Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 52: Chương 52




“Muộn thế này? Đi đâu?”

Người nói chuyện chính là Cố Diệu Dương đột nhiên đi công tác về, thản nhiên liếc nhìn bản vẽ của Lâm Duật Ngôn, khóe miệng mỉm cười. Nụ cười này khá là chói mắt, còn đẹp hơn thời thiếu niên.

Nhưng Lâm Duật Ngôn không dám nhìn kỹ, nhón chân lên hôn hắn một cái. Xưng hô và cử chỉ thân mật cũng không đột ngột, dù gì kết hôn nhiều năm, đột nhiên lạnh nhạt mới có thể gây ra vấn đề.

Mấy năm nay Cố Diệu Dương ngày càng khôn khéo trầm ổn, một câu nói một ánh mắt, đã có thể tóm được điểm sơ hở của quân địch, ghìm chặt cổ của đối phương. Nếu như nói G mười tám tuổi là một con báo săn thoăn thoắt, sẽ chủ động phát động tiến công trên võ đài. Vậy Cố tiên sinh bây giờ, chính là con sư tử cư trú ở chỗ sâu trong rừng cây chợp mắt, hắn lười tự mình động thủ, thường thường chờ con mồi chủ động tới cửa, lặng lẽ đợi tình thế phát triển.

Năm đó Lâm Duật Ngôn không hiểu hắn, hiện giờ quá hiểu hắn.

Dẫu sao từng cuộc thảm sát bên miệng sư tử, đều là cậu dùng máu đánh đổi để miêu tả, chỉ nghĩ đến thôi liền bắt đầu eo mỏi lưng đau, lúc này lại không dám làm ra một chút lỗi lầm.

“Gần đây thời tiết rất tốt, Hứa Trạch tổ chức giáo viên của phòng vẽ tranh cùng nhau ra ngoài vẽ thực vật, trên đường hơi kẹt xe.”

Trong thời gian này, không chỉ Cố Diệu Dương có thay đổi, Lâm Duật Ngôn cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, cậu tự nhận cũng không phải đồ yếu ớt nhát gan thích khóc đã từng kia nữa. Cậu có năng lực cũng có trí tuệ chống lại “Thế lực ác”, cuối cùng đoạt lại địa vị chủ nhân một gia đình.

Không đợi Cố Diệu Dương mở miệng lần nữa, Lâm Duật Ngôn tiện tay úp ngược bản vẽ dựng thẳng trên tủ giày ở cửa ra vào, hỏi một cách tự nhiên: “Không phải anh nói một tuần nữa mới về à?”

Cố Diệu Dương nói: “Xong việc trước thời hạn.”

Lâm Duật Ngôn lại hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy em đi làm món gì đơn giản.” Nói xong dắt tay Cố Diệu Dương, kéo hắn cùng đi vào phòng bếp.

Thế này có thể rời xa bản vẽ, Lâm Duật Ngôn lén lút cười lên, sau đó lại nói chuyện khác với hắn, chuyện này triệt để giấu được. Thật ra cậu đã vụng trộm phạm hai lỗi giống nhau, hai lần dùng cùng một cách, tất cả đều hữu kinh vô hiểm, lừa dối qua cửa.

“Bạn gái của Thiệu Chinh thật sự mang thai à?” Trên bàn cơm, Lâm Duật Ngôn giúp Cố Diệu Dương múc một bát canh. Trình độ nấu canh của cậu đã tiến rất xa, nhưng món khác vẫn tàm tạm như cũ, miễn cưỡng có thể ăn.

Quả nhiên Cố Diệu Dương không phát hiện khác thường, “Ừ” một tiếng.

“Thế họ sẽ kết hôn nhỉ?” Thiệu Chinh vẫn luôn đi theo Cố Diệu Dương hối hả ngược xuôi, mặc dù ngoài mặt giống anh tài xế, nhưng từ đầu đến cuối Lâm Duật Ngôn đều cảm thấy hắn ta và Cố Diệu Dương là quan hệ bạn bè không tệ. Cố Diệu Dương mặt lạnh tim nóng, ngoài miệng không nói, lại giúp Thiệu Chinh rất nhiều.

