Về tới thành phố, người nào lại làm việc người đó. Mọi người yêu cầu Tần Cẩm chuyển sang ở với Thi Thi để cùng chăm sóc cho
nhau tốt hơn.
Ai cũng tin rằng sắp tới sẽ có một trận quyết đấu, nhưng ngày lại
ngày trôi qua, không thấy xảy ra bất cứ chuyện gì kỳ bí nữa. Điều này
làm Kha Lương cảm thấy cuộc sống quá đổi thanh bình, vô vị.
Tất cả chỉ là sự bình lặng giả tạo, không ác mộng, không truy sát.
Giả sử Lam Kỳ và Anh Kỳ không chết thì Tần Cẩm cũng chỉ nghĩ rằng đó là 1 giấc mơ.
Một hôm, Thi Thi đang lướt net thì thấy 1 trang web xuất hiện, tò mò
mở ra xem, thì ra là 1 đoạn quảng cáo. Họ tuyên bố tổ chức một dạ hội
tiệc đứng tại tầng thượng toà nhà cao nhất thành phố. Cô đang định tắt
đi thì chợt nhớ đã lâu lắm rồi mình không tham gia buổi dạ hội nào. Cô
cũng nghĩ đến lúc phải ra ngoài chơi thôi, không lẽ cứ ngồi nhà mà chờ
cho đến hết thế kỷ? Nếu vậy thì dù không chết bởi ma, cô cũng sẽ chết vì buồn mất. Cứ mãi sống một cách nhàm chán thế này ư? Không, không thể
như thế được.
Thi Thi đứng dậy, cô bắt đầu ngắm nghía những bộ quần áo dạ hội của mình. Cô định sẽ chuồn ra ngoài để tham gia buổi dạ hội đó.
Tấn Cẩm đứng ngoài cửa gọi:
- Thi Thi à, tối nay bọn mình sang nhà Kha Lương ăn tối đi!
- Mình không đi đâu. Mình hơi mệt, cậu đi 1 mình đi!
Ngoài cửa vọng lại tiếng Tần Cẩm lẩm bẩm: "Lạ thật! Gần đây không
hiểu sao suốt ngày kêu mệt, ngày trước đi chơi suốt có sao đâu".
Nhìn bóng Tần Cẩm đã lên xe cô mới hớn hở chạy ra. Cô mặt trang phục
dạ hội rồi trốn ra ngoài bằng cửa sau, bởi cô sợ lái xe và người hầu
trông thấy.
Cô vội bắt taxi tới toà nhà cao nhất thành phố.
Vừa đến nơi, cô thấy rất lạ bởi không trông thấy thông báo về dạ hội. Cô thầm nghĩ có lẽ là dạ hội do tư nhân tổ chức nên không có người phục vụ dẫn đường.
Cô bước vào thang máy trong khách sạn tráng lệ rồi nhấn nút lên tầng thượng.
Cửa thang máy vừa mở; cô nhìn thấy hội trường rực rỡ trong màn đêm;
những ánh đèn nhấp nháy càng làm tôn lên vẻ đẹp của sàn nhảy.
Thi Thi cứ lang thang trên sân thượng, cô có cảm giác nơi đây có gì
đó không bình thường. Hôm nay, sân thượng trông rất hào hoa, tráng lệ
nhưng vẫn lạnh lẽo khó hiểu. Thi Thi cảm thấy mệt liền kéo ghế ngồi
nghỉ.
Những cơn gió mát liên tục thổi tới, Thi Thi cảm thấy dễ chịu vô cùng rồi thiếp đi lúc nào không hay nữa.
Đang ngủ say, Thi Thi bị đánh thức bởi tiếng nhạc du dương; vừa mở
mắt ra, cô thấy rất nhiều người xung quanh mình. Lúc đầu cô rất ngạc
nhiên, trấn tĩnh lại, cô cho rằng bên dưới tổ chức dạ hội, chắc bọn họ
lên sân thượng chơi.
Những người đó đều mặc quần áo dạ hội rất sang trọng, có lẽ đây là 1
dạ hội lớn. Họ đi qua đi lại, có người cười, có người lấy đồ bên cạnh
Thi Thi, nhưng không ai để ý tới cô. Cảm thấy mất hứng, cô liền vân vê
chiếc hoa tai của mình để tiêu khiển. Lỡ tay đánh rơi hoa tai xuống đất, cô lo lắng không dám kêu sợ ảnh hưởng tới buổi dạ hội của người ta; cô
đành tự cúi xuống tìm.
Thi Thi chui vào gầm bàn ăn tự chọn để xem hoa tai có rơi ở đó không. Cô từ từ cúi xuống và những gì nhìn thấy khiến cô hồn bay phách lạc.
