Tân An Quỷ Sự

Chương 105: Chương 105: Chợ đêm




Hề bá từ bên ngoài trở về thì đã là nửa đêm, Lưu Tự Đường còn chưa ngủ, đang ngồi ở nhà kề chờ ông.

“Công tử có phải có việc muốn hỏi ta không?” Thấy Lưu Tự Đường sắc mặt không đúng, ông ta liền ngồi xuống bên người hắn.

“Việc hôm nay……”

“Công tử cảm thấy các thôn dân hôm nay thấy chết mà không cứu, cho nên trong lòng trách cứ, đến bây giờ đều ngủ không được?” Hề bá giúp hắn đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

Lưu Tự Đường nhìn chăm chú vào ông, không có phủ nhận.

Hề bá hắc hắc cười lạnh hai tiếng, từ trên ghế đứng lên, đi tới bên bàn thờ, híp lại con mắt, nhìn hũ tro cốt bên trên, “Lãnh tiểu thư oán khí sâu đậm, đừng nói căn bản cứu không được Nghiêm Điền Nhi, mà kể cả cứu được người thì nàng cũng sẽ đem hận ý chuyển dời lên trên đầu người cứu giúp thì phải làm sao? Nguy hiểm lớn như vậy, chỉ có người ngoài như công tử mới nguyện ý thử một lần, những người khác sao dám lấy tính mạng mình và người nhà làm tiền đặt cược mà đi cứu người chứ?”

Lưu Tự Đường rũ mắt, “Cứu hay không cứu chỉ là phản ứng trong nháy mắt của nhân tính. Ta thật đúng là không nghĩ tới các ngươi có thể ở dưới tình huống như vậy mà suy nghĩ chu toàn đến thế.”

“Công tử vẫn là cho rằng chúng ta máu lạnh, không có nhân tính sao?”

Lưu Tự Đường thấy Hề bá mặt đầy mỏi mệt, cũng không đành lòng truy vấn tiếp. Hắn im lặng lắc đầu, “Cũng không thể vì thế mà nói các ngươi làm sai. Rốt cuộc trải qua qua vài lần tai họa thì các ngươi cũng sợ, chỉ là chính mắt thấy một mạng người biến mất, lòng ta luôn không dễ chịu gì.”

“Công tử nhân nghĩa, lòng ta thật là kính nể,” Hề bá hướng hắn hành lễ, “Điền Nhi hôm nay chết thảm, các thôn dân đều rất khổ sở, chúng ta đã thương lượng ngày mai sẽ cùng lão hòa thượng đi Lãnh trạch, ở bên trong làm một hồi pháp sự, hy vọng có thể bình ổn oán khí của Lãnh tiểu thư.”

“Vậy hũ tro cốt kia……”

“Ngày mai cũng cùng nhau mang đi luôn. Nàng rời nhà lâu như vậy, hẳn là cũng muốn trở về.”

Một đêm này, Lưu Tự Đường ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, trong đầu hắn luôn hiện ra tiếng kêu thảm thiết của Nghiêm Điền Nhi và tiếng cầu xin của thê tử đang mang bầu của hắn.

Ai cũng không nghĩ tới một bộ quan tài này lại là chuẩn bị cho phụ tử hai người. Nghĩ đến đây, Lưu Tự Đường từ đáy lòng phát ra một tiếng ai thán. Hắn đơn giản khoác áo đứng dậy, đi đến trong viện.

Ánh trăng như nước, chiếu sáng đầy đất. Hắn mở ra hai tay, muốn để ánh trăng gột rửa hỗn loạn trong chính nội tâm của mình. Tâm hắn còn chưa bình tĩnh trở lại thì trong lỗ tai đã mơ hồ nghe thấy một trận ầm ĩ. Dường như có rất nhiều người đang ở bên ngoài tường viện, sôi nổi thảo luận cái gì đó.

Lưu Tự Đường buông cánh tay, tay chân nhẹ nhàng đến gần tường viện, đem lỗ tai dán lên vách tường loang lổ cẩn thận nghe ngóng. Cái tiếng ầm ĩ kia ngày càng rõ ràng, trong đó còn lẫn tiếng cười, tựa hồ còn có một ít tiếng cò kè mặc cả, giống như một cái chợ náo nhiệt phi phàm.

“Huynh cũng nghe tới rồi sao?” Phía sau truyền đến một tiếng hỏi nhẹ nhàng, khiến Lưu Tự Đường hoảng sợ. Hắn quay đầu lại, mới phát hiện Hề Thành đang đứng ở phía sau, trừng đôi mắt to không chớp nhìn mình.

“Thanh âm này là cái gì? Sao lại giống cái chợ thế?” Lưu Tự Đường hỏi.

“Ta cũng không biết, ta luôn nghe thấy âm thanh này lúc nửa đêm nhưng mỗi lần hỏi gia gia thì ông đều bảo ta đang nằm mơ, nói ta không cần để ý, cứ tiếp tục ngủ. Đại ca, nếu huynh cũng nghe thấy thì chứng minh ta không phải đang nằm mơ,” hắn đi lên giữ lấy Lưu Tự Đường, đôi mắt lóe sánh sáng tò mò, “Chúng ta đi ra ngoài xem một chút đi, nói không chừng có cái gì đó vui mà bọn họ lại gạt chúng ta đâu.”

