Ngày hôm sau, Lâm Duật Ngôn không đến.
Cậu biết Cố Diệu Dương là hạng người gì, cho dù đi đến kết quả cũng giống vậy, không muốn tự chuốc nhục nhã. Nghĩ ngợi lại gọi điện cho cô Lý, truyền đạt ý tứ đại khái.
Tuy rằng cô Lý lấy làm tiếc, nhưng cũng không nói gì, có lẽ kết quả này cô đã sớm liệu được, nhưng làm giáo viên, cũng luôn muốn cố gắng một phần lực.
“Có lẽ, em ấy thật sự không thích hợp với cuộc sống vườn trường.” Cô Lý thở dài, nói tiếng cảm ơn với Lâm Duật Ngôn rồi cúp điện thoại.
Xác thực có rất nhiều người không thích hợp với trường học, tự nguyện, bị ép buộc, không thích đi học, mỗi người đối mặt với chuyện này đều có lựa chọn không giống nhau, không cưỡng cầu được, cũng chỉ không cưỡng cầu quá mức nữa.
Mặc dù chủ nhiệm lớp hơi tiếc nuối, nhưng trong lòng Lâm Duật Ngôn lại vui vẻ, cậu hy vọng Cố Diệu Dương mãi mãi cũng đừng tới trường, tốt nhất cả đời không qua lại với cậu!
Giải quyết chuyện này, ngày nghỉ của cậu mới coi như chính thức bắt đầu, vui vẻ lộn một vòng trên giường, mặc đồ ngủ chạy vào phòng tắm.
Gia cảnh Lâm Duật Ngôn rất tốt, cha làm kinh doanh, là một ông chủ của một chuỗi khách sạn được xếp hạng sao, sản nghiệp trải rộng cả nước, số một số hai ở thành phố Lâm Châu. Mẹ là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, có thương hiệu quần áo riêng của mình, tuy không bận rộn như cha, nhưng cũng không có thời gian, người một nhà thỉnh thoảng mới liên lạc video, đã rất xa xỉ.
Hôm nay mẹ rảnh, thừa lúc ăn trưa, gọi video cho Lâm Duật Ngôn, Lâm Duật Ngôn cười híp mắt gọi cô: “Mẹ.” Giọng nói trong trẻo êm tai, mang theo chất riêng chỉ có ở thiếu niên.
Mẹ cậu tên Từ Tĩnh Lan, năm nay ba mươi tám tuổi, dáng dấp thùy mị xinh đẹp, hôn con trai cưng trước camera một cái, lại hỏi cậu nghỉ hè có sắp xếp gì?
Lâm Duật Ngôn đã sắp xếp hành trình xong từ lâu, nói từng cái từng cái cho cô, phần lớn đều là ở nhà đọc sách, thỉnh thoảng ra ngoài chơi với bạn học, Từ Tĩnh Lan hơi băn khoăn, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi Ngôn Ngôn, ba mẹ bận rộn quá, không có thời gian ở bên con.”
Lâm Duật Ngôn vội vàng lắc đầu, cười nói: “Con đã lớn như vậy rồi, không cần ba mẹ ở bên.”
Từ Tĩnh Lan vẫn áy náy, nghĩ ngợi nói: “Nếu không mẹ sắp xếp người đón con tới đây chơi mấy ngày nhé? Chúng ta có thể đến công viên trò chơi, còn có thể đi nghe hội âm nhạc.”
Mắt Lâm Duật Ngôn lấp lóe, vừa định mở miệng, đã nghe video trước mặt truyền đến một hồi chuông điện thoại, mẹ đi ra xa nghe điện thoại, lúc quay trở lại trước camera, giọng nói hơi gượng bảo: “Ngôn Ngôn mẹ…”
“Con không muốn đi tìm mẹ.” Cậu đột nhiên cướp lời mẹ, trông như tùy hứng nói: “Con đã sắp xếp xong tất cả hành trình rồi, còn hẹn bạn ra ngoài chơi, căn bản không dành thời gian ra được.”
Khóe miệng Từ Tĩnh Lan giật giật, mắt hơi đỏ: “Vậy… được rồi, cục cưng chăm sóc mình cho tốt, muốn ăn gì thì bảo dì làm, muốn đi đâu thì kêu tài xế đưa con đi.”
Lâm Duật Ngôn nghe lời gật đầu, cúp điện thoại, nụ cười trên mặt biến mất.
Thật ra cậu rất muốn đi, lâu lắm rồi cậu chưa gặp mẹ. Nhưng nếu như cậu đi, mẹ phải dành thời gian ở cùng cậu, mẹ đã đủ bận rồi, để trống được chút thời gian, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt.
