“Cậu…”
“Cậu đã nói thích tôi!” Lâm Duật Ngôn sợ hắn mở miệng từ chối, vội vàng nói: “Cậu, cậu không thể đổi ý.”
Dưới ánh đèn có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ thấu của cậu, còn có khóe miệng run nhè nhẹ, ánh mắt cũng hơi bối rối, vừa sợ vừa cố giả vờ bình tĩnh mà nhìn hắn, “Dù, dù sao, cậu nói thích tôi… cậu…”
Cố Diệu Dương hỏi: “Cho nên?”
“Cái gì?” Lâm Duật Ngôn ngẩn ra.
Cố Diệu Dương nói: “Tôi thích cậu, cậu muốn bảo tôi làm gì?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Chúng ta thích nhau, tôi…”
“Cậu muốn thế nào?”
“Nếu như chúng ta thích nhau, vậy có phải, có thể ở bên nhau không?”
Khoảnh khắc này, Lâm Duật Ngôn không nghĩ quá nhiều, cậu chỉ lấy hết can đảm, nói câu đó ra.
Cậu cũng không cần cân nhắc, hoàn cảnh trưởng thành của cậu khiến cậu trước khi làm bất cứ chuyện gì, cũng không cần cân nhắc kết quả trước. Gia đình cậu giàu có, cái gì cũng không thiếu, thích gì, chỉ cần nói một tiếng, đều có thể nhận được. Dù là đối mặt với ước mơ hội họa gian nan nhất, cha không đồng ý cũng còn có mẹ thương yêu cậu gánh vác, cậu không buồn không lo hơn tất cả những đứa con trai tuổi mười bảy bình thường, tình cảm đối với Cố Diệu Dương cũng đơn giản ngay thẳng.
Ghét, thì muốn làm người xa lạ với hắn.
Thích, thì muốn làm bạn trai của hắn.
Trong đầu cậu không có nhiều tâm tư phức tạp như vậy, luôn cảm thấy tỏ rõ tâm ý của nhau, nên ở bên nhau.
Đạo lý cũng đúng là như thế, cậu nghĩ không sai.
Khóe miệng Cố Diệu Dương giật giật, nhìn cậu hồi lâu, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn Lâm Duật Ngôn căn bản đọc không hiểu, cuối cùng vẫn cười một tiếng, kéo tay cậu, hôn nhẹ một cái lên mu bàn tay cậu, khẽ nói: “Được.”
Trở lại homestay, tâm tình của Lâm Duật Ngôn vẫn chưa khôi phục, nằm trên nệm lăn qua lăn lại, muốn ôm Cố Diệu Dương, lại cảm thấy chủ động quá, hơi xấu hổ.
Hình như Cố Diệu Dương nhìn ra chút tâm tư đó của cậu, tiện tay kéo cậu ôm vào lòng, để cậu được như mong muốn.
Lâm Duật Ngôn giày vò trong chốc lát, nằm trên ngực hắn hỏi: “Bây giờ chúng ta là người yêu à?”
“Ừm.” Cố Diệu Dương rũ mắt, vừa vặn đối đầu với đôi mắt cười híp lại của cậu.
Lâm Duật Ngôn nói: “Vậy giữa người yêu nên làm những gì?”
Cố Diệu Dương nói: “Không biết, lần đầu tiên anh yêu đương.”
“Em cũng vậy.” Lâm Duật Ngôn giơ tay sờ sờ cằm của hắn, vậy mà sờ được một chút gốc râu cằm, lại ngồi dậy sờ sờ mình, nhẵn bóng, chẳng có gì cả.
Cố Diệu Dương chặn ngang ôm cậu về, để cậu tiếp tục nằm sấp trên người mình, nói tiếp: “Không thì trước tiên anh đi tìm người thử xem.”
Lâm Duật Ngôn hỏi: “Thử cái gì?”
Cố Diệu Dương nói: “Yêu đương, đợi anh học được chút kinh nghiệm, lại về nói cho em.”
“Không được!” Lâm Duật Ngôn lập tức ôm eo hắn, “Anh không thể tìm người khác thử, bây giờ anh là bạn trai của em, chỉ có thể thử với em.”
Có vẻ như Cố Diệu Dương rất thích hai chữ “bạn trai” này, chống trán cậu, thấp giọng hỏi: “Thử cái gì?”
Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, hơi thở nóng rực đều có thể phun lên mặt nhau, Lâm Duật Ngôn liếm liếm đôi môi khô khốc, nói như muỗi kêu: “Muốn, muốn hôn không?”
“Hửm?” Cố Diệu Dương nhếch miệng, không ngờ cậu chủ động như thế, bèn nói: “Vậy em nhắm mắt lại.”
Lâm Duật Ngôn lập tức nhắm mắt, lông mi cũng run rẩy, căng thẳng nuốt nước bọt. Mặc dù hơi thẹn thùng, nhưng hai người đã xác nhận quan hệ rồi, thì nên thoải mái, làm chút chuyện người yêu nên làm.