“Chuẩn bị thứ hai đến nhận giấy chứng nhận.”

“Thật à?” Lâm Duật Ngôn vui mừng nói: “Tốt quá rồi, vậy nếu cậu ta có em bé rồi, có phải hai chúng ta có thể trở thành chú không?”

Cố Diệu Dương gật đầu, cầm thìa nhấp một ngụm canh, nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của cậu, khóe miệng cười khẽ, “Nghe nói là con gái.”

Lâm Duật Ngôn ngạc nhiên hỏi: “Nhanh thế đã biết rồi?”

“Ừ, gần đây Thiệu Chinh vẫn luôn phát sầu vì chuyện đặt tên.”

“Con gái à.” Lâm Duật Ngôn cũng suy tư theo, “Không thì gọi là Mỹ Mỹ?”

Cố Diệu Dương không khách sáo chút nào nói: “Nếu sinh là người xấu xí thì sao? Gọi Mỹ Mỹ không phải đang châm chọc con bé à?”

“Sao lại vậy?” Lâm Duật Ngôn nói: “Con gái mười tám thay đổi, hơn nữa Thiệu Chinh lại không xấu, Tống Linh cũng rất xinh đẹp.” Tống Linh là bạn gái của Thiệu Chinh, quen nhau sau khi về nước.

Cố Diệu Dương cầm đũa ăn một miếng rau xanh, “Rất khó nói, cho dù dáng dấp ba mẹ không tồi, con cái sinh ra chưa hẳn đã đẹp.” Hắn tỉnh rụi nhìn Lâm Duật Ngôn, trong đôi mắt đen nhánh lóe một tia sáng đoán không ra, “Giống như truyện cổ tích kinh điển, con vịt xấu xí.”

Lâm Duật Ngôn vẫn chưa nhận ra mình bước vào mảnh rừng rậm sương mù dày bao phủ, nhấc chân lên bước vào một vòng tròn.

“Con vịt xấu xí mới không phải thật sự xấu, sau này lớn lên đã biến thành thiên nga trắng như thường.”

“Thật sao?”

“Chắc chắn rồi.” Lâm Duật Ngôn nói: “Không phải anh chưa từng xem truyện cổ tích này chứ?”

“Đã xem.”

“Đúng rồi.” Cố Diệu Dương theo đề tài này chuyển chủ đề, hắn nói tự nhiên quá, đến mức Lâm Duật Ngôn vẫn chưa phát hiện bất kỳ cái gì không ổn, “Anh nghe nói có khu thắng cảnh, hôm qua có vài con thiên nga trắng bay tới?”

“Là màu đen, mười mấy con bay tới.” Lâm Duật Ngôn gắp vài hạt cơm bỏ vào miệng trong lòng “thịch” một cái, lại vội vàng nói: “Hình, hình như là màu đen, em cũng nhìn thấy trên mạng.”

“Ồ?” Cố Diệu Dương nói: “Người đến xem rất nhiều nhỉ?”

Lâm Duật Ngôn gật đầu một cái, cuối cùng cũng phát hiện mình đã giẫm vào bẫy. Bình thường mà nói, thời điểm này cậu không nói lời nào mới là tốt nhất, nhưng không nói lời nào tương đương với ngầm thừa nhận, không thể làm gì khác hơn nói: “Trên mạng nói, du khách cũng chen không nổi.”

“Nhiều người thế, chẳng lẽ không ảnh hưởng tầm nhìn à?”

“Ha ha, ha ha.” Lâm Duật Ngôn cười gượng, vẫn đang hấp hối đấu tranh: “Đối với người muốn chụp ảnh chắc chắn sẽ có chút ảnh hưởng.”

Cố Diệu Dương tò mò hỏi: “Vậy đối với người vẽ tranh thì sao?”

