“ Ngữ nhi…” Hắn lẩm bẩm tên nàng, môi chạm vào môi của nàng.
Ngay tại lúc hai đôi môi gần sát nhau, một trận cười từ bên ngoài truyền vào.
Hiên Viên Mặc hoảng sợ, vội vàng buông nàng ra, khuôn mặt của hắn như bị nhuộm đỏ, không dám nhìn ra ngoài.
Triển Tình Ngữ nhướn mi, hóa ra là Mộc Lưu Thương, người này chuyên quấy rầy chuyện tốt của người khác.
Mộc Lưu Thương cười như không cười nhìn nàng, đôi mắt tím mang theo vài phần châm chọc: “Ngại quá biểu đệ, hóa ra là biểu đệ cùng biểu muội ân ái, thật sự khiến người ngoài ghen tị nha.”
Triển Tình Ngữ hừ một tiếng: “Ngươi tới thật đúng lúc.”
Ánh mắt Mộc Lưu Thương có chút phức tạp: “Đúng vậy, ta không nghĩ mình lại đến đúng lúc như vậy. Nếu có chút không tiện, ta cáo lui trước.”
“ Biểu ca!” Hiên Viên Mặc ngẩng đầu nhìn hắn: “Không cần, không cần đi, chúng ta dùng bữa tối đi.”
Hắn đứng lên, có hơi xấu hổ cùng mất tự nhiên.
Mộc Lưu Thương cười nói: “Được rồi, chờ chúng ta dùng xong bữa tối, ta sẽ lập tức rời đi, không quấy rầy thời gian của hai người.”
“ Biểu ca không cần khách khí, mời ngồi.” Triển Tình Ngữ ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Thấy hắn ngồi xuống, miệng nàng nhếch lên “Vương gia nói ngươi thích ăn Đông Pha Nhục*, hôm nay sai đầu bếp chuẩn bị, mời dùng.”
*Đông Pha Nhục: Ở Hàng Châu có một món ăn thịt lợn xắt hình vuông từa tựa món thịt kho Tầu, nhưng không có nhiều nước, khô hơn, màu sắc trông đậm đà hơn, thịt săn hơn. Người Trung Quốc đặt tên món thịt đó là “thịt Đông Pha” (Đông Pha Nhục) để tưởng nhớ cụ Tô, vì cụ thích ăn món này. Người ta dùng loại thịt heo, loại ba rọi tươi xắt thành miếng to bản, hình chữ nhật, rồi để vào nồi đất cùng với rượu vàng Thiệu Hưng để làm chất nước để ninh; đậy nắp cho kín hơi, ninh cho đến khi ráo nước, có màu sắc đỏ au là được.
“ Biểu muội thật sự là có lòng, làm cho ta cảm thấy vừa mừng vừa lo” Hắn nhìn món đông pha nhục trên bàn, gắp một miếng.
Triển Tình Ngữ theo dõi hắn: “Thế nào?”
Đông Pha Nhục được bỏ thêm gia vị, nhất định là rất thú vị.
Chỉ sợ, có thể cho hắn “dư vị sau khi ăn vô cùng khó quên”.
Mộc Lưu Thương vẻ mặt không đổi, gật gật đầu: “Nói thật hôm nay ta bị phong hàn, ăn bất cứ thứ gì cũng không biết rõ hương vị, cho nên không thể biết được hương vị của món Đông Pha Nhục này, thật quá đáng tiếc.”
Hắn thở dài, “Thật sự là không có lộc ăn.”
Khóe miệng Triển Tình Ngữ run rẩy, hắn bị phong hàn sao có thể, ban ngày hắn vẫn rất tốt a.
“Biểu ca nhiễm phong hàn sao? Hôm nay thời tiết cũng không lạnh.” Hiên Viên Mặc kinh ngạc nói: “Đã cho người đi lấy thuốc chưa?”
“ Là do buổi dáng sau khi từ biệt hai người, tại hại từ Thủy các đi ra, không cẩn thận rơi vào hồ sen, tuy rằng nói là thời tiết đầu hạ, nhưng vị nhiễm lạnh từ nước.”
Hắn quay đầu hắt xì một cái.
“ Không được, để ta ăn cơm một mình đi, cho người đem đến phòng của ta. Tránh cho hai người không bị lây phong hàn, đó là lỗi của ta.” Hắn đứng dậy, tao nhã xoay người rời đi, để lại một đống thịt.
Triển Tình Ngữ trừng cái ót của hắn.
Phong hàn? Xứng đáng!
Nhưng……
Nàng nhìn chằm chằm đống Đông Pha Nhục đã được bưng ra trên bàn, nhất thời trong lòng bực bội.
Tiện nghi cho hắn!
Lại để cho hắn thoát hôm nay.
Hắn không phải là đang giả bệnh đó chứ?
Bộ dáng không chút lo sợ, thậm chí không chút biến hóa, làm cho nàng vô cùng nghi ngờ.
Hắn đang bệnh thật hay giả vờ bệnh?