Ngọn lửa một phen lại một phen thổi qua đỉnh đầu, bầu trời đêm ánh lên ánh đỏ, Tưởng Tích Tích dán sát thân mình vào vách động ướt lạnh, cắn chặt đôi môi trắng bệch, không dám để lộ ra một tiếng động nào. Đau đớn trên người như thủy triều rút đi, cũng mang theo chút tri giác còn sót lại. Bầu trời phía trên ngọn lửa cơ hồ biến thành ráng đỏ, dưới tiếng người ồn ào càng ngày càng cháy to.
Một bàn tay nhỏ lạnh lẽo sờ lên trán Tưởng Tích Tích, khiến nàng hoảng sợ đột nhiên mở mắt.
“Tấn Nhi.” Lúc thấy rõ ràng bóng dáng nho nhỏ đang đứng ở mép giường, Tưởng Tích Tích không khỏi thở một hơi, nở nụ cười yếu ớt với hắn.
“Tích Tích tỷ tỷ rốt cuộc cũng tỉnh. Tấn Nhi ở chỗ này canh đã mấy ngày, sợ tỷ không tỉnh lại nữa,” Tấn Nhi thò cả khuôn mặt qua, hơi thở ấm áp phun trên cổ Tưởng Tích Tích, “Trên người của tỷ vẫn luôn thật nóng. Cha nói tỷ bị sốt cao đột ngột, phải nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng vừa rồi đệ có thử thử, nhiệt độ giống như đã rút đi, đây có phải chứng tỏ rằng tỷ đã tốt hơn rồi không?”
Tưởng Tích Tích vuốt cái gáy tròn tròn của hắn, “Tỷ tỷ không có việc gì, miệng vết thương cũng không cảm giác đau nữa. Mấy ngày nữa là ta lại có thể cùng Tấn Nhi đi chơi đó.”
Tấn Nhi ôn nhu đặt một nụ hôn lên mặt nàng, lại gối đầu lên ngực nàng nói, “Tích Tích tỷ tỷ, mới vừa rồi tỷ gặp ác mộng sao? Đệ thấy tỷ nhíu mày thật chặt, cả người cũng căng lên, giống như đang rất sợ hãi.”
“Tỷ tỷ mơ thấy mình khi còn nhỏ, khi đó ta trốn ở trong một cái bẫy thú, tránh né Liêu quân đuổi giết. Đêm đó, khắp cả ngọn núi đều là Liêu quân, bọn họ giơ cao ngọn đuốc, chiếu đỏ cả bầu trời.”
“Nhưng,” Tấn Nhi ngẩng đầu lên, mắt to nhấp nháy nhấp nháy, “Vì sao bọn họ lại muốn đuổi giết một tiểu nữ hài chứ?”
Tưởng Tích Tích bị hắn hỏi đến sửng sốt, “Người cả thôn đều bị bọn chúng giết sạch, chỉ còn một mình ta nên bọn chúng muốn nhổ cỏ tận gốc.”
Cửa “Kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra, bóng dáng Trình Mục Du xuất hiện ở cửa. Thấy Tưởng Tích Tích tỉnh, hắn nhanh chóng che giấu u sầu trên khuôn mặt, thay đổi bằng biểu tình nhẹ nhàng vui sướng đi về phía nàng.
Tưởng Tích Tích nhạy bén phát hiện hắn không thích hợp, nàng ngồi dậy nôn nóng dò hỏi, “Đại nhân, xảy ra chuyện gì sao? Sao thoạt nhìn ngài lại giống như đang có tâm sự vậy?”
Trình Mục Du giúp nàng vén chăn, sau đó nhợt nhạt cười, “Tân An phủ mỗi ngày việc lớn việc nhỏ đều rất nhiều, ta phát sầu cũng là bình thường. Nếu đã làm chức huyện lệnh này thì làm sao mong có thể kê cao gối mà ngủ chứ?”
Đôi mắt của Tấn Nhi xoay một vòng, “Tích Tích tỷ tỷ, đệ biết cha vì cái gì phát sầu rồi. Từ lúc nhận được tin của tổ phụ cha đã biến thành dáng vẻ này, ngay cả lúc chơi với Tấn Nhi cha cũng thất thần.”
Trình Mục Du đập lên trán Tấn Nhi một cái mắng, “Công khóa làm sao rồi? Mấy ngày nay không đi thư viện, cẩn thận ngày mai Hỗ tiên sinh sẽ giáo huấn con đó.”
Tấn Nhi thè lưỡi, “Hỗ tiên sinh mới không nghiêm khắc như cha đâu. Hắn chưa bao giờ đánh chúng ta bằng gậy.” Ngoài miệng nói vậy nhưng Tấn Nhi cũng dịch người từng chút ra cửa, “Tích Tích tỷ tỷ, đệ đi đọc sách, ngày mai tan học đệ sẽ đến thăm tỷ nhé.”
“Tấn Nhi,” Tưởng Tích Tích gọi hắn lại, “Ngày mai ta đưa đệ đi thư viện.”
“Không cần miễn cưỡng chính mình, thương thế của ngươi vừa mới tốt lên.” Trình Mục Du không yên tâm nói.
“Đại nhân, chỉ là một chút vết thương thôi, ta hiện tại không tra được án, chẳng lẽ đưa Tấn Nhi đi học cũng không được sao?”