Lâm Duật Ngôn tỉnh táo phân tích: “Nếu như đúng lúc vẽ mặt hồ kia chắc chắn là có ảnh hưởng, nhưng lựa chọn phương hướng khác sẽ không có vấn đề gì.”

“Hứa Trạch chọn hướng nào?”

“Đông Nam…” Sắc mặt Lâm Duật Ngôn kinh biến, lập tức bịt miệng lại.

“Hửm?” Cố Diệu Dương để đũa xuống, tựa vào lưng ghế hỏi: “Sao vậy?”

“Anh… em…” Cậu lập tức hơi cà lăm, tâm tình căng thẳng thoáng cái để lộ ra.

Loại tình huống này nếu như Cố Diệu Dương hỏi “Em chọn hướng nào.” Lâm Duật Ngôn chắc chắn sẽ trả lời ngay lập tức rằng “Em không đi.” Nhưng hắn đột nhiên nói một người không liên can, phản ứng đầu tiên của Lâm Duật Ngôn tuyệt đối không phải “Bọn em đều không đi.”

Quá gian trá! Quá xảo quyệt!

Ngón tay thon dài của Cố Diệu Dương gõ ba cái trên bàn, dừng lại.

Lâm Duật Ngôn hoàn toàn từ bỏ đấu tranh, nghĩ thầm hắn biết rồi, ngay cả hai lần lừa dối trót lọt trước đó, hắn cũng biết rồi.

“Ông… xã.” Cậu lập tức thốt ra mấy tiếng, muốn hòa hoãn không khí, kết quả trời đất quay cuồng, phản ứng lại, người đã nằm nhoài trên bả vai Cố Diệu Dương.

Cố Diệu Dương trực tiếp vác cậu lên, đi lên lầu.

Lâm Duật Ngôn lòng dạ rối bời, định giải thích: “Nơi đó thật sự không sao, công viên đã được mở ra với bên ngoài, đã nói rõ phương diện an toàn có, có đầy đủ bảo đảm.”

Cố Diệu Dương lạnh lùng nói: “Trước đó lúc xảy ra bất trắc, chẳng lẽ không mở ra với bên ngoài?”

“Có, có lẽ lúc ấy, ý thức an toàn của người phụ khu thắng cảnh vẫn không hoàn thiện, nhưng bây giờ đã không sao rồi, hơn nữa chỗ đã từng sạt lở cũng phong tỏa rồi…”

“Anh chỉ muốn hỏi em một câu.” Cố Diệu Dương ngắt lời cậu, trầm giọng nói: “Nếu như sạt lở xảy ra lần nữa, đúng lúc em lại xảy ra chuyện ở chỗ đó.”

“Em định bảo anh phải làm sao?”

“Vậy, vậy chắc là chỉ có, một phần vạn khả năng…”

“Em cảm thấy, anh có thể tiếp nhận một phần vạn khả năng này?”

“Em…”

“Lâm Duật Ngôn.”

Cố Diệu Dương nói: “Có phải em vẫn chưa hiểu rõ, vị trí của em trong lòng anh?”

“Hiểu, hiểu rõ.”

“Nếu hiểu rõ, tại sao vẫn muốn đi làm những chuyện tổn thương anh?”

“Em…” Lâm Duật Ngôn nhất thời nghẹn lời, có chút áy náy nói: “Xin, xin lỗi.”

Cố Diệu Dương không để ý, từng bước một đi về phòng ngủ, Lâm Duật Ngôn triệt để hoảng rồi, nghiêng đầu nhỏ giọng cầu xin tha thứ: “Chồng, chồng ơi xin lỗi, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi, anh nhẹ thôi, lần này anh nhẹ thôi, thứ hai em còn phải lên lớp…”

“Rầm” một tiếng, cửa phòng ngủ đóng lại, tiếng la khóc của Lâm Duật Ngôn cũng chưa dừng lại, ngược lại càng lúc càng kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.