ đến là lười xay, bình thường cũng ráng dùng cà phê hòa tan.

Ông hỏi Cố Diệu Dương: “Đêm hôm khuya khoắt tới tìm tôi, có chuyện gì?”

Cố Diệu Dương đi thẳng vào vấn đề: “Dạy cậu ấy vẽ tranh.”

Lâm Duật Ngôn vội vàng đứng lên, căng thẳng tự giới thiệu, cậu sợ Tăng tiên sinh không đồng ý, trong lòng lo lắng không yên, lúc trước nói muốn đánh người cũng là nói đùa, nhưng cậu lại không biết làm thế nào lay động Tăng tiên sinh.

“Có thể.”

“A…”

Tăng tiên sinh hỏi: “Nền tảng thế nào?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Nền, nền tảng tạm được.”

“Là gần đây mới thích vẽ tranh?”

“Từ nhỏ đã thích… nhưng không có thiên phú gì, lại, lại không đủ cố gắng…”

Tăng tiên sinh cười ha ha nói: “Cậu cũng rất thành thật đó?”

Lâm Duật Ngôn xấu hổ, “Mặc dù cũng có một chút nhân tố bên ngoài, nhưng vẫn là vấn đề của bản thân cháu lớn hơn một chút.”

Tăng tiên sinh rất thích tính cách ngay thẳng này của cậu, hỏi: “Cậu tới đây chơi? Dự định ở mấy ngày?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Còn hai mươi ngày nữa là khai giảng, nhưng có thể trước khai giảng mới đi.”

“Ừ, vậy có thể.” Tăng tiên sinh nói: “Nếu không có việc gì, ngày mai bắt đầu đi.”

Lâm Duật Ngôn triệt để ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ tiến triển suôn sẻ như vậy. Mãi đến khi ngồi ở phòng vẽ tranh của Tăng tiên sinh, trên tay bưng bảng pha màu, vẫn tưởng rằng đang trong mơ.

“Nền tảng thực sự không tệ, nhưng còn có một vấn đề nhỏ.” Hôm nay Tăng tiên sinh đã thay một bộ áo ngủ, cầm tranh Lâm Duật Ngôn vừa vẽ, nhìn một chút. Ông không hỏi Lâm Duật Ngôn quá nhiều kinh nghiệm trước đây, nếu để ông dạy, thì phải bắt đầu lại từ đầu, thoạt nhìn Tăng tiên sinh hơi lôi thôi, nhưng đối với hội họa cũng không lấy lệ, cho dù là nền tảng không đủ, cũng đều nghiêm túc nói rõ ràng với Lâm Duật Ngôn.

Từng ấy năm tới nay, vẫn là lần đầu tiên có người dạy cậu như thế, cha không giúp đỡ, giáo viên lại qua loa, mẹ quanh năm không ở bên cạnh, cảm thấy áy náy với cậu, chưa từng nói một câu nặng lời với cậu, thích thì vẽ, không thích thì đi chơi cái khác, thế nào cũng không sao.

“Ơ kìa?” Tăng tiên sinh đứng bên cạnh cậu hỏi: “Sao vành mắt còn đỏ lên?”

“Dạ?” Lâm Duật Ngôn cúi đầu lau mắt hai lần, vội vàng nói: “Không sao, có thể được ngài chỉ bảo, hơi xúc động.”

“Ha ha.” Tăng tiên sinh ưa thích mà vỗ vỗ đầu cậu: “Xem ra dạy cậu là dạy đúng rồi, đời này tôi đã dạy tổng cộng hai người, người trước ỷ có chút thiên phú, cái đuôi cũng vểnh lên tận trời cho tôi.”

Lâm Duật Ngôn tò mò hỏi: “Ngài còn từng dạy những học sinh khác ạ?”

Tăng tiên sinh nói: “Cậu không biết?”

Lâm Duật Ngôn lắc đầu.

“Chính là Cố Diệu Dương đấy.”

Lâm Duật Ngôn kinh ngạc: “Cậu… cậu ấy học vẽ tranh với ngài?”

Tăng tiên sinh cầm lấy một cây bút ngồi bên cạnh Lâm Duật Ngôn, cùng vẽ với cậu, “Xem ra các cậu không thân lắm?”

Lâm Duật Ngôn gật đầu, nghĩ ngợi lại nói: “Thật ra… cháu rất muốn hiểu rõ cậu ấy, ngài có thể, nói cho cháu một chút chuyện của cậu ấy không?”

Tăng tiên sinh không dừng động tác trên tay, im lặng một lúc mới nói: “Chuyện của nó, hơi phức tạp, cậu xác định… sẽ không sợ mà chạy sau khi nghe xong?”