“Tích Tích tỷ tỷ, một lời đã định, sáng mai ta tới tìm ngươi.” Tấn Nhi nói xong câu đó thì vô cùng cao hứng đi ra ngoài cửa, trong chốc lát đã không thấy đâu.
“Đại nhân,” Tưởng Tích Tích không có tính toán buông tha Trình Mục Du, nàng nhìn thẳng đôi mắt hắn mà hỏi, “Lão gia đưa tin rốt cuộc là nói gì?”
“Thật là cái gì cũng không thể gạt được ngươi,” Trình Mục Du khẽ thở dài, sau đó từ mép giường đứng lên nói, “Phụ thân muốn ta mau đồng ý phê chuẩn khối đất của Tê Phượng Lâu.”
Vẻ mặt Tưởng Tích Tích không dám tin, “Lão gia…… Thật sự nói như vậy? Nhưng mà không phải ông ấy hận thanh lâu nhất sao? Ta nhớ rõ ông ấy từng nói những thứ ca vũ đó khiến người ta mơ màng, mê hoặc tâm trí quan binh cùng dân chúng cuối cùng tạo thành cục diên suy thoái từ từ như hiện tại.”
Trình Mục Du cười khổ một tiếng, “Ta cũng không hiểu, nhưng mỗi người đều có bất đắc dĩ của mình, đều có những việc trái lương tâm phải làm.”
“Cho nên đại nhân đồng ý phê chuẩn khối đất kia sao?”
Trình Mục Du không trả lời, Tưởng Tích Tích nhìn bóng dáng hắn. Lần đầu tiên nàng cảm thấy nam nhân ở trong lòng mình không gì không làm được này cũng thật bất lực và cô độc.
Trong lúc bất tri bất giác, nàng cảm giác được có thứ gì ướt át bò lên trên khóe mắt, vì thế nàng nhanh chóng xoa mắt, lộ ra ý cười nói, “Trước không nói cái này, đại nhân, người đã cứu ta ở nơi nào? Tích Tích còn chưa cảm tạ ân nhân.”
Trình Mục Du quay đầu, “Ta cũng quên mất, Tích Tích, ngươi đoán hắn là người nào?”
“Xem phục sức thì giống một kẻ ăn chơi trác táng.”
Trình Mục Du cười cười, “Hắn cũng không phải kẻ ăn chơi trác táng, hắn chính là tâm phúc trước mặt thánh thượng, là ngự tiền đái đao thị vệ, Lưu Tự Đường.”
“Lưu Tự Đường? Hắn tới Ngọc Tuyền trấn làm cái gì?”
“Hoàng Thượng vốn cực kỳ coi trọng chuyện lương thực bị mất, hơn nữa trong hồ còn vớt lên được hơn hai mươi cỗ thi thể, ảnh hưởng của chuyện này rất lớn cho nên bệ hạ phái người bên cạnh đi đốc thúc việc tra án.”
“Vậy hiện tại hắn ở đâu?” Tưởng Tích Tích hỏi.
“Hắn đã đi Ngọc Tuyền trấn, nói là muốn đem sự tình chân tướng đều điều tra rõ ràng mới có thể trở về báo cáo thánh thượng.”
“Tân An phủ đã kết án, chẳng lẽ hắn không tin đại nhân?” Trên mặt Tưởng Tích Tích có nghi ngờ.
“Lưu Tự Đường vốn chính là quan viên trực tiếp nghe lệnh Hoàng Thượng nên hắn làm như vậy cũng không trách được. Nếu hắn có thể đem việc của Kinh Vân Lai điều tra rõ ràng thì cũng coi như giải oan cho những nữ tử ở Phật tháp.” Trình Mục Du nhìn Tưởng Tích Tích liếc mắt một cái, ánh mắt ở trên người nàng phiêu phiêu dạo qua một vòng rồi thu lại nói, “Ngươi có cảm thấy có chỗ nào không khỏe không?”
Tưởng Tích Tích cười cười, “Vừa rồi còn cảm thấy thể hư, hiện tại nghe nói lão súc sinh kia đã bị quả báo thì tức khắc toàn thân lại như có sức lực.” Nàng một hơi uống cạn chén nước, sau đó giơ lên một ly trà khác, đi đến trước cửa rót xuống đất trống, “Đông Hương, thù của ngươi cuối cùng đã báo, ngươi cũng an giấc ngàn thu đi.”
Vừa dứt lời, một cơn gió đột nhiên quét ngang qua đây, thổi trúng hai người khiến bọn họ đồng thời che lại đôi mắt. Lúc lại mở mắt ra thì bọn họ phát hiện vệt nước trên đất thế nhưng đã biến mất, giống như chưa bao giờ có người đem nước tưới xuống vậy.
“Đông Hương, Đông Hương đã nghe thấy rồi.” Tưởng Tích Tích vừa mừng vừa sợ, không nhịn được lại rơi nước mắt.
Ánh mắt Trình Mục Du lại hướng về phía tường viện, đối diện bên kia là Tễ Hồng tú trang. Hiện giờ nơi đó tối om, không có nửa tiếng người nhưng trong lòng hắn lại ẩn ẩn cảm thấy bất an, dường như vừa rồi gió là từ nơi đó thổi tới.