Buổi trưa, cả đoàn xuống ăn cơm. Nói là một đoàn nhưng thực chất chỉ là 1/3 thôi, vì đoàn khá đông nên phải chia ra làm 3 khách sạn, có khoảng 5-6 thầy cô sẽ quản lý một khách sạn. Mà thôi, chuyện đó không quan trọng, cái quan trọng là em mừng và vui hết lớn đến mức quay sang ôm chặt nhỏ bạn bên cạnh làm nó suýt chết vì nghẹt thở. Tại sao em lại hạnh phúc ư?? Vì anh chứ gì nữa! Em đã nhìn thấy anh ngồi ở chiếc bàn gần cầu thang, miệng nói không ngừng với đứa bạn cùng trường. Ôi, vậy là em sẽ có cơ hội được gặp anh nữa rồi. Em bèn kéo cả đám ngồi vào chiếc bàn sau lưng của anh, và tất nhiên, cái chỗ ngồi sau lưng anh chắc chắn phải là của em rồi. Trong lúc ăn cơm, em cảm thấy sung sướng và hạnh phúc vô cùng khi hơi ấm từ lưng của anh lâu lâu lại phả vào em, khiến cho con tim em đập liên hồi. Em ăn trong vô thức mà không cảm nhận được mùi vị gì cả, vì chính cái ấm cúng ấy đã khiến em no rồi!
Buổi chiều tụi em nằm ở trong phòng ngồi xem TV một cách nhàm chán. Có 2 3 đứa gì đấy đang ngồi gọi điện thoại cho gia đình, có đứa ngồi nghe nhạc, có đứa bật đi bật lại cái TV một cách thiếu muối. Bất chợt bài hát Spring Day của BTS vang lên, khiến em không tự chủ được mà hú bảo nhỏ bạn :Bật to lên mày ơi!, sau đó ngồi hát và biểu lộ cảm xúc một cách so deep. Là một ARMY chính hiệu, em không thể bỏ lỡ bất kỳ một khoảnh khắc nào có BTS cả. Em vừa hát câu:Bogo Shipda~~ vừa nghĩ: Ước gì anh ở trong BTS thì tốt biết mấy!
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, tụi em ngồi túm tụm lại với nhau để học bài. Mà càng học thì hàng không vô được chữ nào cả, thật là bực mình. Không thể chịu nổi tình cảnh chán chường này nữa, tụi em bàn bạc với nhau và quyết định sẽ đặt đồng hồ báo thức lúc 4h sáng hôm sau để dậy sớm học bài. Bây giờ là 7h tối, ngồi không thì chán quá nên tụi bạn trường khác quyết định chúng nó sẽ đi chơi cho khuây khỏa. Tụi em cũng tính đi, nhưng chưa kịp đặt chân xuống giường thầy đã gọi điện và hỏi thăm tình hình. Thầy còn cấm không cho tụi em đi chơi, phải ở yên trong phòng học bài nữa chứ, thật là đau khổ quá đi. Đúng lúc đấy, em nhìn ra cửa sổ thì thấy thằng bạn cùng trường vừa đi chơi với lũ bạn cùng lớp bồi dưỡng với nó về. Cảm giác bất công vô cùng!!! Tại sao nó được đi mà tụi em lại không được cơ chứ? Vì vậy, cả lũ đã quyết định tạo phản và sửa soạn quần áo để đi chơi.
Bước đến nửa đường xuống lầu, tụi em chợt nhận ra thầy hiệu phó đang ngồi đó, vừa uống rượu vừa bà tám với các thầy trường khác. Tình huống là các thầy đều say quắc cần câu rồi. Lợi dụng tình thế trời cho, em và 3 đứa bạn liền đi ngang qua một cách âm thầm nhất có thể. Không rón rén cũng không gây chú ý, tụi em đi như không thấy các thầy và khi bước ra khỏi cửa khách sạn, cả lũ đứng cười như điên bất chấp ánh nhìn kì thị của người đi đường. Vậy là cuộc chơi của tụi em bắt đầu...