Tân An Quỷ Sự

Chương 46: Chương 46: Chiêu hồn




Kinh Trần Cẩm bắt lấy màn trướng, đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, vuốt ngừng phập phồng thở hổn hển. Vừa rồi ở trong mộng hắn bị một khối thân thể bị nước ngâm đến phát trướng lên bức tới góc tường. Người nọ dùng ngón tay lạnh băng cắm thật sâu móng tay lên mặt hắn.

Từ cánh mũi hắn truyền đến một cỗ mùi vị son phấn, Kinh Trần Cẩm co rúm lại, tay nhanh chóng bắt được bóng dáng nhàn nhạt bên giường. Người kia ấm áp khiến trong lòng hắn kiên định không ít. Hắn thắp đèn, phát hiện người mình đang nắm là muội muội.

“Ngọc Nhi, hơn nửa đêm còn tới trong phòng ta làm cái gì?” Hắn dùng thủ thế dò hỏi nàng.

Kinh Trần Ngọc không trả lời hắn mà đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, “Ca, dừng tay đi, cầu xin ngươi dừng tay đi.”

Kinh Trần Cẩm không kiên nhẫn xoay chuyển đôi mắt, hai tay nhanh chóng khoa tay múa chân vài cái. “Là bởi vì Trình đại nhân kia sao? Từ khi hắn tới ngươi như mất hồn mất vía, hiện tại còn nói ra lời mê sảng bậc này. Đúng, cha vốn muốn đem ngươi đính hôn cho hắn nhưng hắn lại đem chuyện xưa nhắc lại cho nên hai người các ngươi là không có khả năng.”

“Không, không liên quan đến hắn,” Kinh Trần Ngọc quỳ trên mặt đất sau đó dịch vài bước về phía trước, ngón tay bắt lấy góc áo Kinh Trần Cẩm, “Ca, chẳng lẽ ngươi không sợ sao? Mỗi ngày ta đều sẽ nghe thấy tiếng các nàng khóc vào đêm, cách bức tường, một tiếng lại một tiếng thê thảm như vậy. Ta chui vào trong chăn cũng tránh không được. Ca, các nàng cũng có cha mẹ, người yêu, chẳng lẽ trong lòng ngươi không thấy bất an sao?”

Kinh Trần Cẩm chán ghét hất tay nàng ra, hai tay khoa múa trong không trung, “Đây đều là mệnh của các nàng, giống như ta, đường đường là Kinh thiếu gia còn không phải cũng bị ông trời biến thành người câm sao? Lại nói, kể cả ta muốn quay đầu cũng không được, việc đã đến nước này, ta căn bản bất lực.”

“Được, vậy ngươi nói cho ta, Đông Hương có phải cũng bị ngươi khóa lại không? Ngày ấy ta đi đưa cơm, giống như mơ hồ nghe thấy tiếng nàng,” nàng thấy Kinh Trần Cẩm ngậm miệng không nói thì giống như điên mà lôi kéo cánh tay hắn, “Sao ngươi lại có thể vô tình như vậy? Hồ thúc và Hồ thẩm theo Trình gia chúng ta nhiều năm như vậy, sao ngươi có thể xuống tay với Đông Hương chứ? Nàng chính là nữ nhi duy nhất của bọn họ……”

“Bởi vì nàng hạ tiện,” Kinh Trần Cẩm lạnh lùng quét mắt nhìn muội muội của hắn một cái, “Tùy tiện đem chính mình cho một dã nam nhân như vậy thì cũng chẳng phải người băng thanh ngọc khiết gì.”

“Thế còn vị cô nương kia, nàng vốn đã rời khỏi, vì cái gì lại……”

“Đêm đó nàng lén lút rình mò, bị ta phát hiện. Chẳng lẽ không nên vĩnh tuyệt hậu hoạn sao?”

Kinh Trần Ngọc nhìn hắn điên cuồng khua mười ngón tay, đột nhiên cảm thấy mình đã đến nhầm chỗ. Ca ca trong lòng nàng tuy rằng không phải người thân thiện gì nhưng cũng không phải một kẻ mặt người dạ thú thế này. Chẳng lẽ bệnh tật thật sự có thể đem mọi điều thiện trong lòng một người tiêu trừ hết, chỉ để lại một cỗ bóng tối sâu không thấy đáy sao?

Nàng cúi đầu cười cười, đẩy cửa đi vào mưa bụi đầy trời. Đỉnh đầu có những tia chớp nhá lên, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Phật tháp, trong đầu hiện ra lời dặn dò lạnh lẽo đến tận xương tủy của nương lúc lâm chung: “Ngọc Nhi, hắn là người điên, nếu muốn hạnh phúc thì nhất định phải rời khỏi hắn, rời khỏi nơi này. Ngọc Nhi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ nương nói.”

Kinh Trần Ngọc “Đông” một tiếng gục ở trong mưa khóc to, trên mặt tràn đầy thê lương cùng tuyệt vọng, “Cũng tại ta quá ngây thơ, nương, lời ngài nói con nhỡ rõ, Ngọc Nhi lần này là thật sự nhớ rõ.”