“Tại sao lại sợ mà chạy? Là cậu ấy đã làm chuyện xấu gì ạ?”

“Ngược lại không liên quan gì đến nó, chủ yếu là cha mẹ của nó.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Vậy sẽ không, chỉ cần không phải cậu ấy từng làm chuyện xấu là được.”

Tăng tiên sinh quay về phía cậu im lặng hồi lâu, mới nói: “Tôi và ba của Diệu Dương, ở một mức độ nào đó mà nói, coi như bạn bè, khi đó Diệu Dương còn nhỏ, đến nhà nó ở vài tháng, tiện thể dạy nó vài nét bút, bối cảnh của ba nó… đối với cậu mà nói, có lẽ hơi xa xôi.”

Tăng tiên sinh nói đến bảy tám phần những chuyện mình biết, kể cả bối cảnh gia đình của Cố Diệu Dương, cùng với vết sẹo trên người hắn, còn có ba mẹ đã mất của hắn và cuộc sống một thân một mình mấy năm nay của hắn.

Nói không chấn động là giả, Lâm Duật Ngôn kinh ngạc hỏi: “Vậy, bức ‘Võ đài’ ngài vẽ, cũng là Cố Diệu Dương ạ?”

Tăng tiên sinh nói: “Phải. Trước đó nói với cậu, tôi thích chiến đấu. Trước đây rất lâu đã mở câu lạc bộ này, vừa khéo quen biết Tiểu Linh Tử, lại gặp được Diệu Dương từ chỗ Tiểu Linh Tử, nói cho cùng đều là một vòng bạn bè, quanh đi quẩn lại, trốn không thoát.”

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Vậy ngài mời cậu ấy tham gia câu lạc bộ, là muốn giúp cậu ấy ạ?”

Tăng tiên sinh vừa vuốt ria mép vừa chỉ điểm Lâm Duật Ngôn hạ bút, cười nói: “Tôi cũng không có lòng tốt đến thế, tôi chỉ muốn xem nó đánh võ, tài nghệ của nó đẹp như vậy, không đứng ở nơi cao một chút, chẳng phải là lãng phí rồi?”

Điều này Lâm Duật Ngôn cũng tán thành, “Nhưng hình như cậu ấy đối với võ đài chuyên nghiệp…”

Dường như Tăng tiên sinh biết cậu muốn nói gì, “Đây chính là vấn đề của nó.”

“Đừng nhìn bộ dáng ngu ngốc còn sống cũng được, chết cũng không sao cả trên mặt nó, trên thực tế nó để ý phần quá khứ đó hơn bất kỳ ai. Tôi đoán hoặc nhiều hoặc ít nó khinh thường chính mình, cũng không phải là một người thực sự thoải mái.”

Cho nên… hắn mới có thể nói ra lời nói ủ rũ không xứng với vị trí cao ư? Lâm Duật Ngôn ngẩn ra mấy giây, ngước mắt nhìn thấy trời đã tối, tạm biệt với Tăng tiên sinh, quay người đi ra ngoài.

Bên ngoài quả nhiên bông tuyết lại bay lên, “xào xạc” rơi xuống đất, phủ lên dấu chân lúc cậu đến. Có một người đứng dưới ánh đèn đường không xa, đang nhìn về phía này.

Là Cố Diệu Dương.

Lâm Duật Ngôn vội vàng chạy tới hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Cố Diệu Dương nói: “Chờ cậu.”

“Tại sao không đi vào?” Xem ra hắn đã tới rất lâu, một tay đút trong túi, một tay lạnh cóng đến đỏ bừng, chắc hẳn hút thuốc lá, để tay ở bên ngoài.

Cố Diệu Dương không nói gì, quay người định đi.

Lâm Duật Ngôn suy đoán nói: “Cậu đợi ở bên ngoài… không phải là sợ ảnh hưởng tôi chứ?”

Cố Diệu Dương liếc nhìn cậu một cái, không phủ nhận: “Cậu biết thuật đọc tâm?” Lại hỏi: “Học thế nào?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Tăng tiên sinh thực sự rất lợi hại, những thứ hôm nay học được cũng sắp sánh kịp mười năm trước…”

Còn chưa dứt lời, Cố Diệu Dương đã không muốn nghe, hỏi: “Cậu dự định cảm ơn tôi ra sao?”

“A?”

“Giúp cậu tìm thầy, không bày tỏ một chút cảm ơn à?”

Yêu cầu này không quá đáng.

Lâm Duật Ngôn nghĩ một lát, đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay lạnh như băng của hắn, nâng đến bên miệng, “a” một hơi nóng.

Cười nói: “Cảm ơn cậu, cậu rất tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.