Tân An Quỷ Sự

Chương 386: Chương 386: Da mặt




Lão bà kia giống như bị bỏng, đột nhiên rụt tay về, bột phấn màu trắng cũng xoay tròn rồi tản đến khắp mọi nơi, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang “Xuy xuy”, đem mặt đất thiêu đến cháy đen.

Trên cổ Đoạn Trăn Nhi không còn trói buộc, liền té lộn nhào rời khỏi bên người lão bà bà kia, bổ nhào vào trong ngực Đoạn Biết Hành đã sớm khóc thành lệ nhân ở một bên.

Trình Mục Du che ở trước đám người, hắn thấy vòng cổ còn không dừng lại, hơn nữa còn hướng lão bà bà kia bay qua, vây quanh bà ta, phát ra ánh sáng màu hồng, đem bà ta vây ở chính giữa.

“Sát sát sát sát……”

Trong đoàn lửa đỏ đó phát ra tiếng vang kỳ quái, Trình Mục Du nhìn chăm chú thì phát hiện ra kim lân trên vòng cổ thế nhưng há to miệng, ở trên người lão bà bà kia cắn xé, kéo ngụy trang của bà ta xuống, đem bộ mặt thật của bà ta bại lộ trước mặt mọi người.

Tiếng thét chói tai không ngừng từ bên trong truyền ra, không lâu sau bóng người bên trong dần dần nổi lên biến hóa, tóc đen biến thành một đoàn chỉ bạc dây dưa không rõ, làn da bằng phẳng giờ hiện ra những nếp nhăn, giống một cây khô già cỗi. Bỗng một bàn tay thô ráp uốn lượn đột nhiên túm chặt lấy vòng cổ màu đỏ, hung hăng ném nó trên mặt đất. Vòng cổ lăn vài vòng trên mặt đất rồi ánh sáng chợt tắt, nằm yên bất động.

Mọi người ở phía sau thấy cảnh này thì sôi nổi lui về phía sau, Trình Mục Du lại bất động, đem trường kiếm đặt trước người, đối mặt với hung thủ mà hắn đã tưởng tượng vô số lần trong đầu cuối cùng cũng hiện ra trước mặt.

Đoạn Trăn Nhi thấy vòng cổ đã bị ném trên mặt đất, hiện tại chỉ có mình Trình Mục Du đối địch thì đột nhiên linh cơ vừa động, hướng bên ngoài Đoạn trạch mà chạy, vừa chạy vừa hô lớn: “Thấy hung thủ lột da người rồi, mau tới đi, người đâu mau tới.”

Hiện tại nha dịch trong thành Biện Lương rất nhiều, hơn nữa Đoạn gia ở nơi phố sá sầm uất, cho nên rất nhanh viện binh đã tới, hai đội nhân mã giây lát đã chạy vào trong sân của Đoạn gai, ấn theo lời của Đoạn Trăn Nhi mà chạy vào nội thất.

Lão bà bà kia thấy viện binh đã đến, biết chính mình không phải đối thủ, vì thế bà ta chậm rãi lui về phía sau, đôi mắt đảo quanh trong phòng, rốt cuộc nhìn thấy một phiến cửa sổ mở ra hiên, liền lập tức thả người nhảy về bên đó.

Trình Mục Du sớm đã nhận ra ý đồ của bà ta, liền ngăn trước một bước. Lão bà kia thấy có một bóng người nắm trường kiếm léo đến, vừa hận vừa gấp liền vươn bàn tay khô gầy nghênh trường kiếm khiến nó gãy làm hai đoạn, một cái tay khác bắt được cái hồ lô rượu phía sau ném về phía Trình Mục Du.

Trình Mục Du nghiêng người tránh được nó, hồ lô rơi trên mặt đất, nứt thành mấy mảnh, bột phấn bên trong thoáng chốc bay lên, tụ thành một đoàn sương trắng, đem đám nha dịch vây bên trong.

Trong lúc nhất thời, tiếng quỷ khóc sói gào liên tiếp không ngừng truyền ra từ đám sương trắng.

“Đau quá.”

“Da của ta, da ta đều nứt toác rồi.”

Thấy tình cảnh như vậy, Trình Mục Du thầm mắng một tiếng trong lòng, nhưng giờ phút này hắn bất chấp tình hình đám nha dịch kia, bởi vì lão bà bà kiag đã nhảy ra ngoài cửa sổ, nhanh như chớp mà bò lên tường cao, từ trên mặt tường biến mất. Hắn theo sát, chạy ra khỏi cửa viện, xa xa nhìn lại, thấy ở cuối ngõ có một bóng dáng màu xám trắng đang hốt hoảng chạy trốn, liền vội đuổi theo hướng bà ta.

Một đường đuổi tới chỗ ngoặt, mới vừa đi đến đường lớn đã thấy một đội ngũ lạc đà đi qua, bốn năm con hỗn loạn từ phía đông đi đến, mã phu ở phía trước đem đám lạc đà đuổi lên một cái cầu hình vòm, còn người ở phía sau thì dùng roi đuổi đám lạc đà về phía trước.

