Triệu Khang nghiêm túc nghe Triệu Trạch Bình nói xong thì mới cười nhạt nói, “Thừa tướng nói thật đúng, nhưng Lạc Dương đã xảy ra chiến loạn liên tiếp từ hậu Đường, thành trì bị phá hỏng nghiêm trọng, kinh tế điêu tàn. Kho lúa lớn gần Lạc Dương đã bị chiến hỏa thiêu hủy toàn bộ, không có lương thực dự trữ, đó là tối kỵ đối với kinh đô.”
Triệu Trạch Bình chắp tay hành lễ, mở miệng nói, “Thành Lạc Dương đúng là không có đủ phương tiện, nhưng địa thế Lạc Dương hiểm trở, biên cảnh cách 500 dặm có ba quan khẩu, có tác dụng lớn đối với việc bảo vệ kinh thành. Cái nào nặng cái nào nhẹ, thân tin rằng các vị đại thần đều tự biết trong lòng.”
Nói xong, ông ta không hề thoái nhượng mà nhìn thẳng vào Triệu Khang. Hai người tuy đều đang cười nhưng lại khiến không khí trên triều lạnh như băng. Trong lúc nhất thời đám đại thần hoàn toàn trầm mặc không nói gì, có người thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh, nhìn xung quanh không biết nên đứng bên nào.
Cũng may Triệu Lãng đã đứng lên khỏi long ỷ, giơ tay ý bảo mọi người không cần tiếp tục tranh cãi nữa. “Được rồi, mặc dù muốn dời đô thì cũng phải chờ trẫm đi khảo sát Lạc Dương đã rồi mới quyết định. Hiện tại nói những lời này còn quá sớm, hai người cũng không cần vì thế mà cãi cọ.”
Thấy Hoàng Thượng đã lên tiếng, các đại thần mới nhẹ nhõm thở ra, gánh nặng trên vai được hạ xuống.
Nhưng chưa nhẹ nhàng được bao nhiêu thì bên ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân nhỏ vụn. Lúc mọi người quay đầu nhìn thì thấy bảy tám vành nón nhòn nhọn bước qua ngạch cửa Thùy Củng Điện, theo thứ tự đi vào. Mơ hồ còn có tiếng vui cười non nớt từ cửa tiến vào, giống như móng vuốt mèo cào từng chút một lên lưng đám người trong điện.
“Ngàn dặm thảo, gì thanh thanh, mười ngày bặc, không được sinh……”
“Hì hì…… Hì hì……”
“Hoàng Thượng băng hà…… Hoàng Thượng băng hà……”
Chúng nó hát, cười, nối đuôi nhau mà bước vào, ở trước mặt bao người mà biến mất ở đám cây cối xanh um tươi tốt trước cửa Thùy Củng Điện.
Văn võ bá quan trên triều bị cảnh tượng chân thật này làm cho sợ sun bần bật, không ai dám bước lên, đặc biệt là thừa tướng đươn triều Triệu Trạch Bình. Mới vừa rồi ông ta còn cùng Tấn Vương cãi cọ, hiện tại lại đã nhanh chân trốn đến phía sau Tấn Vương, chỉ dám nhìn qua vai hắn ra xung quanh, vừa nhìn vừa nói, “Ai nha, lão phu đã từng này tuổi rồi, đúng là lần đầu tiên thấy mấy thứ không sạch sẽ này, thật sự dọa ta chết rồi mà.”
Triệu Khang thấy ông ta sợ tới mức hồn vía lên mây thì trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, xoay người nói với Triệu Lãng, “Hoàng huynh, thứ này thật là càn rỡ, hiện tại còn dám lang thang ngoài cửa Thùy Củng Điện. Để thần đệ đi ra ngoài gặp chúng một lần, nhìn xem chúng rốt cuộc là yêu vật gì?”
Nhưng hắn còn chưa nói xong thì Triệu Lãng đã giành trước một bước mà chạy ra ngoài điện, trong tay chính là bàn long côn hắn dùng để chinh chiến cả đời. Cây côn kia chia làm hai đoạn, một đầu ngắn một đầu dài, giữa hai đoạn có dây sắt nối lại, lúc múa lên như gió mây, vô cùng khí phách. Triệu Lãng xuất thân võ tướng nên sau khi đăng cơ thì vẫn có thói quen đặt bàn long côn dưới long ỷ, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
“Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng sao có thể tự mình chạy ra ngoài chứ?”
Thấy Triệu Lãng không màng an nguy của mình xông ra ngoài, cho dù lá gan đám triều thần vẫn run rẩy nhưng cũng không dám co đầu rút cổ ở trong điện. Bọn họ sôi nổi đi theo phía sau hắn, chạy ra khỏi Thùy Củng Điện, dưới sự bảo vệ của bọn thị vệ mà đuổi theo Triệu Lãng.
