Lý Vân Trạch bị tiếng đập cửa “Đốc đốc” đánh thức. Hắn cau mày miễn cưỡng mở to mắt, lúc này mới phát hiện ánh mặt trời đã xuyên thấu qua cửa sổ, khiến trong phòng sáng choang một mảnh.
Tối hôm qua hắn ngủ thật sự không yên ổn, một đêm trằn trọc, thẳng đến khi gà gáy mới miễn cưỡng tiến vào mộng đẹp. Lúc ở trong mộng hắn lại một lần nữa đi tới cổ mộ kia, tới bên cạnh cái động chỗ ca ca của Cùng mất tích.
Nó vẫn chưa bị hòn đá lấp kín, cứ thế rộng mở nhìn hắn, không hề che giấu, giống như có thể thình lình nuốt hắn vào bất kỳ lúc nào. Bỗng nhiên, hắn nghe được trong động có chút động tĩnh gì đó sột sột soạt soạt giống như có thứ gì đó đang dán vách động mà bò ra ngoài.
Hắn cứ thế lẳng lặng chờ ở nơi đó, không biết sợ, cũng không muốn trốn, giống như đợi quá lâu khiến thể xác và tinh thần đều đã chết lặng.
Bỗng nhiên, bóng đen trong cửa động khẽ nhúc nhích, sau đó đột ngột nhảy lên, cuốn lấy mặt hắn mà lôi sâu vào trong đam cỏ hoang.
Miệng mũi hắn đều bị lấp kín, hô hấp không thông. Phổi hắn càng ngày càng đau, thống khổ này lan ra khắp các bộ phận trong cơ thể.
Lúc gần kiệt sức, bên tai hắn lại truyền đến một trận nức nở, hình như có rất nhiều người đang ghé vào trên người hắn mà khóc lóc, sau đó lại hóa thành tiếng cười thê lương của nữ nhân, giống như một còn rắn không xương chậm rãi chui vào đầu hắn.
Nếu không phải tiếng đập cửa kia cứu vớt thì sợ hắn sẽ phải chịu tra tấn thế nào trong mộng kia.
“Công tử, ta đưa bữa sáng cho ngươi, ta có thể vào không?’ Ý thức vẫn còn đang mơ màng, tai lại bị tiếng của Ngưu Cùng đánh thức, vì thế Lý Vân Trạch nhanh chóng đứng dậy khoác áo, đi ra bên ngoài nói, “Không sao, ngươi vào đi.”
Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Ngưu Cùng đi vào, trong tay là chén cháo, bên cạnh còn có một chiếc bánh rán đang bốc khói trắng.
“Công tử, ngươi cũng ngủ tốt thật đó, cha mẹ ta đều đã ra đồng làm việc rồi trở về thế mà ngươi bây giờ mới tỉnh.” Hắn vừa đặt cái chén lên bàn vừa đi đến mép giường đỡ Lý Vân Trạch đến ngồi xuống cạnh bàn.
Lý Vân Trạch rất đói bụng, cả bụng rỗng không vì thế nhìn thấy cái bánh rán giòn giòn vàng ươm tỏa hương thơm kia thì gấp chờ không nổi mà nhét vào trong miệng, sau đó uống cháo.
“Ăn ngon không?” Ngưu Cùng ghé vào trên bàn nhìn hắn, không tự chủ được nuốt nước miếng. Hắn hiện tại đang tuổi lớn, vốn đã ăn nhiều, cơm sáng lại ăn sớm, bây giờ thấy Lý Vân Trạch ăn uống thì cũng đói bụng theo.
Lý Vân Trạch cười cười, tay chỉ vào cái bọc của mình nói, “Trong bọc còn mấy khối điểm tâm, ngươi lấy mà ăn.”
Ngưu Cùng chính là cầu mà không được, vội đi tới mép giường, mở bao duỗi tay vào, ngựa quen đường cũ nhét một miếng điểm tâm vào miệng mình, vừa ăn vừa tán thưởng, “Ăn ngon thật đó. Ta lớn đến vậy mới được ăn đồ ngon thế này, nương ta cũng chỉ biết làm một chút mì phở, ăn thì ngon nhưng ăn nhiều sẽ thấy chán……” Nói đến đây hắn bỗng dừng lại, ánh mắt dừng trên một đống giấy cắt tinh xảo ở trong bao, rất lâu không thể rời mắt.
“Công tử, những cái này đều là người cắt sao? Ta có thể xem được không?”
Lý Vân Trạch vừa ăn vừa đáp, “Xem đi, đừng làm hỏng là được, cái giấy cắt này rất quý, lại mỏng, không cẩn thận là sẽ xé hỏng.”
Ngưu Cùng lập tức xoa xoa hai tay vào quần áo, lúc này mới cẩn thận đem chồng giấy cắt kia nâng lên, lật giờ từng tờ một cách cẩn thận.