Trình Mục Du mất một lúc mới thoát ra khỏi đám gia súc được, hắn vừa định tiếp tục chạy về phía trước thì dưới chân lại dừng lại, nhìn về phía đội lạc đà.

Con lạc đà đi phía trước đội ngũ kia to lớn phi thường, lông mao thật dài rũ xuống, cơ hồ kéo lê trên mặt đất, nhưng mặc dù cao lớn như thế nhưng bước chân của nó lại thong thả hơn mấy con đi đằng sau nhiều, đi một bước nghỉ hai bước, thoạt nhìn mệt mỏi không thôi. Mã phu vốn không muốn đánh nó nhưng nó bò qua cái cầu chậm rì rì nên mới bất đắc dĩ đánh mấy roi lên lưng nó, “Đồ lười, uổng cho mày vóc dáng lớn như vậy mà đi đường còn không bằng mấy con kia là sao?”

Ánh mắt Trình Mục Du nhìn xuống phía dưới đám lông lạc đà, thấy dưới bụng nó, ẩn ẩn trong đám lông là vài sắc xám trắng. Vì thế, hắn chậm rãi xoay người, bất động thanh sắc hướng phía trước mặt đi qua, động tác vừa nhẹ vừa chậm, tận lực không phát ra âm thanh.

Nhưng vừa mới đi đến bên trong đàn lạc đà thì người quản lạ đà phía sau đã cao giọng nói: “Đại nhân, có phải đám súc sinh này chắn lối ngài không, ta đây liền đuổi chúng nó qua ngay, ngài đừng gấp.”

Trình Mục Du vội hướng hắn làm một tiếng im lặng nhưng đã không còn kịp rồi. Dưới thân con lạc đà dẫn đầu bỗng nhảy ra một cái bóng trắng, nhảy lên bướu lạc đà, hướng trên cầu mà nhảy. Nhưng hai chân còn không chạm đất thì bà ta đã nhìn thấy một thân ảnh thanh lệ đang dựa vào lan can, trên mặt mang theo một nụ cười nghịch ngợm, cười mà nhìn bà ta.

Thấy Yến Nương xuất hiện, trong lòng Trình Mục Du vừa mừng vừa sợ, hắn hướng phía trước gầm lên một tiếng, “Lưới trời tuy thưa, hôm nay, ngươi có ba đầu sáu tay cũng đừng nghĩ đến chuyện đào tẩu.”

Thấy con đường phía trước và sau đều bị vây, lão bà kia vội đổi sắc mặt, khuôn mặt vốn khô khốc nổi lên mấy điểm ánh sáng, bà ta đột nhiên vươn năm ngón tay như móc câu chộp lên mặt mình, thế nhưng cứ thế kéo da mặt xuống. Bà ta cười lạnh một tiếng, đem tấm da mặt bị hủy kia ném về phía Trình Mục Du. Hắn bị kẹp trong đống lạc đà nên không kịp trốn tránh, chỉ có thể nâng tay chắn lấy. Tấm da mặt khô vàng kia lập tức dán lên tay hắn, thế nhưng quấn vào vòng, dính chặt lấy. Chóp mũi hắn truyền đến tiếng vải bị đốt, ngay sau đó hắn thấy một cơn đau đớn đến tận xương tủy truyền đến từ tay. Nếu không phải bị đám lạc đà chen đến gắt gao thì hắn cơ hồ đã gục trên mặt đất rồi.

Thấy tình cảnh như vậy, lão bà bà kia ha ha cười một tiếng, đột nhiên nhảy xuống dòng nước phía dưới cầu. Khuôn mặt Trình Mục Du trắng bệch, hướng Yến Nương hô, “Yến cô nương, mau, mau đuổi theo, bà ta chính là hung thủ lột da người.”

Yến Nương ghé vào lan can nhìn nhìn xuống dưới, sau đó quay đầu lại đi về phía Trình Mục Du.

“Yến cô nương, nếu để bà ta chạy thoát thì sẽ khó tìm được.”

Trình Mục Du gấp đến độ cả đầu đều là mồ hôi, nói xong thì lại bị cơn đau truyền đến từ cánh tay khiến cho nhe răng trợn mắt, trong miệng hít vài ngụm khí lạnh.

Yến Nương đi vào trong đám lạc đà, đem hắn nâng dậy, “Đại nhân yên tâm, ta biết bà ta đi chỗ nào, muốn bắt cũng không phải việc khó gì, nhưng vết thương của đại nhân mới quan trọng.”

Nàng nói xong liền nâng cánh tay Trình Mục Du lên, tay áo hắn đã bị đốt hết, tấm da màu vàng kia giống như mọc răng, đem da thịt hắn quấn đến gắt gao, lại từng tấc một tấn công vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.