Bên ngoài Thùy Củng Điện là một mảnh cây cối chỉnh tề, chúng không cao, nhưng san sát nhau, một đám người có thể thấy Triệu Lãng ở cách đó không xa nhưng nhất thời không đuổi theo kịp.
Triệu Lãng đứng trong đống cây xanh um này, ánh mắt xẹt qua đống lá cây, bỗng nhiên hắn nghe được tiếng “Rào rạt” vang lên bên chân phải, cúi đầu nhìn thì thấy một người tí hon mặc áo tang đang bám lấy mặt giầy của mình, trên mặt là một nụ cười lạnh.
Hắn gầm lên một tiếng, thân mình hơi hơi nghiêng, bàn long côn từ trên cao hạ xuống, biến ảo bay múa trong không trung, nhanh như chớp giật mà hướng người tí hon kia bổ xuống.
Phải biết rằng Triệu Lãng học võ từ nhỏ, lúc niên thiếu đã lang bạt giang hồ, bái danh sư cao nhân làm sư phụ, võ nghệ hắn cao cường, sau đó lại lên chiến trường, nhiều lần lập được công lớn, trở thành đại tướng. Hắn am hiểu nhất chính là côn thuật, tự nghĩ ra “Đằng xà bổng” cùng với 36 đường côn pháp, được gọi là “Họ Triệu đánh ra một côn thì 400 quân đều tan”. Cho dù sau này lên làm hoàng đế thì hắn vẫn tự mình huấn luyện cấm quân, đem cấm quân huấn luyện thành cao thủ, xứng đáng là võ học tông sư.
Cho nên, người bị hắn đánh một côn này thì đừng nghĩ đến có thể tồn tại được. Nhưng Triệu Lãng lần này lại thất thủ: Bùn đất tan đi, cây cỏ rơi xuống thì mặt đất chỉ còn lại một cái hố sâu nửa thước, trừ có đó ra không còn gì nữa.
Không thấy người tí hon kia đâu, nó biến mất không một tiếng động giống như khi tới, giống như một đám mây bụi, không để lại một chút dấu vết nào.
Sắc mặt Triệu Lãng khẽ biến, ánh mắt như điện, tay nắm chặt bàn long côn. Hắn quét mắt qua đám cây cối um tùm để tìm kiếm tung tích đám người tí hon kia. Nhưng hắn nhìn vài lần vẫn không phát hiện ra chúng nó.
“Hoàng huynh,” Triệu Khang là người đầu tiên vọt đến, trên mặt hắn mang theo lo âu, nâng bước che trước người Triệu Lãng, “Mấy thứ này thực tà môn, hoàng huynh không thể bất cẩn.”
Triệu Lãng túm lấy vai Triệu Khang, đẩy hắn ra phía sau mình, liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói, “Ngươi không mang binh khí, chớ có để bản thân gặp nguy hiểm.”
Triệu Khang vừa muốn nói gì đó thì chợt thấy có người xuất hiện phía trước. Tống Hoàng Hậu cùng cung nữ Vân Cẩm bên người nàng đang đi từ Duyên Phúc cung đến.
Hai người nhìn thấy Triệu Lãng từ xa thì liền khom mình hành lễ, còn chưa đứng thẳng thân mình thì Tống Hoàng Hậu đã thở nhẹ một tiếng, xoay người nhìn phía sau lưng, sắc mặt thế nhưng lập tức trắng bệch như giấy.
Thấy Tống Hoàng Hậu sợ tới mức thất sắc, Triệu Lãng đoán được nàng thấy cái gì. Hắn nắm chặt bàn long côn, hai chân giống như nổi gió, chạy tới phía trước. Triệu Khang cùng bọn thị vệ vội đuổi theo. Đám đại thần, đặc biệt là Triệu Trạch Bình thì đang hô to, cũng hướng chỗ Tống Hoàng Hậu đứng mà chạy qua.
Nhưng lúc Triệu Lãng cách Tống Hoàng Hậu chỉ còn vài bước thì nàng bỗng quay đầu lại, kêu sợ hãi, “Quan gia, cẩn thận.”
Triệu Lãng thoáng ngẩn ra, trong tai bỗng nhiên truyền đến vài tiếng than khóc phiêu đãng. Hắn cúi đầu thì thấy đội ngũ người tí hon mặc đồ tang kia đang xếp thành một hàng quỳ xuống trước mặt mình, vừa khóc vừa dập đầu hành lễ: “Hoàng đế băng hà…… Hoàng đế băng hà……”