Buổi chiều không có chuyện gì làm, Lâm Duật Ngôn từ trên lầu đi xuống lầu, lại từ dưới lầu đi lên lầu, vì tiện cho cậu đi học, ba mẹ đã mua một căn nhà nhỏ ở khu biệt thự gần trường, trước sau đều có một cái sân nhỏ, dùng tường vây quanh, trồng hoa cỏ.
Lâm Duật Ngôn nằm sấp trên thảm đọc sách một lát, lại chạy đến phòng vẽ tranh bắt đầu vẽ, có lẽ được ảnh hưởng bởi mẹ từ nhỏ, cậu cũng thích vẽ vời, nhưng thích thì thích, không có năng khiếu và không đủ cố gắng, lại thành chấn thương trí mạng.
Về điểm này, Lâm Duật Ngôn có phần xem thường mình, dù sao không phải ai cũng có năng khiếu, nhưng cố gắng thì mỗi người đều có thể làm.
Mơ ước lúc nhỏ của cậu là họa sĩ, nhưng vì không tiếp tục kiên trì được, dần dần từ bỏ rồi.
Trác Hàng nói cậu chưa đủ thích, nếu như thật sự đặc biệt thích, bất kể ra sao đều sẽ liều mạng kiên trì. Ví dụ như cậu ta thích chơi game, bị cha đuổi đánh hai con phố, cũng không bỏ quyết tâm thức đêm cày game.
Nhưng Lâm Duật Ngôn sợ đau, nếu có một ngày ba cậu ra tay đánh cậu thật, bảo cậu từ bỏ một chuyện nào đó, chắc chắn cậu sẽ không nói hai lời, lập tức buông tay.
Ngồi trong phòng vẽ, thời gian cũng trở nên nhanh hơn, Lâm Duật Ngôn đắm chìm trong thế giới sáng tác ngay cả cơm cũng quên ăn, tuy rằng cậu vẽ không giỏi, lại rất hưởng thụ quá trình viết bút xuống, đợi đến lúc hoàn thành bức tranh, trời đã tối.
Xem ra cũng không tệ lắm, Lâm Duật Ngôn hài lòng gật đầu, chuẩn bị xuống lầu ăn chút gì đó.
Vừa đứng lên duỗi người một cái, đột nhiên nghe thấy cửa sổ vang lên một tiếng.
Tiếp theo, lại vang lên một tiếng.
Lâm Duật Ngôn chớp mắt, còn tưởng là trẻ con nhà ai chơi ác, mở cửa ban công ra chuẩn bị nhìn xem, đột nhiên trông thấy một bóng đen nhanh nhẹn mạnh mẽ, bay lên ban công.
“…”
“Cố, Cố, Cố Diệu Dương!” Cậu trợn mắt há mồm mà giật mình tại chỗ, chỉ bên ngoài cửa sổ, lại chỉ chỉ ban công: “Cậu, cậu…”
Cậu cả buổi, không nói được một câu.
Cố Diệu Dương mặc một chiếc áo nỉ màu đen, trên chân là một đôi bốt đen thuận lợi leo trèo, nhướng mày nhìn cậu.
“Cậu, cậu…”
Cố Diệu Dương nói: “Cậu lên bằng cách nào?”
Lâm Duật Ngôn liên tục gật đầu.
“Trèo tường.”
Lâm Duật Ngôn không thể tin được, “Vậy cậu… cậu…”
Cố Diệu Dương lại nói: “Tại sao cậu tới?”
Lâm Duật Ngôn: “Ừ ừ.”
Cố Diệu Dương nói: “Vấn đề này phải là tôi hỏi cậu chứ?”
Lâm Duật Ngôn không hiểu: “Tại, tại sao hỏi tôi?”
Cố Diệu Dương đi từng bước tới gần cậu: “Tại sao không đến đưa thư?”
Lâm Duật Ngôn căng thẳng lùi lại, thậm chí quên mất đây là nhà cậu: “Tôi, tôi chưa bao giờ muốn đi…cậu, cậu tự xông vào…”
“Hử?” Cố Diệu Dương nhếch miệng cười một cái: “Cậu cầm thư không đưa cho tôi, tôi đích thân tới cửa để lấy, sao có thể coi là xông vào nhà dân?”
Sao không tính! Lâm Duật Ngôn dán vào góc tường, hơi có một chút cảm giác an toàn, bình tĩnh nói: “Cậu thật sự chỉ đến lấy thư hả?”
Cố Diệu Dương nói: “Nếu không thì sao?” Lại liếc qua giá vẽ: “Xem cậu vẽ lợn Hà Lan à?”
Lâm Duật Ngôn đột nhiên không lên tiếng, yên lặng mấy giây, trừng đôi mắt tròn xoe nói: “Đó là chó Phốc.”