Thấy thế, Phàn Tình xoa xoa cánh tay hướng Tưởng Tích Tích nhích lại bên người, “Thật ghê tởm, ngươi có phải cũng bị dọa rồi không?” Tưởng Tích Tích nhíu mày, nàng không phải bị mèo dọa, mà là con mèo kia nhảy lên chân nàng động đến vết thương bị chuột cắn lúc nãy. Nàng ngồi xổm xuống, nhìn thấy miệng vết thương lại có máu loãng chảy ra thì không khỏi hít một ngụm. “Chân làm sao vậy?” “Mới vừa rồi ở trong miếu bị chuột cắn một ngụm, không sao.” Phàn Tình thoạt nhìn so với nàng thì khẩn trương hơn nhiều. Nàng ta tiến đến gần Tưởng Tích Tích, “Sao ngươi không nói sớm, bị chuột cắn không phải chuyện lớn cũng không phải chuyện nhỏ, để lâu thì sẽ bị hoại tử đó.” Tưởng Tích Tích vừa định hỏi nhiều hơn thì lại thấy Phàn Tình hướng một thân ảnh giống nàng ta như đúc ở phía trước mặt mà phất tay, “Phàn Ấm, mau tới đây, giúp ta đem nàng đỡ về nhà.” ***
Tưởng Tích Tích ngồi ở trên giường, mủ và máu trong miệng vết thương đã được nặn ra, Phàn phu nhân lấy một cái bình bạch ngọc nhỏ lấy ra một miếng thuốc mỡ màu vàng nhạt, thật cẩn thận bôi lên miệng vết thương của nàng. Mùi dược cay đắng xông vào mũi Tưởng Tích Tích, khiến nàng nghĩ tới một người, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy an tâm. Phàn phu nhân ngẩng đầu nhìn nữ nhi vây quanh ở một bên nói, “Không có việc gì, chỉ là một chút ngoại thương, bôi thuốc rồi, nghỉ ngơi hai ngày liền tốt hơn,” thấy các nàng vẫn nhíu mày thì lại nói thêm một câu, “Bệnh kia đã diệt mười mấy năm, sớm đã chặt đứt gốc rễ, các ngươi không cần lo lắng.” “Bệnh? Bệnh gì?” Tưởng Tích Tích nghi ngờ nói. Phàn phu nhân ôn nhu vỗ vỗ vai nàng, “Huynh trưởng của ngươi không nói cho ngươi sao? Chính là ở tràng dịch bệnh kia lão gia nhà ta mới quen biết hắn.” Tưởng Tích Tích mờ mịt lắc đầu, vừa định hỏi lại thì Phàn phu nhân lại đem gối đầu lấy ra, để nàng nằm trên giường, “Việc này nói ra thì rất dài, ngươi đi lâu như vậy, trước nghỉ ngơi đã, dù sao ngươi cũng sẽ ở lại chỗ này một thời gian, về sau ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi nghe.” Tưởng Tích Tích cảm kích nhìn bà ta, nhưng nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, lại xoay người móc ra hai thỏi bạc từ cái túi bên hông, “Phu nhân, trong khoảng thời gian này phải quấy rầy ngài rồi, ta sẽ chẳng giúp được gì, bạc này coi như phí ăn ở của ta.” Sắc mặt Phàn phu nhân cứng lại, đem bạc đẩy về, “Nếu ta thu bạc này thì sau này gặp lão gia dưới suối vàng, phải biết ăn nói với hắn thế nào, mau thu lại đi.” Phàn Ấm ở một bên khuyên nàng, “Cô nương, ngươi như vậy chính là khó xử nương ta. Ngươi tới nơi này cũng chỉ là thêm đôi đũa, có thể tốn bao nhiêu tiền chứ, mau thu hồi đi thôi.” “Hừ, đã nghèo còn thích giả vờ hào phóng.” Phàn Tình vừa mới nói một câu, đã bị Phàn phu nhân trừng mắt nhìn, chỉ đành liếc Tưởng Tích Tích một cái, rồi đi ra ngoài cửa, “Đi thôi, nếu không lên núi thì hoa tốt đều bị người ta hái hết mất.” Phàn phu nhân lại dặn dò Tưởng Tích Tích vài câu rồi cùng Phàn Ấm cùng đi ra cửa. Trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại một mình nàng, Tưởng Tích Tích thở hắt ra, đem hai chân mở ra, nằm hình chữ Đại (大) ở trên giường, ngốc ngốc nhìn chằm chằm xà nhà: Xem tình hình vừa rồi thì họ Phàn này đúng là có quan hệ không tồi với đại nhân, cho nên mới tiếp đãi mình chu đáo như thế. Nhưng Phàn phu nhân nói Phàn lão gia cùng đại nhân là quen nhau mười mấy năm trước, khi đó Trình Mục Du hẳn là chừng mười tuổi, chẳng lẽ bọn họ là bạn vong niên hay sao? Còn có Phàn Tình kia, vì sao nàng ta lại khẩn trương vì vết thương của mình như thế? Chẳng qua là bị chuột