“Ý đại nhân là đầm lầy có thể bảo quản nguyên trạng cho thi thể sao? Cho dù thời gian có qua trăm năm đi nữa?” Tưởng Tích Tích rốt cuộc cũng hiểu ra ý trong lời hắn, nàng càng nghĩ không ra, “Chẳng qua là bùn lầy mà thôi, sao có thể thần kỳ như thế chứ?” “Bởi vì cổ nhân cho rằng đầm lầy là cánh cửa để đi thông sang một thế giới khác, ở nơi đó không thể sống cũng không thể chết, cho nên xác chết mới không bị mục rữa, vĩnh viễn …..” Yến Nương nhìn chằm chằm vào Tưởng Tích Tích nói ra mấy chữ này, ánh mắt của nàng thực lạnh, ngữ khí cũng trầm thấp bình thản. Tưởng Tích Tích phảng phất như bị đôi mắt đen kia hút mất, rồi bị đặt vào trong một đầm lầy ẩm ướt, lạnh lẽo. Nàng còn nhớ rõ cảm giác bị nó cắn nuốt, trong nháy mắt kia mọi hy vọng đều bị nó nuốt hết, trong đầu là hắc ám vô tận tràn ngập, thân thể mệt đến giống như dổ đầy sắt, mỏi mệt đến cực điểm, thậm chí sức lực để nghĩ ngợi cũng không có. Lúc nàng đang hãm sâu vào suy nghĩ không thể thoát ra được thì ngoài cửa sổ bỗng có một cơn gió thổi đến, ngọn nến trên bàn nỗ lực chống đỡ trong chốc lát, rốt cuộc không chống lại được gió thu liền lắc lư vài cái rồi hoàn toàn tắt ngấm, chỉ còn dư lại một sợi khói đen lơ lửng trong không trung. Tưởng Tích Tích vội đi đến muốn thắp lại thì lại bị Yến Nương ngăn cản, “Ta mệt mỏi, đại nhân cùng cô nương cũng trở về phòng đi, ngày mai ta còn muốn đến đầm lầy kia xem xét một chút.” Nghe giọng nàng xác thật mệt mỏi, Trình Mục Du cùng Tưởng Tích Tích đều có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy bọn họ lo lắng là dư thừa, huống hồ Yến Nương đã mở cửa ra, làm ra tư thế tiễn khách vì thế hai người không thể không đi ra ngoài cửa. Vừa bước qua ngạch cửa thì Trình Mục Du bỗng nhiên lại quay đầu tới, “Yến cô nương, hơn một trăm người của Hán triều kia vì sao lại chết?” Yến Nương cười lạnh một tiếng, “Tàn tật, phạm tội, thông dâm, thậm chí bệnh tật đều có khả năng khiến bọn họ bị giết chết, càng là những nơi dân phong không mở mang thì càng không chấp nhận được những kẻ “bất đồng” với mình tồn tại. Khu đầm lầy ở Tấn Dương thành kia có thể chính là một bãi tha ma mấy trăm năm trước, cho nên những người đó mới bị tùy tiện vứt ở đó.” Ra khỏi phòng Yến Nương, trong lòng Tưởng Tích Tích có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng nhìn về phía sườn mặt của Trình Mục Du, chậm rãi nói, “Đại nhân, cùng người khác bất đồng, chẳng lẽ là tội lỗi sao?” Trình Mục Du không trả lời, nhưng Tưởng Tích Tích có thể cảm giác được bước chân của hắn trầm trọng hơn nhiều. ***
Ngày hôm sau trời mới sáng, Yến Nương liền cùng Tưởng Tích Tích cùng nhau đi lên sườn núi trong rừng cây. Dưới ánh nắng ban mai chiếu rọi, cánh đầm lầy trong rừng hoàn toàn hiển lộ trước mặt hai người: Nó ước chừng rộng bảy tám mẫu đất, bên trên thỉnh thoảng có cỏ hoang xanh ngắt mọc lên, liếc mắt một cái nhìn qua thì chỉ thấy những cây cỏ đó cũng trở nên nhỏ bé, giống như lông tơ trên thân người khổng lồ, theo gió phát ra những tiếng “Xôn xao”. Tưởng Tích Tích nhìn vũng bùn rộng lớn trước mặt, cả kinh đến nỗi mãi không khép miệng lại được, “Yến cô nương, như vậy xem ra, ngay hôm qua ta đúng là mạng lớn, thế nhưng có thể tránh được một kiếp. Nhưng một mảnh đầm lầy lớn thế này, thật không biết đã chôn bao nhiêu người cùng với động vật.” Yến Nương nheo mắt lại nhìn về phía trước, “Xem ra Trình gia đại tẩu nói không sai, có một mảnh đầm lầy lớn như thế này bảo hộ thì chiến hỏa xác thật khó có thể tiến vào Kinh môn thôn. Chẳng trách thôn này lại có lịch sử lâu như thế, hóa ra là có tấm chắn thiên nhiên này.” “Nhưng một nơi lớn thế này, cho dù chúng ta không đạp phải, có thể đi vào thì phải bắt đầu tìm ở chỗ nào?” Tưởng Tích Tích nhìn một mảnh bùn đất đen nghìn nghịt ở phía trước, thật sự không rõ Yến Nương đến tột cùng là muốn xuống tay từ đâu. Yến Nương ngó nàng một cái, “Muốn tìm thi cốt đương nhiên là không dễ, nhưng mà nếu là chiêu hồn thì thật ra không khó.” Tưởng Tích Tích ngẩn ra, đôi mắt trừng đến tròn xoe, “Chiêu hồn? Dưới ban ngày ban mặt thế này mà cô nương muốn chiêu hồn sao?” Nàng tuy rằng biết Yến Nương cực kỳ tinh thông thuật âm dương nhưng vừa nghe thế thì cũng không khỏi có chút hoảng sợ. Yến Nương nhoẻn miệng cười, “Tưởng cô nương sợ sao?” Tưởng Tích Tích ngẩng đầu lên, đem sợ hãi toàn bộ đè ở trong lòng, ngoài miệng nói cứng, “Có chuyện cổ quái nào mà ta chưa xem, cô nương nếu muốn chiêu hồn thì ta sẽ hỗ trợ, tuyệt không kéo chân làm ngươi vướng víu.” Yến Nương rất vui mừng nói, “Cô nương là nữ trung hào kiệt, ta tự nhiên biết, nhưng cũng không cần ngươi làm cái gì, ngươi chỉ cần lẳng lặng đứng ở bên cạnh ta nghe những cô hồn đó kể lể quá khứ thê thảm của mình là được. Người chết lâu rồi, khó tránh sẽ trở nên dông dài, hơn nữa còn lải nhải nguyên nhân chết của mình. Cô nương chỉ cần nhặt điểm chính để nghe, còn những cái khác không cần để ý. Ta chỉ muốn biết, trong đầm lầy này rốt cuộc đã từng phát sinh chuyện gì thôi.” Nàng nói đến vô cùng nhẹ nhàng, nhưng vào trong tai Tưởng Tích Tích lại có chút tê dại. Hóa ra Yến Nương hôm nay để mình đến đây là muốn mình lọc nội dung nói chuyện, nhưng mà đối tượng nói chuyện này không phải ai khác mà là oan hồn dã quỷ nơi này. Tưởng Tích Tích hít sâu mấy hơi thở, ưỡn ngực ngẩng đầu nói, “Cô nương yên tâm, ta nhất định không phụ gửi gắm, đem chuyện ngươi công đạo ghi nhớ toàn bộ.” Yến Nương vừa lòng gật gật đầu, ngón tay ở bên hông nhẹ nhàng biến hóa, trên tay đã có thêm một cây châm đồng, nàng đem châm đồng nhẹ nhàng ném đi, cây châm kia thế mà vững vàng đứng trong không khí. Yến Nương vươn tay phải, năm đầu ngón tay như nhị sen đặt dưới châm đồng, tay nàng dù chưa đụng tới cây châm nhưng thoạt nhìn lại như đang nâng nó lên. Chợt nàng mở miệng mặc niệm vài tiếng chú ngữ, nói xong thì một đạo bạch quang từ mũi cây châm tản ra, đem toàn bộ cây châm kia bao lấy, cùng lúc đó, châm đồng thế nhưng bắt đầu nhẹ nhàng rung động lên, mà bạch quang quanh thân nó cũng càng ngày càng mở rộng ra, giống như sóng trên mặt sông. Thấy thế, Yến Nương chậm rãi rút cánh tay về, hai tròng mắt nhắm chặt, môi anh đào hé mở, một đầu du dương mà xướng một khúc từ ai oán, nghe yếu ớt như tiếng ruồi muỗi vo ve nhưng được lặp lại nhiều lần. Thanh âm này trở nên càng thêm linh hoạt kỳ ảo, rõ ràng, uốn lượn lưu động giữa núi rừng. Mỗi một gốc cây cổ thụ, mỗi một mảnh cỏ tựa hồ đều đắm chìm trong tiếng ca của nàng, bi thương không thể kìm hãm, đau buồn ập đến. Tưởng Tích Tích đứng ở phía sau Yến Nươngm ngực giống như bị một bàn tay lớn lạnh băng túm lấy, trong lòng tràn đầy bi thương không tương xứng, trong đầu lại nhớ tới những chuyện xưa mà Yến Nương đã kể ngày hôm qua, trong lúc nhất thời can đảm đều rơi hết, mấy phen nước mắt rơi xuống. Nhưng lúc nàng đang thầm cảm thán bi thương thì trong đầm lầy bỗng “Lộc cộc” một tiếng, toát ra mấy cái bọt khí.