Tưởng Tích Tích đem Chung bà bà ấn ngã trên mặt đất, ngước nhìn về phía Yến Nương cùng Hữu Nhĩ, “Cô nương, ngươi chẳng lẽ định để nghi phạm chạy sao?”
Vừa mới nói xong thì cái giỏ tre và cái rương bị ném trên đất bắt đầu kịch liệt run rẩy vài cái, “Phanh” một tiếng, hai vật đó nổ tung tại chỗ, vô số con thiêu thân màu đỏ thắm bay ra từ bên trong, giống như hai luồng mây đỏ, hướng tới Tưởng Tích Tích cùng Chung bà bà vây quanh.
Tưởng Tích Tích kinh hãi, rút kiếm hướng những con quái trùng đó mà chém tới, nhưng chém chết một con thì có càng nhiều con vây quanh nàng, căn bản không giết kịp. Những con sâu đó giống như ong, lại giống ngài, trên mông có một cái gai nhọn thật lớn, dưới ánh trăng còn lóe hàn quang.
Trên cổ nàng chợt lạnh, một con thiêu thân đã rơi xuống cái cổ trắng tinh của nàng, chuẩn bị đem gai độc đâm vào làn da non mịn của nàng thì lại bị một cái kim thêu hoa phóng tới xuyên qua người, thân mình run rẩy hai cái rồi rơi xuống đất.
Tưởng Tích Tích quay đầu lại, thấy Yến Nương không biết khi nào đã đi tới bên người mình, một tay ôm nàng, một tay vung lên hướng đám sâu phóng chưởng lực đánh bay chúng về phía Chung bà bà, đem phụ nhân kia vây quanh ở giữa. Mà Yến Nương, hai chân hơi lấy đà một chút liền mang theo Tưởng Tích Tích thoát khỏi mang “Trùng sương mù,” rồi nhẹ nhàng dừng ở bên người Hữu Nhĩ.
Tưởng Tích Tích biết mình hiểu lầm nàng, vừa định nói lời cảm tạ, lại bị Yến Nương dùng tay ngăn lại. Nàng ấy chỉ chỉ phía trước, ý bảo nàng nhìn phía trước.
Tưởng Tích Tích quay đầu, đôi mắt còn chưa phân biệt được phía trước như thế nào thì đã nghe được một tiếng vù vù đinh tai nhức óc, ngay sau đó, vô số con thiêu thân bay lên, mỗi con đều có gia độc nhuộm đầy máu tươi. Chúng nó phát ra một trận tiếng “Phành phạch” lớn, hướng bầu trời đêm bay đi.
“Hữu Nhĩ.” Yến Nương kêu một tiếng, Hữu Nhĩ ngầm hiểu liền đuổi theo đám sương đỏ kia, cùng nhau ẩn vào trong bóng tối.
Chung bà bà ở trên mặt đất lăn trong chốc lát, rốt cuộc bất động. Bà ta nằm thẳng ở bên cạnh cửa gỗ rêu xanh, trong lỗ mũi “Hồng hộc” thở gấp.
Tưởng Tích Tích xách theo kiếm đứng ở một bên, chậm chạp không dám tới gần. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng khẳng định sẽ không tin tưởng thứ màu đỏ đen, hai đầu nhọn ở giữa hình cầu kia là Chung bà bà. Bà ta hiện tại tựa như một con nhộng lớn đang hô hấp, mỗi tấc da trên người đều sưng lên, trong hồng lộ ra sắc đen, cả người như mọc đầy hoa văn kỳ quái.
“Bụng” của con nhộng phập phồng vài cái, rốt cuộc bất động. Ở giây phút cuối cùng của sinh mệnh, Chung bà bà chuyển đầu qua, nhìn về phía Yến Nương, một đôi mắt sưng vù chỉ còn hở một cái khe mang theo hận ý tựa hồ đang oán trách nàng đem toàn bộ vàng thỏi của mình biến thành thiêu thân vậy.
“Đám quái trùng giết người kia là cái gì thế?” Tưởng Tích Tích nuốt một ngụm nước miếng, vẫn kinh hồn chưa định nhìn về thi thể phía trước.
“Chúng nó gọi là Chu Nga, giống Thổ Lâu, đều là quái vật đến từ địa ngục. Khi Chu Nga ngủ say sẽ biến thành vàng thỏi, dụ hoặc những người tham lam lấy đi, sau đó nhân cơ hội đoạt mạng bọn họ. Thổ Lâu biết bà tử kia tham tài, liền dùng vàng thỏi dụ dỗ, để bà ta thay mình ở lại âm phủ. Mà thân sinh nhi tử của bà ta cũng vì báo thù mới đem càng nhiều vàng thỏi cho bà ta. Cho nên, hiện giờ bà ta rơi vào kết cục này, cũng coi như là trừng phạt đúng tội.”
***
Ván cửa vang lên vài tiếng gõ, sau đó nhẹ nhàng bị đẩy ra. Trương Duệ xuất hiện ở sau cửa, hướng Quân Sinh đang nằm ở trên giường lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Vưu phu nhân đẩy cửa ra hoàn toàn nói, “Quân Sinh a, Trương công tử tới xem ngươi, mẫu thân đi bảo nha hoàn pha trà, hai ngươi cứ hảo hảo tâm sự.”
Nàng nói xong liền đem Trương Duệ đẩy mạnh vào trong cửa, còn mình đóng cửa lại tránh ra. Quân Sinh nhìn Trương Duệ, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười yếu ớt, “Ngươi đã đến rồi, ở trong tù chịu khổ nhiều phải không? Nhìn ngươi gầy một vòng.”