cắn một miếng thôi, nhưng nàng ta lại giống như lâm đại địch, không khỏi quá chuyện bé xé ra to. Càng kỳ quái chính là cả miếu đều là chuột, chúng nó giống như theo mưa bụi rơi xuống vậy, hơn nữa trong miếu cũng không có cống phẩm hấp dẫn chúng. Chẳng nhẽ pho tượng tằm thần kia lại đem chúng nó hấp dẫn đến hay sao? Nhưng cho dù trong đầu nhiều suy nghĩ thì cũng không thắng nổi cơn buồn ngủ tập kích. Nàng bôn ba nửa tháng, thân thể đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, chưa kịp nghĩ nhiều thì mí mắt đã trầm xuống, nỗ lực giãy giụa vài cái, nàng liền ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì đã là đêm tối. Nàng cũng không phải tự nhiên tỉnh lại, mà là bị doạ tỉnh, trong mộng, nàng nhìn thấy trong bóng đêm có một từng đôi mắt, phản chiếu một mảnh bạch quang loang lổ. Chúng núp trong góc, không chớp mắt nhìn mình. Lúc tỉnh lại, Tưởng Tích Tích cảm thấy phía sau lưng một mảnh lạnh lẽo, mặt nàng hướng vào trong, đưa lưng ra ngoài, ngực kịch liệt phập phồng, cái loại cảm giác kinh sợ trong mộng thật lâu không tan đi. Rốt cuộc, nàng nhớ đến mình đang ở đâu, cũng suy nghĩ cẩn thận rằng vừa rồi chỉ là một giấc mộng, nhưng thân thể vẫn căng cứng, không vì tỉnh mộng mà thả lỏng. Hai chân nàng cuộn tròn, ngón chân gắt gao co lại, nàng rất sợ, sợ đến sởn tóc gáy, nhưng lại không biết mình đến tột cùng là sợ cái gì. Sau lưng có thứ gì sao? Chúng cuộn thành một đoàn, trong bóng đêm nhìn trộm nàng. Tưởng Tích Tích từng chút một xoay người lại, nàng nhìn thấy trên cửa sổ có một đoàn hắcn ảnh nho nhỏ, lông bị ánh trăng chiếu đến sáng bóng, một đôi mắt lóe hàn quang thẳng tắp cắm vào đáy lòng nàng. Chuột, mình giết nhiều đồng bạn của nó như thế nên nó đến tìm mình báo thù sao? Một ý tưởng hoang đường xông vào óc nàng, nhưng dù biết là hoang đường thì nàng vẫn tin tưởng vững chắc không nghi ngờ. Trái tim nàng đập bang bang, tay sờ thanh kiếm ở mép giường. Ngón tay chạm được vào chuôi kiếm, cảm xúc lạnh lẽo khiến tâm nàng bĩnh tĩnh chut nhưng hành động tiếp theo của con chuột kia lại khiến nàng khẩn trương, máu toàn thân đều vọt tới đỉnh đầu. Nó hướng nàng mở miệng, lộ ra khoang miệng màu đỏ thẫm cùng đầu lưỡi, trong đó hỗn độn vài chiếc răng nanh bén nhọn, màu trắng, sáng lấp lánh, phảng phất tập trung mọi băng sương của cả thế gian. Tưởng Tích Tích cảm thấy toàn thân như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, cái loại ghê tởm này nảy lên trong cổ họng, làm nàng thiếu chút nữa nhịn không được phun ra. “Miêu.” Một đạo bạch quang hiện lên, con chuột trên cửa sổ không thấy đâu nữa, Tưởng Tích Tích vội vàng đi đến bên cửa sổ nhìn ra, thì thấy con mèo trắng nàng gặp chiều nay đang đứng ở trong viện, đem con chuột kia nuốt vào miệng. “Tách.” Vài giọt máu tươi từ miệng con mèo tràn ra, đầu con chuột bị cắn, nó cũng không giãy dụa nữa, nửa thân mình lộ ra ngoài dần dần xụi lơ xuống. Con mèo trắng đắc ý mà nhìn Tưởng Tích Tích liếc mắt một cái, ngậm con mồi của mình, ngẩng cao đầu mà đi ra ngoài viện. “Meo meo.” Tưởng Tích Tích ở phía trước cửa sổ gọi nó, hướng nó ném một ánh mắt tán dương nhưng nó chả thèm, chỉ đi đến ven tường, bốn chân hơi cong chuẩn bị nhảy lên. Đúng lúc này cửa viện lại đột nhiên mở ra. Phàn Tình nhìn đến một mèo một chuột thì sợ đến mức la lên, hoa tươi trong khuỷu tay đều ném hết, rơi đầy sân. Con mèo trắng bị kinh sợ, thân mình như một đạo tia chớp, “Vèo” một cái xuyên qua chân Phàn Ấm đi qua cửa viện ra ngoài. Phàn Ấm không kêu, nhưng phản ứng lại so với tỷ tỷ nàng càng thêm khoa trương, nàng lập tức té ngã trên mặt đất, bụm mặt khóc lớn lên.