Tâm Tư Riêng Em

Chương 17: Chương 17




Lễ tổng kết kết thúc trong nước mắt anh ạ! Chủ yếu là dung dịch nước muối của lớp em cả. Tụi nó khóc như mưa, em cũng vậy. Nghĩ đến chuyện từ mai sẽ không được gặp nhau nữa thì ai mà chịu nổi. Cô chủ nhiệm của tụi em bị tụi em bao vây và ôm cứng. Cô cũng khóc nữa, mắt cô đỏ lắm. Rồi sau đó, tụi em lại dàn hàng để chụp ảnh, lần này có cả cô nữa. Tất cả mỉm cười thật tươi và đồng loạt tung mũ lên. Tách!!!

Sau đó, em dẫn mọi người đi ăn. Vì cô còn phải đi họp nên cô sẽ đến sau. Cả lũ đến quán mà chị chủ quán đã chai mặt cả lớp, bao trọn quán và bắt đầu hành trình phá phách của mình. Chúng nó tính gọi đồ ăn mà đợi cô đến rồi mới ăn nên trước hết, tụi nó bảo chị chủ quán bật nhạc lên để Phê cần và bắt đầu đập phá. Chị chủ quán cũng dễ, lớp em lại là khách quen nên cũng hùa vô quẩy luôn. Tụi nó bày đủ trò để quậy, quên đi rằng mới nửa tiếng trước, cả lũ còn ôm nhau khóc như mưa.

Cô chủ nhiệm đến rồi, bắt đầu tiệc thôi! Chúng nó gọi cơ man nào là đồ ăn, có đứa còn chơi sang, đặt nguyên cái bánh to đùng rồi lấy kem trét lên mặt đứa khác. Mặt của đứa nào cũng dính đầy kem, thậm chí cô chủ nhiệm cũng chịu chung số phận nữa. Rồi mỗi đứa một cái điện thoại, đua nhau chụp ảnh với đủ các kiểu dáng dị hợm khác nhau. Đống đồ ăn chúng nó gọi ra, chỉ trong chốc lát đã sạch hết veo. Đúng là cạn ngôn với lũ này anh ạ! Và tất nhiên người chi trả là em (đau khổ vãi T.T).

Ăn uống no nê rồi, cả lũ xách nhau đi hát karaoke. Lần này thì cả đám góp tiền lại để trả, chứ không em phá sản mất. Vô đến nơi, chưa gì tụi nó đã sân si chạy nhảy lung tung trong phòng chỉ để đoạt được...cái điều khiển và cái micro. Trong lớp em, phân nửa con gái là ARMY nên tụi nó lần lượt bật hết tất cả các hit của BTS từ trước đến giờ. Khổ thân lũ con trai, chúng nó chỉ biết ngồi chịu trận trước những fan cuồng K-pop này. Tụi em gào rống hết cỡ, vừa rống vừa múa minh họa theo BTS một cách bẩn bựa. Toàn một lũ hâm! Sau khi hát chán chê, tụi nó trả lại micro cho lũ con trai và lại...đi kiếm đồ ăn. Rõ ràng chúng nó vừa mới ăn cách đây chưa được 30p mà đã lại đi ăn tiếp rồi. Tuy thân cũng là con gái nhưng em khiếp sợ cái bụng không đáy của tụi nó.

Cuộc vui nào thì cũng phải đến hồi kết thúc. Tuy rằng không hề muốn xa nhau chút nào nhưng cũng đã đến lúc mỗi đứa phải trở về nhà của mình. Và thế là cuộc chia tay sướt mướt nước mắt lại tiếp tục diễn ra part 2 rồi. Lần này dự báo diện tích ngập lụt sẽ lên đến toàn tỉnh. Ôi thôi nào, chúng mày đừng khóc nữa, lại làm tao muốn khóc theo rồi. Ừ thì tình hình là cả lũ đang ôm nhau khóc rấm rứt trong phòng Karaoke. Tội chưa, có phải không còn gặp nhau nữa đâu! Chỉ là mọi chuyện sẽ khó khăn hơn thôi. Đứa nào nước mắt nước mũi cũng chảy tèm lem, giọng khàn không ra tiếng mà vẫn cố nói ra những lời hứa của mình. 4 năm trôi nhanh quá, điều hối tiếc của chúng em duy nhất đó là không trân trọng quãng thời gian trước đó ở bên nhau, chỉ đến lúc đã xa nhau rồi thì mới biết hối tiếc. Liệu anh ở đó có giống như chúng em bây giờ, nước mắt chảy dài tới háng, nước mũi chảy lòng thòng không?? Anh à, quãng đời học sinh cấp 2 của chúng ta, kết thúc rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.