Những tờ giấy này được cắt gọt cẩn thận, màu sắc nổi bật, có muông thú, cây cỏ, chim cá, còn có cả đình viện, cầu nước, phong cảnh, cây cối còn có một ít cảnh mô tả cuộc sống hàng ngày. Mỗi một tờ đều có kết cấu đầy đủ, sinh động, trong thuần phác lộ ra tinh tế, tinh xảo, linh động hoạt bát, có phong cách riêng.
Ngưu Cùng cầm lấy một tờ cắt “Khổng tước như hoa”, chỉ thấy một con khổng tước ngẩng cao đầu, xòe rộng cái đuôi, cả cây hoa đào bên cạnh cũng rơi rụng cánh hoa, giống như đang cố sánh bằng con phượng kia.
Ngưu Cùng không nhịn được mà vỗ tay, “Công tử, cái này thực sự là ngươi cắt sao? Chim chóc này thực là giống như vật sống, thực quá đẹp.”
Lý Vân Trạch ngẩng đầu, “Thích sao? Nếu thích thì ta tặng cho ngươi đó.”
Nghe hắn nói như vậy, Ngưu Cùng nhảy nhót đứng dậy, đem tấm giấy cắt kia ôm vào ngực, miệng lại nói, “Không được, không được, cha nói không thể tùy tiện lấy đồ của người khác.”
Lý Vân Trạch bị bộ dáng khẩu thị tâm phi của hắn chọc cười, liền cầm khăn lau miệng, cười nói, “Yên tâm cầm đi, ta sẽ nói với cha ngươi.”
Nghe vậy, Ngưu Cùng cười thấy răng không thấy mắt, vội vàng muốn về phòng hắn lấy cái hộp gỗ đựng “Bảo bối” của mình, sợ chậm trễ sẽ không còn tấm giấy cắt này nữa. Nhưng hắn vừa mới ra cửa thì đã thấy ngoài viện có một nhóm người đi qua, mỗi người đều nghiêm mặt, có người còn cầm gậy gỗ, giống như đang lâm đại địch.
Ngưu Cùng đứng bất động, trên mặt là mê mang, “Công tử, bọn họ vội vã như thế là vì cái gì chứ?”
Lý Vân Trạch cũng thấy được đám thôn dân ùn ùn đi qua cửa, hắn hơi trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu nói, “Nhất định là đã xảy ra chuyện, Cùng, ngươi mau cùng ta ra ngoài xem.”
***
Bên cạnh cổ mộ đang tụ tập một đám người, Ngưu Cùng và Lý Vân Trạch xoay vòng quanh đám người đông nghịt kia mãi mới tì được một chỗ ít người, dùng hết sức để chui vào.
Nhưng vừa mới vào bên trong thì Ngưu Cùng đã hối hận, hắn hô lên một tiếng, đem mặt giấu bên hông Lý Vân Trạch, hai tay gắt gao túm chặt quần áo hắn, không dám cử động.
Lý Vân Trạch khẽ vuốt búi tóc của hắn, đôi mắt gắt gao nhìn thẳng vào nam nhân ngã bên cạnh bia đá: Nam nhân kia ngửa mặt, cánh tay và chân tạo thành hình kỳ quặc, giống như chữ ‘vạn’ của đạo gia. Mắt hắn không thấy đâu, hốc mắt có máu tươi đọng lại, biến thành hai cái hốc đen nhánh, thoạt nhìn vô cùng quái dị.
“Công tử, hai nữ nhân kia lại hại người rồi phải không? Vì sao các nàng lại muốn mắt người ta, ca ca ta cũng bị thế này đúng không……”
Lý Vân Trạch ôm chặt hắn hơn, “Cùng, ngươi có biết nam nhân này không?”
Ngưu Cùng không dám quay đầu lại, chỉ liều mạng lắc đầu, “Chưa thấy, hắn không phải người trong thôn, ta không quen biết hắn.”
Lý Vân Trạch gật đầu, ánh mắt đảo qua tấm bia đá: Nơi đó đất đai bình thường, cỏ hoang um tùm, không có dấu hiệu bị đào, nhưng bên cạnh tấm bia đá rõ ràng còn rơi một cái túi cũ nát, cùng một cái xẻng dính vết máu, trong bụi cỏ còn mơ hồ nhìn thấy hai đoạn thanh sắt bị gãy.
Trong lòng hắn nói thầm: Người này rõ ràng là tới trộm mộ, nhưng không biết tại sao lại bị tai họa ập đến bất ngờ thế này, còn bị móc mắt. Sao hai nữ nhân dưới cổ mộ này lại hũng hãn như thế, đã giết người còn phải móc mắt họ ra nữa?