Trương Duệ xoa xoa mắt, bước nhanh đến ngồi bên cạnh nàng, nụ cười gượng trên mặt dần dần biến mất, “Nàng cảm thấy sao rồi. Nghe Vưu phu nhân nói ngày đó nàng mất máu quá nhiều, người đều không có cảm giác gì.”
Quân Sinh nhìn hắn, “Ta không đáng ngại, sừng dê kia tuy sắc bén nhưng may mắn không đâm vào bộ phận quan trọng, hơn nữa Trình đại nhân y thuật cao minh nên miệng vết thương của ta đã sớm tốt nhiều, mấy ngày nữa, hẳn là ta có thể xuống giường.”
Trương Duệ thấy nàng ra vẻ kiên cường, lại lần nữa đỏ vành mắt, “Sao nàng lại làm thế? Vì trong sạch của ta mà không tiếc lấy thân dụ dỗ quái vật kia ra, kết quả lại đem chính mình bị thương thành thế này.”
Quân Sinh đem tay để lên mu bàn tay hắn, “Ngốc tử, ngươi còn không phải từng xả thân cứu ta sao? Ta làm như vậy, cũng coi như là cùng ngươi không ai nợ ai.”
Trương Duệ vội cầm lấy tay nàng, đôi mắt nghiêm túc nhìn nàng, “Cái gì không ai nợ ai, ta Trương Duệ thiếu nàng rất nhiều rất nhiều, phải dùng cả đời này để trả.”
Quân Sinh miễn cưỡng ngồi dậy, rưng rưng mà nhìn hắn, “Ngươi thật sự không muốn biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì sao? Cho dù ngươi không ngại, nương ngươi cũng……”
Một bàn tay nóng bỏng vội bưng kín miệng Quân Sinh, “Chớ nói nương ta đối với nàng vô cùng cảm kích, sớm đã nhận định nàng là con dâu bà, mà kể cả bà có để ý thì cũng không ngăn được ta cưới nàng,” hắn nhìn Quân Sinh, chóp mũi dán lên cái mũi tinh xảo của nàng, “Vưu Quân Sinh, nàng dưỡng thương cho tốt, chờ nàng khỏe lại, ta sẽ dùng kiệu tám người khiêng vẻ vang mà cưới nàng vào cửa. Ta muốn cho toàn bộ người dân biết, Trương Duệ ta cưới cô gái tốt thế nào.”
***
Tưởng Tích Tích từ trong nhà Quân Sinh đi ra thì gặp được Yến Nương, trong tay nàng xách một cái hộp bằng nhung tơ, một bộ tâm sự nặng nề.
Tưởng Tích Tích cố ý chặn trước mặt nàng, trầm giọng nói, “Cô nương, tiểu gia thấy ngươi thực là xinh đẹp, không bằng theo ta, bảo đảm ngươi từ đây cẩm y ngọc thực, hưởng hết phúc quý nhân gian.”
Yến Nương ngẩng đầu cười, “Tưởng cô nương, ngươi cũng tới tìm Quân Sinh sao?”
“Trình đại nhân để ta đem kim sang dược tới đây. Dược này là được ngự tứ, cực kỳ hữu hiệu đối với việc khôi phục vết thương.”
Yến Nương cười như không cười nhìn nàng, “Trình gia quả nhiên được thánh thượng hậu ái, kể cả thuốc mỡ quý như vậy cũng có thể tùy tiện mang tặng.”
Tưởng Tích Tích nhìn cái hộp trong tay nàng, “Yến cô nương, ngươi tặng thứ tốt gì tới vậy?”
“Quân Sinh cô nương nửa tháng nữa liền gả chồng rồi, Vưu phu nhân nhờ ta làm một kiện áo tân nươn, hôm qua vừa mới thêu xong nên hôm nay mang tới cho nàng ấy.”
Tưởng Tích Tích do dự một chút, bước lên hai bước, “Yến cô nương, trước đó vài ngày là ta hiểu lầm ngươi, ta luôn cảm thấy ngươi rắp tâm gây rối, muốn ở sau lưng tính kế Trình đại nhân. Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, ta đã nhìn rõ cô nương là người thâm minh đại nghĩa, giúp nguy, cứu người. Việc lúc trước đều là ta sai, còn thỉnh ngươi đại nhân đại lượng, tha thứ cho sự lỗ mãng và vô lễ của ta.” Nàng nói xong liền khom lưng thật sâu, hướng Yến Nương hành lễ.
Yến Nương vội nâng Tưởng Tích Tích dậy, “Cô nương nói quá lời, vốn dĩ đây cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, huống hồ ngươi hộ chủ nên mới lo lắng, điều này ta đều hiểu.”
Tưởng Tích Tích rất vui mừng, ngũ quan vẫn nghiêm túc giờ mới thả lỏng xuống, lại thay vào đó là thần sắc của nữ nhi vốn nên có.
Yến Nương nhìn nàng, trong lòng nhẹ nhàng động, phảng phất như thấy được chính mình mười mấy năm trước. Nàng đưa mắt trông về phía xa, nhìn về cuối phố, nơi đó rộn ràng, mọi thứ đều không khác gì ngày thường thì trong lòng đột nhiên bị một trận bi thương lấp đầy. Nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, cáo biệt Tưởng Tích Tích, hướng tới nhà Quân Sinh đi tới.