Tam Vương Nhất Phi: Vương Phi Ngoại Tình

Chương 4: Chương 4: Trong Nước Có Dược




“ Là.” Hắn ấp a ấp úng nhìn nàng, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một rạng mây đỏ: “ Trà, có xuân dược.”

“ Gì!!!!!” Triển Tình Ngữ thiếu chút nữa đập đầu xuống bàn.

Không phải chứ, xuân dược….

“ Sao lại bỏ thứ này, ta ngất, giải dược đâu?”

Hiên Viên Mặc nâng ánh mắt một chút, vừa thẹn vừa thấp giọng, lúng ta lúng túng nói: “ Là đại phu bỏ đấy, hắn nói là trợ hứng. Để ta và nàng uống. Không có giải dược, chỉ có thể là giao hợp.”

………………………………………………………………………………………..

Vừa mới đến liền OOXX?

Này cũng quá là bạo lực đi!

Không khí đột nhiên ngưng trệ.

Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.

Không khí trong phòng dường như có chút hít thở không thông, chỉ có ngọn nến cháy vang lên tiếng nho nhỏ.

Hiệu lực của dược rất nhanh, Triển Tình Ngữ nhất thời hô hấp dồn dập hẳn lên, cảm giác cả người nóng rực, da thịt chảy ra mồ hôi. Nàng đưa mắt nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.

Khuôn mặt hắn xinh đẹp tuyệt trần, giờ phút này đôi mắt khẽ khép e lệ, bộ dáng này thật giống như tiểu tân nương chuẩn bị bị người ta khi dễ.

Làm cho nàng kích động muốn chà đạp hắn.

Đáng chết!

Triển Tình Ngữ, nàng tự mắng chính mình, ngươi nha không phải muốn nghĩ trâu già gặm cỏ non?

Như vậy mĩ thiếu niên này, nàng…

Bởi vì dược tính phát tác, nàng có thể hay không lập tức sủng hạnh, đi lên áp đảo hắn!

“ Cái kia, ta đi tìm đại phu xem hắn có biện pháp gì không, mặc dù không có giải dược, có lẽ, có lẽ… còn có cái gì để trì hoãn đi…” Hắn nói xong liền bước đi.

“ Khoan đã.” Triển Tình Ngữ đột nhiên gọi lại, theo sau ôm lưng hắn.

Mùi hương của nữ tử nhàn nhạt phiêu dật, trong không khí lại có cảm giác mờ ám.

Nàng mở miệng nói chuyện, giọng hơi khàn khàn: “Ta không nhịn được.”

Hắn ngẩn ra, quay đầu lại nhìn nàng.

Triển Tình Ngữ cầm lấy tay hắn, “Ta xin ngươi giúp ta nhanh một chút.”

Hắn ngạc nhiên: “Nàng…”

Nàng rót một chén trà đưa tới tay hắn: “Uống đi.”

Chén trà kia có chứa xuân dược.

Hắn nhìn chằm chằm vào ly trà lắc lư không ngừng gợn sóng, bình tĩnh đưa chén trà xuống dưới.

“ Ta không thể, Tình Ngữ, ta không thể hại nàng. Ta không biết khi nào thì sẽ chết, đến lúc đó nàng sẽ thủ tiết.” Hắn lắc đầu. “Ta đi tìm người.”

“ Ngươi đứng lại đó cho ta.” Nàng cắn răng, nàng thật sự không nhịn được, hiện tại cả người nóng lên, tình như sóng triều động, chờ một chút, nàng nhất định sẽ không nhịn được, mặc kệ trước mắt mình là ai, nàng đều nhào tới.

Nóng quá!!!!!!…..

Hiên Viên Mặc nhìn chằm chằm nàng, thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng lại nhiễm thêm một màn ửng đỏ, giống như nắng chiều của mùa hạ. Hàm răng nhẹ nghiến lại, ánh mắt của nàng nhàn nhạt sáng lên, lộ ra một tia sủng hạnh.

Hắn thu ánh mắt, run giọng nói: “Nàng sẽ hối hận.”

“Ngươi dài dòng cái gì?” Nàng liền cởi cái áo ngoài, nhưng vẫn cảm thấy nóng quá: “Mặc kệ ngươi, ta đi tìm nam nhân khác…”

Nàng cũng không định tự gây khó chịu cho chính mình.

“Tình Ngữ.”

Ngẩng đầu, hắn nhìn nàng: “Tình Ngữ, nàng thật sự không hối hận sao?”

Nàng lắc đầu: “Việc ta làm thì ta sẽ tự chịu trách nhiệm, ta sẽ không hối hận chuyện mình đã làm.”

Hiên Viên Mặc xoa khuôn mặt của nàng, hắn có chút run rẩy hôn lên môi của nàng.

Hai đôi môi nóng bỏng lập tức dính chặt lấy nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.