“Đồ nhi…… Đồ nhi…… “Thành Chương ậm ừ nửa ngày nhưng vẫn không nói ra lời.
Đức Lượng lấy khuỷu tay đâm hắn một chút, “Tiểu tử, ngươi dốc lòng tu hành như vậy chẳng phải vì đắc đạo thành tiên sao?”
“Sư…… Sư phụ, đồ nhi tới Tam Tô Quan vốn là vì để có cơ thể cường kiện hơn, chuyện thành tiên đồ nhi chưa nghĩ tới, trong nhà còn có song thân, nếu đồ nhi bỏ bọn họ lại thì thật không đành lòng. Vì thế thủ canh thân lần này, đồ nhi tạm thời không tham gia.” Thành Chương không dám nhìn Cửu Hiền Nữ, sợ nàng đọc được hoảng loạn trong mắt mình. Hắn gục đầu xuống, lẳng lặng chờ đợi, mồ hôi lạnh lại lần nữa trượt xuống lưng.
“Một mảnh hiếu tâm của ngươi khiến vi sư thật sự cảm động, lúc thủ canh thân cũng cần có người ở bên chiếu cố, vừa lúc ngươi có thể giúp được vi sư. Đêm nay bọn họ cần thay một thân đạo bào sạch sẽ, Thành Chương, phải làm phiền ngươi đem đạo bào chuẩn bị tốt, chút nữa đem đến phòng ta.” Cửu Hiền Nữ không nghi ngờ gì mà nhàn nhạt phân phó một câu sau đó đứng dậy đi vào trong viện.
Thành Chương lúc này mới buông tâm nhưng lại lập tức lo lắng, “Thủ canh thân, đêm nay nhiều người cùng nhau thủ canh thân như vậy, Cửu Hiền Nữ này rốt cuộc là muốn làm cái gì? Sau khi tam thi của Nguyên Khánh ra tới thì cũng không trở về, lại còn giết người. Vậy tối nay sẽ là cảnh tượng gì đây? Nhiều tam thi như vậy cùng nhau hiện thân, chẳng phải là luyện ngục nhân gian sao? Hiện tại hắn có thể làm gì chứ? Chạy? Báo quan? Đều không thể, Cửu Hiền Nữ kia hiện tại nhất định đang tăng cường cảnh giác, nếu tùy tiện trốn đi, chỉ sợ kết cục sẽ không khác gì Nguyên Khánh. Nhưng chẳng lẽ hắn cứ trơ mắt nhìn cục diện dần dần mất khống chế như vậy hay sao?” Hắn đần độn trở lại phòng mình, rối rắm nửa ngày nhưng vẫn không nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn nào.
Ước chừng sắp đến giữa trưa thì Thành Chương mới từ trong phòng đi ra ngoài, Đức Lượng thấy hắn đi đến thì vội đem một sọt đạo bào giao cho hắn, “Sư phụ để ngươi đem đống đạo bào này phơi nắng một phen. Đây là đồ mọi người mặc lúc thủ canh thân đêm nay, không được qua loa đâu đấy.” Hắn hướng Thành Chương chớp chớp mắt, sau đó lại vào nhà tiếp tục tu hành. Thành Chương ôm một sọt đạo bào, biểu tình hoảng hốt đi ra ngoài, đem tụi nó phơi từng cái lên trên dây thừng, lại vỗ vỗ mỗi cái, đem tro bụi vỗ rớt.
“Bang.” Một khối đá nhỏ đánh trúng phần eo của Thành Chương. Hắn đứng dậy, nhìn đến một người đang đứng không xa trong núi, lại hướng hắn vẫy tay, ý bảo hắn đi qua.
Thành Chương do dự một chút, lại nhìn vào trong quan, phát hiện Cửu Hiền Nữ đang cùng các đồ đệ nhắm mắt tu hành, căn bản không chú ý tới nơi này, vì thế hắn buông quần áo trong tay, rón ra rón rén chạy đến bên người kia. Hắn đi theo người nọ, chạy đến một khe nước khuất khỏi đạo quan thì mới ngừng lại.
Thành Chương thấy người kia mặc một thân quan phục màu đen thì trong lòng kiên định không ít, vừa định nói chuyện thì người nọ lại giành trước một bước, “Tình huống khẩn cấp, ta liền nói ngắn gọn, ta là người của Tân An phủ, sáng nay thấy ngươi ở trong rừng khóc thút thít liền biết khả năng ngươi đã phát hiện cái gì nên ta muốn gọi ngươi nhưng ngươi lại cùng sư huynh mình trở về. Hiện tại ngươi nguyện ý đi theo ta tới đây chứng tỏ trong lòng ngươi có việc, hơn nữa nhất định là bí mật không thể nói với những người trong quan. Ngươi có thể đem bí mật đó nói cho ta không?”
Thành Chương giống gặp được cứu tinh, liều mạng gật đầu, “Tối nay tam thi đi ra ngoài, sẽ có đại nạn.”