Người phụ nữ mặc váy đen rất đẹp đang đứng cạnh bàn ăn với bờ vai
trần lộ ra dưới ánh đèn trông thật quyến rũ; bà ta đang cầm một ly rượu
vang và đang tán chuyện với một quý ông.
Lúc Thi Thi vén khăn trải bàn lên để tìm hoa tai, cô phải cúi sát
xuống mặt đất; đột nhiên, cô phát hiện ra trên mặt đất không có gì cả.
Thực sự không có gì.
Cô không nhìn thấy chân của những người này; tất cả bọn họ đều đang lơ lửng trên không.
Họ không phải là người.
Thi Thi không dám lên tiếng, lặng lẽ lùi về hướng cửa. Thật không may cô đụng phải bình rượu, một tiếng "choang" vang lên khiến mọi cặp mắt
đều đổ dồn về phía Thi Thi. Trên những bộ dạ hội màu trắng của họ bắt
đầu rỉ máu; những khuôn mặt vô hồn, đôi mắt thì thật đáng sợ.
Không phải là mắt thật. Chỉ có mắt thủy tinh mới có kiểu sáng lạ lùng như thế - không có sinh khí và lấp lánh ánh đèn.
Đám người này đều không có mắt; Thi Thi lùi về phía sau, bọn họ cũng bay theo cô.
Thang máy cứ dừng ở tầng một; cô bấm mãi nhưng không thấy lên.
Thi Thi hớt hải chạy tới phòng cứu hỏa; cô nhanh chóng kéo tay nắm
cửa định chạy vào trong trốn. Cầu thang bộ tối om, chạy qua rất nhiều
tầng, quay lại sau nhìn, cô không thấy ai đuổi theo. Thi Thi chưa kịp
thở phào nhẹ nhõm thì va vào một người; người đó từ từ đứng dậy, khuôn
mặt cô ta hiện rõ dưới ánh đèn. Không thể tin nổi, đó chính là Lam Kỳ.
Lam Kỳ cứ chầm chậm tiến tới chỗ Thi Thi, còn Thi Thi, trong nỗi sợ hãi
tột cùng đã mất cả ý thức...
Trong phòng ăn sang trọng nhà Kha Lương, Tần Cẩm gọi điện cho Thi Thi: "Tại sao hôm nay lại không có người nghe điện thế nhỉ?"
Đang lo lắng không biết có chuyện gì không thì cô nghe thấy tiếng Thi Thi trả lời:
- Ai vậy?
- Thi Thi à, Tần Cẩm đây. Mình gọi điện tới nhà cậu, người giúp việc nói cậu không ở nhà, cậu đã đi đâu đấy?
- Mình ra ngoài một chút; bây giờ mình về nhà rồi. Nói xong, Thi Thi gác máy.
Tần Cẩm nhìn Kha Lương thắc mắc:
- Lạ lắm anh ạ, hôm nay Thi Thi nói chuyện cứ uể oải thế nào ấy; hình như cậu ấy bệnh rồi. Không biết đã xảy ra chuyện gì? Em phải về xem thế nào.
Kha Lương giận dỗi đáp:
- Anh đâu có giữ em ở đây qua đêm đâu mà vội vàng về thế! Dù gì thì cũng ăn xong đã. Em thật là!
Tần Cẩm tức giận ném quả dâu tây:
- Được thôi, cả ngày hôm nay Thi Thi cứ thế nào ấy; có lẽ cậu ấy giận em tới nhà anh ăn cơm một mình cũng nên. Nếu sớm biết cơm nước nhà anh
dở thế này, em đã chẳng thèm tới; lại còn bốc phét có một đầu bếp đặc
biệt trong nhà nữa chứ!
- Anh chẳng phải là đầu bếp đặc biệt hay sao? Các món ăn anh làm không ngon à? - Kha Lương bất mãn lẩm bẩm một mình.
- Thì cũng không khó ăn lắm; nhung nói thực em không thể ăn nổi. Thịt thì dai; cá thì đắng; mỳ thì mặn; chỉ mỗi hoa quả ăn được nhưng lại
không phải là thứ anh làm.
Chỉ nghĩ tới bữa tối xui xẻo này cô lại tức nghẹn cổ.
- Được rồi, được rồi! Em đúng là bà mẹ chồng khó tính, sau này ngoài Hắc Bảo ra, chẳng có ai ở được với em đâu.
Hắc Bảo đang ăn đồ ăn cao cấp cho mèo ở đằng xa, nghe thấy vậy liền kêu lên sung sướng.
Tần Cẩm ôm Hắc Bảo rồi đi; cô không muốn tiếp tục cãi nhau với tay
phá gia chi tử này nữa. Cô cứ thấp thỏm trong lòng; chưa nhìn thấy Thi
Thi, chưa thể an tâm được.
