“Cảnh xuân tươi đẹp dễ tan, hồng nhan dễ tàn, khoảng khắc hoa nở khó giữ, hồng nhan xương khô thành cát bụi.”
Lão bà bà kia nói lời mà Vương Nhuận Khanh không hiểu lắm, sau đó đi tới bên người nàng, khuôn mặt đầy nếp nhăn đang cười, tạo nên một vòng hằn sâu dữ tợn. Bà ta há cái miệng không răng, lộ ra thịt màu đỏ bên trong, “Cô nương, so với ở chỗ này âm thầm đau khổ thì để lão thân giúp ngươi một phen đi.”
Đầu óc Vương Nhuận Khanh hiện tại hỗn độn một mảnh, trực giác nói rằng người trước mắt này hành tung quỷ quyệt, tuyệt không phải người lương thiện gì. Nhưng kẻ tuyệt vọng thì cũng không còn quá mẫn cảm với sợ hãi nữa, nàng không tự giác mà buột miệng thốt ra, “Giúp thế nào?”
Lão bà bà ha hả cười, “Người khó thoát khỏi già đi, nhưng nếu dùng một phương thức khác khiến bản thân mãi mãi tươi trẻ thì cũng chưa chắc đã không tốt.”
“Mãi mãi tươi trẻ sao?” Vương Nhuận Khanh lặp lại những chữ này, ngốc ngốc mà nhìn mặt đất trong chốc lát, đột nhiên hai đầu gối cong xuống quỳ trước mặt lão bà kia, “Bà bà, chỉ cần có thể vĩnh viễn tươi trẻ, làm gì ta cũng nguyện ý.”
Lão thái bà ngắm nàng ta một cái, khóe mắt tràn ra ý cười, “Thật sự?”
Nụ cười lạnh băng này khiến cả người Vương Nhuận Khanh phát lạnh, nhưng nàng ta chỉ sửng sốt một chút, liền kiên định nói, “Từ nhỏ đến lớn ta cũng chỉ có khuôn mặt xinh đẹp này, trừ cái đó ra chẳng còn gì nữa, cái gì cũng không làm được. Nếu thanh xuân không còn thì cái gì ta cũng mất, trên đời này sẽ chẳng còn chỗ để ta an cư lạc nghiệp, còn không bằng cứ chết đi cho rồi.”
“Chết?” Bạch y lão thái cười trộm một tiếng, “Được, vậy lão thân liền thành toàn cho ngươi.”
Thành toàn cho ta? Trong đầu Vương Nhuận Khanh xoay quanh ba chữ này, nhưng nàng ta không hiểu rõ lắm lời bà ta nói, thành toàn cái gì mới được chứ? Để ta vĩnh viễn bảo trì thanh xuân ư? Hay là…… Hay là……
Nhưng còn chưa để nàng ta nghĩ kỹ thì đã thấy lão thái bà kia lấy từ trong cổ tay áo rộng ra một hồ lô rượu, vàng óng ánh, tròn vo, nắp vừa mở ra thfi một cỗ mùi thơm lạ lùng liền bay ra.
Vương Nhuận Khanh ngửi mấy ngụm, “Bà bà, đây là cái gì? Thứ này có thể khiến dung nhan của ta không thay đổi sao?”
Bạch y lão thái không để ý tới nàng, bà ta dốc cái hồ lô vài cái, đổ một nhúm bột ra lòng bàn tay, sau đó ngón tay nhẹ chấm lên đám phấn trắng kia, rồi mới lại nhìn Vương Nhuận Khanh, “Ngươi muốn vĩnh viễn dừng lại ở tuổi này đúng không?”
Vương Nhuận Khanh vừa định đáp đúng thì lại cảm thấy lời này quá không thích hợp, tựa hồ còn có thâm ý khác vì thế nàng ta ngậm miệng lại, đem từ “Phải” kia nuốt vào bụng.
“Sao không trả lời ta? Nếu muốn dung nhan không già, thì không thể lớn hơn dù một tuổi, nửa tuổi cũng không được. Có người từng nói với ta, mỗi ngày trôi qua đều giống như đang chịu hình, bởi vì khả năng vào buổi sáng hôm say nàng sẽ nhìn thấy trên đầu mình có thêm một sợi tóc bạc, có thêm một nếp nhăn, cho nên nàng sợ thời gian nhất. Nàng thậm chí không muốn nghe tiếng trống chiều, chuông sớm, vì thế nàng đem cửa sổ đóng đến gắt gao, còn đem gương trong phòng đều giấu hết đi, sợ bản thân có chút dấu vết già nua xấu xí nào, ……” Bạch y lão thái lại là nhẹ nhàng cười, “Nhưng đây chẳng qua là bịt tai trộm chuông thôi, thời gian là ma quỷ, một khắc cũng không ngừng mà tiến về phía trước, đem ngươi từ tuổi trẻ biến thành già cả, từ sống đến chết, ai cũng không có ngoại lệ. Cho nên, nếu không muốn bị nó trói buộc thì chỉ có thể đi trước nó một bước, đem bản thân vĩnh viễn lưu lại khoảng thời gian như hoa như ngọc này.”