Đêm đã khuya, trên đường Ngọc Tuyền trấn trống không. Mưa to đã tạnh, ánh trăng màu bạc giống như một quả phụ khoác tang phục, bao trùm lên mặt hồ rộng lớn. Nơi này không có một con thuyền, sóng vỗ lên bờ hồ, nơi nơi là một mảnh yên lặng giống như sự an bình mà tử vong mang đến cho người chết.

Bóng dáng Yến Nương xuất hiện ở bên hồ, trong tay nàng có một cây châm bằng đồng. Nàng cong lưng cắm nó vào trong nước, mà cây châm kia cũng thần kỳ, vừa gặp nước đã đứng thẳng tắp, không hề có dấu hiệu chìm vào trong nước.

Yến Nương nhắm chặt hai mắt, trong miệng nhẹ giọng xướng: “Trạm trạm nước sông hề, thượng có phong, mục cực ngàn dặm hề, thương xuân tâm, hồn hề trở về, hồn hề trở về……” Nàng lặp lại lời ngâm xướng, tiếng ca xa xưa mà bi thương.

Bỗng nhiên, hồ nước kia lắc lư hai cái, ngay sau đó châm đồng chấn động rồi chìm vào nước, đến chỗ sâu nhất dưới đáy hồ. Yến Nương nhìn không chớp mắt vào mặt hồ, nàng mơ hồ nhìn thấy có thứ gì đang nhanh chóng từ dưới mặt nước nổi lên trên, giống như một trùm tảo uyển chuyển nhẹ nhàng lay động.

“Phốc phốc……” Mặt hồ truyền đến vài tiếng động quái dị, ngay sau đó, một mái tóc đen nhánh lộ ra khỏi mặt nước, chậm rãi di chuyển đến gần chỗ nàng.

Yến Nương híp mắt, nàng phát hiện trên mặt nước không chỉ có một mái tóc này mà cách đó xa một chút còn có vài mái tóc khác tụ lại một chỗ, ước chừng cũng có đến hơn hai mươi. Những mái tóc đó kết thành một mảnh rậm rạp lan tràn ở trong hồ.

Một nửa gương mặt ai oán hiện lên từ mặt nước, một đôi mắt dày đặc tử khí từ trong khe hở của mái tóc thâm trầm nhìn về phía Yến Nương, phảng phất như đang chờ đợi cái gì.

“Gọi ngươi tới đúng là bất đắc dĩ nhưng Vương Chi Du kia tuy bướng bỉnh lại cũng là kẻ si tình hiếm có. Nếu không thể biết được nguyên nhân cái chết của ngươi thì phỏng chừng nửa đời sau của hắn cũng chẳng thể nào bình an. Xét tình cảm thanh mai trúc mã của hai người, không bằng ngươi đem tình hình thực tế nói cho ta, để tên ngốc kia hoàn toàn chết tâm đi, thứ hai cũng để chúng ta thay các ngươi báo thù giải oan.”

Trên mặt hồ đột nhiên thổi qua một trận gió, trong gió không phải là từng dòng khí mà là từng tiếng gào thét. Nói đúng hơn đó là vô số tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân. Ngay sau đó, mặt hồ toàn bộ bình tĩnh xuống dưới, những mái tóc vừa rồi còn trùng trùng điệp điệp bao trùm hồ nước đã không thấy đâu, hồ nước trong nháy mắt biến thành một mặt gương thật lớn, trong sáng đến độ có thể soi được bóng người.

Trong gương xuất hiện một căn phòng hoa lệ u ám, vách tường mạ vàng, nóc nhà năm màu lưu ly, dưới ánh nến chiếu xuống phát ra màu vàng ám ách. Nhưng đối lập với sự xa hoa đó là bài trí trong phòng. Nơi này không bàn không ghế, không giường, không tủ mà chỉ có một giá gỗ cao ba thước ở một góc phòng.

Cái giá chia làm ba tầng, mỗi một tầng đặt một loạt đồ vật. Yến Nương đi đến gần bên hồ, muốn xem tỉ mỉ những thứ để trên giá đồ, nhưng lúc nàng nhìn thấy những thứ đó thì vô cùng sửng sốt, từ trong tâm khảm không khỏi phát ra một tiếng ai thán.

Tầng thứ nhất của cái giá là một đống chai lọ chứa những chất lỏng không giống nhau, cam hồng vàng tím, thoạt nhìn trông rất đẹp mắt. Tầng thứ hai lại khiến người ta có chút sởn gai ốc khi đựng đầy mấy cây roi chất liệu khác nhau, có cái là dây mây, có cái bằng thép bên trên đầy gai, dưới ánh nến lóe ra hàn quang. Tầng thứ ba là đồ mà Yến Nương quen thuộc, đó là một loạt châm, châm này so với châm đồng dùng để thêu hoa thì lớn hơn nhiều, có cái thô có cái tinh xảo, kiểu cách khác nhau, tính chất khác nhau nhưng đều dính máu, thậm chí có cái máu khô trùm lên từng tầng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.