Kha Lương nhanh chóng đưa Tần Cẩm về nhà Thi Thi. Vừa vào nhà, Tần
Cẩm đã hỏi người giúp việc thì biết giờ Thi Thi đang ở phòng ngủ tầng
trên. Tần Cẩm liền bỏ Hắc Bảo vào trong lồng mèo, nhưng nó cứ như bị
trúng gió cứ đòi nhảy lên người cô. Tần Cẩm vừa cãi nhau với Kha Lương
xong cũng chẳng còn tâm trạng nào đùa với Hắc Bảo nữa; cô dứt khoát bỏ
nó vào lồng mèo.
Nhà Thi Thi rất rộng, Tần Cẩm leo lên tầng 2; hành lang tối om.
Cô ấn vào công tắc đèn nhưng không được; hóa ra đèn đã hỏng. Cô gọi
bà Hồ giúp việc ở tầng một: "Bà Hồ ơi, đèn hỏng rồi, mau lên thay đi!"
Không ai trả lời, có lẽ bà Hồ đã ngủ rồi.
Tần Cẩm đành mò mẫm tới phòng Thi Thi. Cô gõ cửa mấy lần nhưng Thi
Thi không trả lời. Cô nghĩ thầm: "Có lẽ cô nàng đang ngủ, hay là sáng
mai hãy lên hỏi." Đúng lúc cô định về phòng mình thì chợt phát hiện Thi
Thi vẫn chưa khoá cửa phòng.
Cô đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng ngủ như phòng công chúa của Thi Thi chỉ thắp một ngọn đèn dầu trước bàn trang điểm; khuôn mặt Thi Thi
đang lay động trong gương.
Thi Thi chầm chậm xoay người lại hỏi:
- Tần Cẩm, đã lâu không gặp cậu rồi.
- Lâu không gặp cái nỗi gì? Mình chỉ mới không gặp cậu buổi tối nay
thôi mà. Cậu giận mình hả? - Tần Cẩm tiến về phía Thi Thi hỏi.
- Đâu có, mình đang trang điểm.
- Muộn thế này rồi còn trang điểm đi đâu nữa?
Thi Thi thở dài đau khổ:
- Mình chẳng đi đâu cả. Mình đang ghen tị với những người phụ nữ có
nhiều đồ trang điểm; họ có thể trang điểm suốt đời cho bản thân. Thật
hạnh phúc biết bao!
- Trong thế giới này, cậu còn ghen tị với ai kia chứ? Cậu đã có mọi thứ. Thi Thi à, sao hôm nay cậu ăn nói lạ lùng thế?
- Nhưng mình thiếu tình yêu. -Thi Thi đột nhiên hét to lên.
Cả hai người không nói gì nữa.
Thi Thi dường như đã bình tĩnh trở lại, cô nói tiếp:
- Tần Cẩm, mình rất ghen với cậu đấy; cậu có tới hai người đàn ông tử tế yêu thương; Lục Tử Minh hoàn toàn không để ý tới mình, mình đang
ghen tị đấy.
Nói xong Thi Thi cười to. Tần Cẩm cảm thấy Thi Thi lúc thì tỉnh táo,
lúc lại điên khùng. Có lẽ dạo này Thi Thi quá buồn chán, hơn nữa hôm nay Tần Cẩm lại bỏ rơi cô nên nghĩ quẩn cũng nên.
Tần Cẩm áy náy đáp lại:
- Thi Thi à, cậu là một cô gái tốt; không ai nỡ làm hại cậu đâu. Cậu đừng suy nghĩ nhiều thế được không?
Thi Thi cười nhạt rồi cầm chiếc nhíp sửa lông mày lên nói với Tần Cẩm:
- Cậu xem lại chính mình đi! Lông mày mọc cả lên trán rồi, không mau tỉa đi.
Tần Cẩm nhớ rằng đã lâu mình không sửa lông mày. Thi Thi sấn lại giơ chiếc nhíp lên trước mắt cô rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ.
- Làm phụ nữ không nên lười; nếu cậu không trang điểm, đàn ông sẽ bỏ rơi cậu đấy.
Tần Cẩm cười gượng; cô quay mặt vào gương rồi ngẩng cao đầu; Thi Thi
đang đứng khom lưng quan sát lông mày Tần Cẩm rồi từ từ giơ cao chiếc
nhíp.
Trong gương lúc này không phải là khuôn mặt của Thi Thi nữa mà là một người phụ nữ không có mắt, khuôn mặt đầm đìa máu. Bà ta đang khom lưng, mái tóc dài xõa xuống.
Bà ta đang hướng khuôn mặt không có mắt về phía Tần Cẩm; động tác nhổ lông mày lúc nãy đã được thay bằng động tác móc mắt.
Đúng lúc này, Tần Cẩm nghe thấy tiếng mèo ré lên, cô vội đứng dậy đẩy Thi Thi rồi kéo cửa chạy ra ngoài. Cô nhìn thấy một bóng đen loang
loáng trong bóng tối; hóa ra Hắc Bảo đã chạy lên gác rồi. Cô nhìn thấy
Hắc Bảo đang ngồi ở cầu thang; nó nhìn cô như thể muốn cô đi xuống. Nhìn thấy con mèo đáng yêu lành lặn không việc gì, cô nhẹ cả người.
Tần Cẩm quay lại thấy Thi Thi sa sầm nét mặt:
- Được thôi, tối thế này còn tỉa lông mày làm gì nữa, ngày mai tỉa đi nhé!
Thi Thi không nói năng gì nữa, nằm xuống ngủ. Tần Cẩm vừa định đi thì lại nghe thấy tiếng Thi Thi:
- Tần Cẩm à, hôm nay cậu ngủ với mình được không?
Tần Cẩm nghĩ;
- Lúc nãy có lẽ cô bị tiếng kêu của Hắc Bảo làm cho giật mình đó thôi.
Cô và Thi Thi là bạn thân mười mấy năm nay, lên cấp hai họ đã ngủ
chung với nhau rồi, thế là Tần Cẩm gật đầu đồng ý. Thay bộ áo ngủ mới
của Thi Thi, cô ngủ thiếp đi.
Đang mơ màng, cô chợt thấy bên mình rất lạnh, không bình thường chút nào.
Cô vừa muốn biết có phải Thi Thi đã kéo hết chăn về phía mình hay không lại vừa muốn đứng dậy tìm một cái chăn khác.
Tần Cẩm từ từ mở mắt; dưới ánh trăng mờ ảo, cô cố quan sát xung
quanh. Cô cảm thấy không bình thường chút nào. Sao Thi Thi lại yên lặng
thế? Cô ta thường không hay ngủ im như vậy.
Tần Cẩm ghé sát mặt vào xem Thi Thi thế nào. Cô nhận thấy mặt Thi Thi trắng dễ sợ mà rất lạ; cô giơ tay chạm vào mặt Thi Thi thì giật thót
mình. Đó không phải là Thi Thi mà là hình nhân thường được đốt cho người chết; khuôn mặt trắng toát, cặp môi đỏ rực, mái tóc đen huyền; đúng là
người giấy Ngọc Nữ trong tích Kim Đồng - Ngọc Nữ.
Người giấy đó nằm bên cạnh cô. Dưới ánh trăng lành lạnh, nó nằm im, đắp chăn, thò đầu ra ngoài.
Tần Cẩm hét toáng lên, cô dường như đã mất hết ý thức. Người giấy kia từ từ ngồi dậy, tay nó giơ ra như đang tìm cổ Tần Cẩm vậy.
Một bóng đen nhảy vào lòng cô; cô lặng người một lúc rồi nhận ra đó là Hắc Bảo.
Chính trong lúc cô lặng người đó thì người giấy kia lại biến thành Thi Thi bằng xương bằng thịt. Cô ta nhìn Tần Cẩm thắc mắc:
- Quá nửa đêm rồi cậu còn kêu cái gì đấy?
Tần Cẩm vẫn chưa hoàn hồn, cô chỉ vào Thi Thi lắp bắp:
- Giấy... giấy....
- Giấy gì? Giấy vệ sinh ở trong toilet. Mình đang ngủ rất ngon; cậu
mà cứ hét toáng lên thế có ngày có người mất mạng đó. - Thi Thi khó chịu nhìn Tần Cẩm.
Tần Cẩm vội đứng dậy, cô nghĩ thầm lẽ nào mình gặp ác mộng, liền xin
lỗi Thi Thi. Xin lỗi xong cô ôm Hắc Bảo chạy về phòng mình; bật tất cả
đèn trong phòng lên, cô trốn vào chăn run cầm cập, không dám ngủ tiếp
nữa.
Cô nhìn chằm chằm ra cửa sổ chờ trời sáng. Tại sao Thi Thi bỗng chốc
biến thành hình dạng đó? Là mình hoa mắt hay sự thật đúng như vậy? Bất
luận thế nào ngày mai cũng phải kể cho Kha Lương và Lục Tử Minh nghe.
Cô đã quyết định như thế, cứ ôm khư khư Hắc Bảo trong tay; một người, một mèo cứ nương tựa vào nhau; giá mà đời này kiếp này mãi được như thế thì tốt biết bao.