Lưu Tự Đường do dự một chút, dưới chân lại không tự chủ được mà đi theo Hề Thành ra ngoài, hai người mở cửa viện, rảo bước tiến vào một thế giới mà họ chưa bao giờ gặp qua.

Đường phố vẫn là con phố kia, chợ cũng vẫn là cái chợ kia, chỉ là trên đường nhiều người hơn hiện tại rất nhiều, mà trong đó có vài người ăn mặc không giống thôn dân. Quần áo trên người bọn họ giống như hàng mây tre đang thành, có chứa nước, xanh biếc nhu thuận, rũ đến tận chân, bên dưới không đi giày, trên đầu cũng không có vấn tóc, tóc ướt dầm dề treo ở bên tai, khiến làn da bọn họ càng trắng nõn.

Bọn họ xuyên qua đám người, hứng thú dạt dào nhìn quầy hàng hai bên, thấy đồ vật mình thích thì liền đi qua, cùng chủ quán vừa khoa tay múa chân vừa trả giá, còn thường phát ra tiếng cười thanh thúy.

“Nhìn kìa, là, trân châu.” Hề Thành chọc chọc cánh tay Lưu Tự Đường, chỉ về phía trước.

Lưu Tự Đường theo ngón tay hắn nhìn lại thì thấy một người lấy từ trong cái giỏ tre mình vác theo một viên hạt châu màu sáng bạc. Hạt châu kia ở dưới ánh trăng chiếu rọi càng thêm tuyết trắng sáng ngời, khiến ông chủ quán chói mắt đến không mở ra được.

“Ta không lừa huynh phải không? Cái chợ này trước kia là dùng trân châu tới mua bán đồ vật, chúng nó so với bạc vụn thì đáng giá hơn nhiều.”

Lúc nói hai chữ “Trước kia” này, cả Lưu Tự Đường cùng Hề Thành đều đồng thời ngây ra một lúc, hai người quay đầu nhìn nhau, lòng bàn tay không biết là bị mồ hôi của mình hay đối phương thấm ướt.

“Sao chúng ta lại thấy được việc trước kia chứ? Chẳng lẽ những người ở chợ này đã……” Hề Thành nói ra nghi vấn trong lòng cả hai người.

“Hư.” Lưu Tự Đường hướng hắn làm cái động tác im lặng rồi lôi kéo Hề Thành sau đó lôi kéo Hề Thành chậm rãi xoay người, lén lút đi về trong viện.

“Làm sao vậy?” Hề Thành đè thấp thanh âm, tiếng nói run đến lợi hại.

“Đừng quay đầu lại, bất kể nghe được cái gì.” Lưu Tự Đường tận lực bảo chính mình trấn tĩnh.

Hề Thành cảm thấy trên lưng mình có cái gì đó nhẹ nhàng đảo qua, bước chân hắn loạn cả lên, mắt cá chân không cẩn thận vấp vào ngạch cửa, thân mình nghiêng một cái liền thấy phải ngã. Lưu Tự Đường duỗi tay đi túm hắn, ai ngờ không giữ chặt người, chính mình cũng mất đi trọng tâm ngã xuống.

Hai người ngẩng mặt nằm trên mặt đất, lại không để ý đến đau đớn do ngã xuống, bởi vì bọn họ thấy trước mặt mình đứng một đám người, bọn họ mặt đã hóa thành những bộ xương khô, đôi mắt hai cái lỗ mang theo máu huyết, phía dưới mỗi người đều dài ra một cái đuôi cá hư thối.

Lúc Hề Thành mở to mắt thì trời đã sáng choang, hắn nhìn bên cạnh thì thấy Lưu Tự Đường cũng nằm sấp ở nơi đó nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ như mình.

“Đại ca, chúng ta vừa rồi là gặp mộng sao?”

Lưu Tự Đường sửng sốt một lúc lâu, “Xem ra chúng ta thật là đã có một giấc mộng giống nhau, chẳng qua giấc mơ này có ý gì, những người trong mộng lại là ai?” Đôi mắt hắn bất động, phảng phất nhớ tới cái gì, “Hề Thành, ngươi không phải nói mình có một đống lớn bảo bối mà trong đó có một hạt châu có thể chiếu vào ban đêm sao? Những lời này có phải ngươi tự nghĩ ra để gạt ta không?”

Hề Thành nhớ rõ lời này nên từ trên giường ngồi dậy, “Đương nhiên không phải, ta khi còn nhỏ còn thấy những bảo bối đó mà chẳng qua sau đó lại không thấy nữa, hỏi gia gia thì ông chỉ bảo ta nhớ nhầm nhưng sao có thể? Ta đã nhìn thấy nhiều lần mà.”

Lưu Tự Đường nắm chặt tay hắn: “Đáp ứng ta một việc được không? Những chuyện thấy ngày hôm qua không cần nói cho người khác, kể cả gia gia cũng không được.”

“Vì cái gì?”

“Ta cảm thấy người trong thôn này tựa hồ đang giấu một bí mật nào đó không thể cho ai biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.