Lúc cửa phòng đóng lại, tiếng cười của Tiểu Nguyệt cũng trở nên xa xôi mù mịt. Lúc này Lý Đức Hành mới thu hồi tươi cười trên mặt, nhìn thủ vệ kia, nhẹ giọng hỏi, “Bên kia truyền đến tin tức gì?”
Người nọ hành lễ, “Đại nhân, mấy ngày nay thuộc hạ vẫn ở Liêu Dương điều tra nguyên nhân âm binh thất bại, cuối cùng cũng không phụ lòng, mấy ngày trước rốt cuộc thuộc hạ tìm được người nhìn thấy cả quá trình.”
Lý Đức Hành nhăn lông mày, “Hắn nói như thế nào?”
“Người nọ là thương nhân, lúc âm bình tập kích thành thì vừa lúc hắn ở ngoài thành, cho nên mới nhìn thấy toàn bộ sự việc. Hắn, hắn lúc ấy trốn trên một triền núi không xa, thấy binh lính thủ thành của Đại Tống bị âm binh đánh đến không còn sức chống cự, toàn quân cơ hồ bị diệt. Nhưng đúng lúc thành phá thì có một đạo nhân cầm roi sắt từ xa đi tới, trong bàn tay hán có ba đốm lửa, vừa nâng tay thì đã cuốn 3000 âm binh kia vào trong biển lửa, toàn bộ thiêu sạch sẽ.”
Lý Đức Hành đột nhiên bật dậy từ trên ghế, mắt lộ ra tinh quang, gắt gao nhìn chăm chú vào người kia, “Bộ dáng của đạo sĩ kia như thế nào?”
“Quần áo hắn bình thường, nhưng trên cổ hắn có một vết sẹo thô to như một con rắn……”
Nghe vậy, Lý Đức Hành im lặng không nói gì, qua nửa nén hương, ông ta mới nhếch miệng khẽ hừ một tiếng, phun ra ba chữ, “Lại là hắn.”
“Đại nhân, thuộc hạ ngu dốt, không biết đạo sĩ kia là người phương nào? Chẳng lẽ là người quen cũ của ngài?”
“Người quen cũ ư? Xác thật đúng là người quen cũ,” Lý Đức Hành cười hai tiếng, giọng nói rét lạnh như cắt da cắt thịt, khiến người nghe không rét mà run, “Năm đó nếu không phải hắn bỗng nhiên làm phản, đem kế hoạch phục kích quân Tống của chúng ta lộ ra thì 3000 Liêu binh của ta đâu có chết thê thảm ở Âm Binh Tào như thế.”
Người nọ kinh hãi, “Thuộc hạ chỉ biết lúc ấy trong quân có phản đồ, không nghĩ tới lại là đạo sĩ này. Nhưng đạo sĩ này rõ ràng là người Tống, vì sao lại biết quân cơ của Đại Liêu chúng ta?”
Lý Đức Hành nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ, híp mắt nhẹ giọng trả lời, “Pháp lực của hắn cao cường, được Cảnh Tông tín nhiệm, hơn nữa hắn cùng Cảnh Tông có một ước định nào đó.”
“Ước định?”
Lý Đức Hành trầm,mặc gật đầu, sau đó chợt ngẩng đầu nhìn người nọ, trong giọng nói lộ ra kiên quyết không cho phản bác, “Ngươi phái người đi hỏi thăm hành tung của hắn, một khi xác định được thì chúng ta sẽ khởi hành.”
Người nọ sửng sốt, “Đại nhân, ngài muốn đích thân đi Đại Tống sao?”
Lý Đức Hành nở một nụ cười hung ác nham hiểm, “Nhiều năm như vậy, ta cũng nên đi gặp bạn cũ.”
***
Trời còn chưa sáng, nhóm nô bộc của Trình gia đã mua ở chợ về giấy ngũ sắc và bông tiến vào trong viện, chất một đống lớn.
Nghe động tĩnh, Lý Ngọc San ngáp dài đi ra từ trong phòng, thấy những người khác đều vây quanh trong viện thấp giọng thương lượng cái gì đó thì liền chen lên trước, không chút để ý hỏi một câu: “Mua nhiều giấy màu như vậy để làm gì? Còn có bông này còn chưa kéo hết, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt.”
Nàng ta nói xong mới phát hiện mọi người đều đang tập trung ánh mắt trên người mình, có khinh thường, có khó hiểu. Lúc này nàng ta mới cảm thấy có chút chột dạ, lầm bầm nói, “Nhìn ta làm cái gì? Các ngươi mua bông không tốt, còn không cho người ta nói sao?”