***
Chân trời là một mảnh hoàng hôn, mặt trời chậm rãi rơi xuống, nhưng vẫn đỏ bừng, giống như còn chút lửa tàn. Tôn Cầm cầm một cái rổ đựng mấy khúc mía từ cửa thôn đi tới, một đường chào hỏi mọi người, rồi đi đến nhà mình.
“Tiểu Cầm, lại trở về xem cha ngươi a, thật đúng là đứa nhỏ hiếu thuận, hài tử kia của ta mà hiểu chuyện bằng nửa ngươi thì tốt rồi, ta viết mấy phong thư mà hắn đều luyến tiếc về nhìn ta một cái a.”
“Dương thẩm, hắn là vào kinh đi thi a, tương lai muốn làm nghiệp lớn, làm sao cháu so được. Đây, ngài cũng cầm một cây mía, cái này vừa mới chặt, nhiều nước lắm.”
“Đứa nhỏ này thật là, mỗi lần gặp mặt đều cho ta này kia. Đúng rồi Tiểu Cầm, ngươi cũng thúc giục cha ngươi đi, để ông ấy nhanh chóng tục huyền, như vậy có người chiếu cố, lại đỡ cho ngươi cứ phải chạy về nhà mẹ đẻ khiến nhà chồng oán giận.”
“Không có việc gì, tên kia nhà cháu chính là tốt nhất một điểm này. Hắn chưa bao giờ để ý chuyện cháu về nhà mẹ đẻ, hắn còn nói a, nếu ca ca cháu ba ngày hai đầu không về nhà thì đem cha cháu đón về, để hắn làm con trai ông.”
“Thật là người tốt có hảo báo, tính ngươi thế này đúng là xứng đáng có được quan nhân tốt, thật hâm mộ ngươi a.”
Tôn Cầm cười quẹo vào sân nhà mình, Tôn lão hán đang nhóm lửa, thấy nàng trở về thì vội lôi kéo hỏi, “Dượng ngươi thế nào rồi? Có hỏi thăm được gì không?”
Tôn Cầm lôi kéo ông ngồi xuống, “Cha, ngài cũng đừng nhọc lòng, hôm nay con đã nhờ người đi hỏi thăm, dượng tuy thương thế nặng nhưng may có Trình huyện lệnh trị liệu nên người cũng cứu về, cũng đã tỉnh lại, còn có thể ăn chút cơm. Ngày mai con lại đi đến Tân An thành một chuyến, đem sự tình hỏi rõ ràng nên ngài đừng nhọc lòng. Nói không chừng bởi vì kiếp nạn này mà cô và dượng có thể từ đây tâm ý tương thông. Cũng không chừng chuyện xấu biến thành tốt đâu.”
Tôn lão hán thở ra một hơi, “Vậy ta đây liền an tâm rồi, không hiểu sao hôm nay mí mắt ta cứ máy liên tục, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh. Ngươi đã nó thế thì ta đêm nay có thể ngủ yên rồi.”
Tôn Cầm lôi kéo bàn tay tràn đầy vết chai của cha nàng, “Cha, ngài xem mỗi ngày cuộc sống gắn liền với khói bếp cùng thật tốt. Lúc trước con vì những chuyện vặt vãnh của ca ca mà tức giận, hiện tại suy nghĩ thấu đáo rồi mới thấy thật ra chỉ cần người một nhà bình bình an an sống cùng nhau thì đó đã là phúc phận lớn nhất rồi.”
Tôn lão hán nhìn tòa núi nhỏ vô danh, và Tam Tô Quan ở trên đỉnh núi đang chìm dần vào ráng chiều nói, “Thân mình Thành Chương cũng tốt lên, chỉ mong mọi chuyện bỉ cực thái lai, không cần lại phát sinh chuyện gì nữa.”
“Ngài cứ yên tâm đi, con đã tìm người tính qua, sang năm nhà ta vận số sẽ tốt hơn, những chuyện không vui đều sẽ tan hết,” nàng nói xong liền đi vào trong buồng đem áo bông của Tôn lão hán lấy ra, “Cha, bông bên trong áo khoác này của ngài mỏng quá rồi, để con thêm một ít nữa, như thế mặc mới không lạnh.”
Nàng cẩn thận dùng kéo đem đường may cắt mở, tay tiến vào giữa hai khối vải, “Cũng tại con nghĩ không chu đáo, bông này đã dồn thành đống rồi, sớm nên đổi cái mới…… “ Nàng bỗng ngừng nói, “Đây là cái gì? Cha, sao trong áo ngài lại có một con phù chú?”
Trong lòng bàn tay Tôn Cầm vững vàng đặt một con phù chú có vẽ mực đỏ, nhìn giống một cái đầu hổ, mắt trợn lên, râu dựng lên, rất là uy phong.
Tôn lão hán đem lá bùa cầm lấy, “Ta…… Ta cũng không biết đây là gì. Ai lại để lá bùa này trong áo ta chứ? Mà lá bùa này là để làm gì?”
Trong lòng Tôn Cầm lộp bộp, không hiểu sao có một trận hoảng hốt quét qua. Nàng cầm lấy lá bùa kia, nhẹ xé nát trong tay.