3 tiếng sau....
Phòng cấp cứu mở ra....
Bác sĩ bước ra, vẻ mặt buồn rầu:
- Các tiểu thư và thiếu gia vào thăm Nhị Dương thiếu lần cuối đi ạ! Chúng tôi cố hết sức rồi! Mong mọi người thông cảm!
- Ông nói cái gì cơ.....Ông.....
- Xin lỗi, Nhị Dương thiếu không thể qua khỏi...
Tuấn Vũ đến nắm áo ông bác sĩ, trợn tròn mắt:
- Ông chưa làm hết trách nhiệm của mình! Hôm nay ông sẽ bị sa thải!
Hoàng Minh bước đến....
“Bốp!!Bốp!!Binh!!Binh!!”
Ông bác sĩ liệt sàn....
Các cô an ủi Bunnie, nước mắt giàn giụa:
- Thôi....Mày cố gắng lên...còn có bọn tao mà....
- Chúng ta đi vào gặp mặt anh ấy lần cuối đi....
- ......Bunnie im lặng, cô như sốc nặng, không tin vào những gì cô nghe thấy, cô không muốn vào....
- Vậy thôi, tụi tao vào trước vậy....
Các cô và các anh vào, Tuấn Vũ và Hoàng Minh đến bên giường của Hải Nam, thấy anh nằm bất động, các anh quỵ xuống, nước mắt chảy dài trên má:
- Hải Nam...mày nỡ bỏ tụi tao lại sao?
- Mày....mày quá đáng lắm...
- Xin lỗi đã đối xử tệ với mày....
- Mày tỉnh lại đi...Tao hứa tao sẽ làm bất cứ điều gì mày muốn....
Các cô nãy giờ đứng, khóc sưng mắt vì thương cho Bunnie và Hải Nam.
Ngoài cửa, một bóng dáng nhỏ bé bước vào, là Bunnie. Trông cô lúc này thật tiều tụy, nhưng nét mặt vẫn đẹp hút hồn. Các cô và các anh muốn cho 2 người khoảng riêng tư tâm sự nên lui ra ngoài....
Trong phòng cấp cứu...,
- Hải Nam...hãy nói với em đây là trò đùa đi...em không mất anh đâu...
- .......
- Xin anh hãy tỉnh lại đi mà...em cần anh....
Cô áp vào trái tim của anh, lặng lẽ nói:
- Anh tỉnh lại đi...anh ác lắm!!! Em thật sự yêu anh rất nhiều.....
Cô vừa dứt câu, trên khóe mắt của anh xuất hiện giọt lệ, tiếng máy báo nhịp tim bỗng kêu lên....
Nhịp tim của anh đã đập trở lại, nhưng khá yếu....
Cô giật mình chạy ra ngoài gọi bác sĩ:
- Bác sĩ!! Bác sĩ đâu rồi??? Tim anh ấy...tim anh ấy đập trở lại rồi.....
- Tao biết mày đang buồn, nhưng xin mày hãy chấp nhận sự thật này....Mochi vỗ vai Bunnie an ủi.
- Không!! Lời tao nói là thật. Lúc nãy máy báo nhịp tim kêu lên mà...Tao còn thấy tim anh ấy đập nữa....
Tuấn Vũ nghe vậy chạy vào xem, thấy vậy thật, anh vội chạy đi gọi bác sĩ....
1 cuộc phẫu thuật nữa lại bắt đầu...
2 tiếng sau....
Bác sĩ bước ra, vẻ mặt rạng rỡ:
- Xin chúc mừng, Nhị Dương thiếu đã qua khỏi cơn nguy kịch! Thật kỳ diệu.
- Thật...thật không bác sĩ?
- Dạ....Nhưng cậu ấy cần được chăm sóc kĩ.... Theo tình hình sức khỏe hiện tại của Nhị Dương thiếu thì khoản 2,3 ngày sau cậu ấy sẽ tỉnh lại!
- Cảm ơn bác sĩ....
Bác sĩ bước đi, trông Bunnie bây giờ rất hạnh phúc, cô chạy vào phòng hồi sức VIP 2 thăm anh.
Mọi người cũng hết sức vui mừng, muốn thay phiên nhau chăm sóc Hải Nam hộ Bunnie nhưng cô nói:
- Thôi, tao tự lo được, tụi bây về đi....Tao muốn khi anh ấy tỉnh lại, người đầu tiên mà anh ấy nhìn thấy sẽ là tao....
- Ừm...thôi tụi tao về đây.
Từ ngày hôm đó, cô luôn người nắm tay anh, kể cho anh nghe về kỷ niệm giữa 2 người...Tất cả những gì cô nói anh đều nghe thấy hết, nhưng anh không thể tỉnh lại được....
Đến 1 ngày đẹp trời, không nắng cũng không mưa, không nóng cũng không lạnh....Anh đã mở mắt ra sau 1 giấc ngủ dài....Nằm bên anh là 1 cô gái nhỏ nhắn, gục đầu cạnh giường anh...
Anh vuốt mái tóc hương anh đào quen thuộc, khẽ nói:
- Cảm ơn em đã đến bên cuộc đời tôi.....
Cô nghe thấy giọng nói của anh, khẽ ngẩng đầu dậy, thấy anh đang mỉm cười với cô, cô dụi mắt...
Là anh! Anh đã tỉnh dậy rồi.....
- Anh...anh đã tỉnh dậy rồi sao?
- Ừm...anh phải tỉnh đậy để chơi với bé cưng của anh chứ.
- Anh có biết....hức...hức...em lo thế nào không.....
Anh mỉm cười, ôm cô vào lòng, nói nhỏ:
- Anh sẽ không bao giờ để em phải lo như thế nữa đâu....
- Thật không?
- Thật chứ! À...Em đã từng nói là em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn khi anh tỉnh lại đúng không?
- Đúng! Sao? Anh muốn gì?
- Anh muốn ăn thịt thỏ!
- Được rồi! Khi nào anh xuất viện em sẽ cho anh ăn....(Ngây thơ, chỉ nghĩ là thịt thỏ đơn thuần)
- Thật nha....
- Thật.
Anh và cô móc nghéo nhau....
Vài ngày sau, anh xuất viện...
Anh và cô về biệt thự riêng của anh. Và hôm đó, cô đã thuộc về anh....