Vương Nhuận Khanh bị lời này làm cho sợ đến run cả người lên. Hiện giờ nàng ta rốt cuộc đã cảm thấy lão bà bà trước mắt này đáng sợ. Mỗi một nếp nhăn trên mặt của bà ta giống như một con rắn độc bừa bãi mà hung mãnh, vắt ngang qua khuôn mặt già nua của bà ta. Mái tóc hoa râm tán loạn, bị gió thổi về phía trước, vương trên khuôn mặt trắng tinh của Vương Nhuận Khanh, mang đến một cỗ huyết khí tanh hôi.
Nhưng Vương Nhuận Khanh vẫn duy trì tư thế quỳ xuống đất, động cũng không thể động, bởi vì lão bà bà kia một tay hung hăng đè lên vai nàng, một tay dùng sức phất đám bột phấn trong lòng bàn tay lên đầu lên người nàng ta.
Bột trắng chỉ có một nắm không lớn, nhưng một khi đã dính lên da thì giống như mọc chân, từ khuôn mặt và cổ chảy xuống, không đầy một lúc đã trải khắp mỗi tấc da thịt toàn thân nàng ta.
Lúc đầu nàng ta chỉ cảm thấy cả người dính dính, cũng không thấy có gì không khỏe. Nhưng làn da ở đỉnh đầu lúc này bắt đầu “Tê” một tiếng, ngay sau đó, có thứ gì đó tựa hồ theo thân thể chậm rãi trượt xuống, mỗi tấc nó lướt qua đều kéo theo một cơn đau đến tê tâm liệt phế, đau đớn mãnh liệt như thế khiến nàng ta thậm chí không thể kêu cứu, toàn bộ ý thức đều bị đau đớn quá sức này quấy thành một mảnh nhỏ, đến hô hấp cũng run rẩy.
Rốt cuộc, thứ kia từ trên người hoàn toàn lột xuống, Vương Nhuận Khanh vẫn còn duy trì tư thế quỳ xuống, hiện tại cả người nàng ta lạnh băng, gió hè thổi đến lại giống như roi quất đánh lên trên người đến đau đớn.
Nàng ta chậm rãi nâng lên hai tay, trước mắt là một mảnh màu đỏ tươi……
“Da của ta, da của ta đâu?”
Đây là lời cuối cùng nàng ta lưu lại trên đời, thời gian rốt cuộc cũng dừng lại ở khoảnh khắc này trên người nàng ta. Nàng ngã ầm xuống, tròng mắt chưa khép lại phản chiếu một bóng dáng màu trắng mơ hồ.
Bạch y lão thái đem tấm da người trên mặt đất kia nhặt lên, ở trong không trung nhẹ nhàng rũ vài cái, đem bộ quần áo trên đó rũ ra. Bà ta gấp nó nhét vào trong cổ tay áo, chậm rãi đi dọc theo bờ Biện hà đi về phía trước.
“Cảnh xuân tươi đẹp dễ tan, hồng nhan dễ tàn, khoảng khắc hoa nở khó giữ, hồng nhan xương khô thành cát bụi.”
“Tháp tháp tháp tháp…… Tháp tháp tháp tháp……”
***
Hà Tư đứng ở bên cạnh cửa Đông Hoa, nhìn bóng đêm mênh mang mà ngây người, nơi xa có hai ngọn đèn, trong lúc hoảng hốt hắn như nhìn thấy đôi mắt nhìn thấy lúc ban ngày, chúng thông tuệ sáng ngời, giống hệt mẫu thân hắn.
“Tướng quân, chuyện tuần tra ban đêm để bọn thuộc hạ tự làm là được, ngài hà tất phải hao phí tâm lực như vậy.” Phó thủ hạ của Hà Tư là Lý Hồng ở một bên nói.
“Hiện tại đang rối ren, nếu không tăng cường tuần tra thì ta không an tâm.”
Vừa dứt lời, nơi xa trong bóng đêm vụt ra một bóng người, cũng là một thân áo giáp, vừa chạy vừa hướng Hà Tư hô, “Tướng quân, tướng quân, Củng Thần Môn có tình huống, thỉnh ngài mau chút theo thuộc hạ qua đó.”
Hà Tư chạy tới thì mấy binh tính đang đứng bên dưới tường thành, ở bên đường tìm kiếm cái gì đó. Bọn họ thấy hắn đến thì vội tiến lên hành lễ, “Tướng quân, vừa rồi lúc bọn thuộc hạ đứng gác ở đây đã thấy được một đạo bóng trắng, theo mặt tường bay qua, nhưng lúc bọn thuộc hạ đuổi theo thì lại không phát hiện cái gì khác.”
“Có thấy rõ bóng dáng hắn không?” Hà Tư nghiêm mặt hỏi.
“Quần áo to rộng, có chút không giống người Trung Nguyên, nhưng tốc độ của kẻ đó quá nhanh, cái khác thuộc hạ vẫn không nhìn thấy rõ.”
Hà Tư nhìn phía dưới tường, nơi này đi đến hậu cung, là nơi các phi tần ở. Hắn hướng Lý Hồng gật gật đầu, hai người cùng nhau đi vào bên trong cửa cung.