Dứt lời nàng ta đã thấy Trình Thu Trì hướng mình nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo nàng ta không cần tiếp tục nói nữa, nhưng hắn vẫn chậm một bước, Lưu Tử Thiên đã hắng giọng cười nói với Lý Ngọc San, “Muội muội chẳng lẽ không biết hôm nay là tiết áo bông sao? Giấy ngũ sắc và bông này là hàng mã đốt cho tổ tiên. Những nhà cẩn thận còn đến trên đường đưa áo bông cho đám ‘du hồn lộ quỷ’ để ‘quỷ có điều về, nãi không vì lệ’, hối lộ những quỷ hồn lưu lạc kia, để chúng nó có thể sống hòa thuận với tổ tiên nhà mình.”
Lý Ngọc San nghe Lưu Tử Thiên nói đến rõ ràng thì biết nàng ta cố ý chế nhạo mình văn hóa thấp trước mặt mọi người, vì thế oán hận liếc nàng kia một cái, xoay người đi ra, đi tới trước đường, lúc vào cửa nàng ta hướng Lưu Tử Thiên nhìn lại, ‘xuy’ một tiếng, “Có gì đặc biệt hơn người chứ, còn không phải là tiết áo bông sao? Ngày này sang năm có khi phải làm thêm vài món hàng mã đó?”
Thấy Lý Ngọc San thở phì phì rời đi, Trình Thu Trì có chút không đứng yên, vừa định đi qua thì lại bị Trình Đức Hiên gọi lại, “Thu Trì, hiện tại cửa hàng ở thành nam đều có bán sẵn hàng mã, ủng giầy, không cần tự mình làm, Tử Thiên đang có thai, tự mình làm những thứ này không tiện.”
Trình Thu Trì cười nói, “Ta vốn cũng không muốn để nàng làm, nhưng mẫu thân và đệ muội khi còn sống cũng hòa thuận với Tử Thiên, cho nên nàng cũng muốn nhân dịp này thể hiện tâm ý.”
Trình Đức Hiên khen ngợi gật gật đầu, “Một khi đã như vậy thì ngươi tìm thêm mấy nha hoàn đến giúp đỡ nàng, chớ để mệt mỏi.” Nói đến đây, ông ta chuyển đề tài, “Mục Du cùng Tấn Nhi khi nào đến?”
Trình Thu Trì vội nói, “Tối qua Mục Du khởi hành, hẳn là giữa trưa có thể về tới, sẽ không làm chậm việc, phụ thân yên tâm.”
Trình Đức Hiên gật đầu, “Thanh minh hắn đã không về, lần này cần phải đến tế bái tổ tiên, thể hiện hiếu tâm.”
***
Quả đúng như Trình Thu Trì dự đoán, chưa tới buổi trưa thì xe ngựa của Trình Mục Du đã đến. Người thân gặp mặt thì không tránh khỏi một phen hàn huyên, sau đó mới ra cửa đi tế bái người thân, đem đám hàng mã đã chuẩn bị tốt mà đốt trước mộ người nhà.
Lúc lại quay về Trình gia thì cũng đã là hoàng hôn, Tấn Nhi nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn thì vuốt vuốt cái bụng lép kẹp của mình, nói với Tưởng Tích Tích, “Chúng ta bận một hồi cuối cùng cũng có thể ăn cơm.”
Tưởng Tích Tích bĩu môi cười, ghé vào bên tai hắn nói nhỏ, “Đây là để cúng tổ tiên, chốc nữa còn phải tế bái, còn phải ra ngoài đường đốt áo giấy, sau đó về mới được ăn cơm. Ngươi nhẫn nại một chút, bằng không cha ngươi lại quở trách.”
Tấn Nhi bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể vâng theo, cũng may đã đi cũng mộ, cho nên những việc sau đó chỉ làm qua loa, nghi thức đơn giản, cho nên trời vừa tối thì người một nhà liền đi ra ngoài đường đốt hàng mã.
Bọn hạ nhân dùng đất rải một vòng, dâng hương, đồ cúng, khói hương lượn lờ, mọi người bật lửa châm đám hàng mã rồi ném vào trong vòng tròn kia, sau đó nói lên lời nhớ thương người đã khuất, hoặc thút thít khóc.
Một trận gió lạnh thổi qua, cuốn đám tro tàn lên, Lưu Tử Thiên nhịn không được liên tục hắt xì, Trình Thu Trì sợ nàng bị cảm lạnh liền nói với Trình Đức Hiên, “Phụ thân, không bằng để Tử Thiên đi về trước, nàng cũng bận cả ngày nay, sợ thân mình không chịu nổi.”
Trình Đức Hiên lo lắng đến hài tử trong bụng nàng ta nên tất nhiên đáp ứng, còn lệnh cho nha hoàn đưa nàng ta về.
Thấy nàng ta đi xa rồi Trình Đức Hiên lại ngồi xuống ghế, ngóng nhìn đám tro tàn đang bay bay, đáy mắt có thứ gì đó lóe lên rồi tắt. Ông ta nhìn Trình Mục Du hỏi, “Ngươi có tin tưởng có quỷ trên đời này không?”