Hình như Cố Diệu Dương còn nói chuyện bên tai cậu, hôm nay giọng hắn hơi đặc biệt, khàn khàn rất êm tai, rất giống một tờ giấy nhám tinh tế lại xù xì, cọ qua cọ lại trên ngực cậu, cào đến độ cậu hơi ngứa.
Lâm Duật Ngôn lẳng lặng chờ, cũng không biết phải chuẩn bị gì, lần đầu tiên chính thức hôn, chu miệng lên tốt hơn? Hay là giữ vững trạng thái tự nhiên tốt hơn?
Cố Diệu Dương đổi động tác, đặt cậu lên nệm, theo tiếng hít thở càng ngày càng gần, lông tơ trên mũi hai người cũng dán lại với nhau.
Lâm Duật Ngôn do dự hồi lâu, vẫn hơi chu môi lên, ngay sau đó, “tách”.
Một tiếng, cậu sợ tới nỗi thu miệng lại.
Một tay Cố Diệu Dương chống trên nệm, tay kia cầm điện thoại, Lâm Duật Ngôn mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy một tấm ảnh trên màn hình.
Người trên tấm ảnh đang chu đôi môi hồng làm động tác hôn, phối với với biểu cảm mê ly, trông có phần sốt ruột, còn có chút chờ mong không nói ra được.
“Anh!”
“Ha ha ha!” Cố Diệu Dương lại chụp một tấm dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cậu, thuận theo cầu thang chạy đến phòng khách, Lâm Duật Ngôn giận điên lên, leo cầu thang chạy xuống theo, đuổi theo hủy diệt chứng cứ.
Căn phòng vốn nhỏ, căn bản hai chàng trai chạy không ra, Cố Diệu Dương đùa cậu chạy một vòng, trốn trong phòng tắm sau cầu thang.
Nói là phòng tắm, nhưng không có cửa, chính là một tấm rèm nhựa che vòi hoa sen, lại dùng gạch men màu gỗ thô vây thành một cái bể nhỏ cao bảy, tám centimet, phòng ngừa bọt nước bắn ra. Lâm Duật Ngôn tìm đúng vị trí của hắn trực tiếp lao tới, vẫn chưa vén rèm lên, đã bị rèm quấn lại từng vòng một, chỉ còn lại một cái đầu tròn.
Cố Diệu Dương ôm lấy cậu từ bên trong, mang theo vẻ mặt cười xấu xa, không cho cậu một chút cơ hội mở miệng, không nói lời gì ngậm chặt môi cậu.
“Ưm…” Lâm Duật Ngôn không ngờ hắn cứ thế hôn tới, không có bất kỳ chuẩn bị gì, trợn to mắt, ngay cả lồng ngực cũng chấn động theo.
“Soạt” một tiếng, móc kéo bên trên màn tắm dồn vào nhau, Lâm Duật Ngôn cũng giống như một con nhộng bị chống lên tường, xung quanh trừ tiếng tim đập đinh tai nhức óc ra, còn có tiếng nước dính dính loáng thoáng, cậu muốn giãy giụa, cơ thể lại mềm nhũn, động cũng không động được.
Hóa ra những cảnh diễn trong phim ảnh đều là thật, khi hôn, thật sự sẽ phát ra âm thanh khiến người ta xấu hổ. Lâm Duật Ngôn cuộn tròn ngón chân, đại não hơi thiếu oxy, lấy lại tinh thần, phát hiện trong miệng nhô ra một cái răng nanh nhọn, đang không nhẹ không nặng cắn môi dưới của cậu, để cậu giữ vững tỉnh táo.
“Anh… anh có răng nanh.” Lâm Duật Ngôn như là phát hiện một bí mật nhỏ, ngạc nhiên nói. Cậu vẫn đang quấn trong rèm, mắt ươn ướt, ngoài miệng đỏ lên một vòng, dính vệt nước nhàn nhạt.
Cố Diệu Dương nói: “Có hai cái.”
“Thật hả?”
“Ừm.”
“Nhưng vừa nãy em chỉ tìm được một cái.”
Cố Diệu Dương nhướng mày nói: “Em có thể tìm tiếp, nó ở tận cùng bên trong nhất.”
Lâm Duật Ngôn tò mò, nhón chân lên lại hôn miệng hắn, kiểm tra một lần mỗi một cái răng của hắn, đưa ra kết luận: “Thật sự chỉ có một cái.”
Cố Diệu Dương nói: “Hai cái. Chẳng lẽ hàm răng của anh, anh còn không biết à?”
“Thật á?” Lâm Duật Ngôn bắt đầu hoài nghi bản thân, vừa chuẩn bị lại kiểm tra lần nữa, đã đối mắt với đôi mắt ngậm cười của Cố Diệu Dương.
Ánh mắt này cậu quá quen thuộc, lập tức tìm về trí thông minh, hét một tiếng đồ đểu, lại “cộp” một tiếng, dùng trán húc vào trán của hắn, kết quả hai bên đều chấn thương, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, vẫn không quên cười bổ sung: “Tên lừa đảo!”