Lão nhân dùng sức gật đầu, “Có, rất nhiều người cũng thấy được. Bọn họ nói có một đội hàng mã từ ánh trăng chạy đến, hướng về Hàn trạch, vô thanh vô tức vọt vào trong tường, phát ra kim quang đem toàn bộ nhà cửa đều chiếu sáng, nhưng trong nháy mắt mọi thứ liền tối sầm đi. Không những thế, toàn bộ đèn đuốc trong tòa nhà cũng toàn bộ tắt hết. Ta nói rồi, Hàn trạch vẫn luôn đèn đuốc sáng trưng, nhưng ngày đó lại đen như một nấm mồ hoang.”
“Từ từ, ngài nói có người nhìn thấy, người nọ là ai?” Yến Nương nhíu mày liễu hỏi.
“Người? Là…… Là ai nhỉ,” lão đầu nhi quay đầu, nhìn đồng bạn ở phía sau, “Là ngươi nói sao?”
“Không đúng không đúng,” một lão đầu nhi khác liều mạng xua tay, “Hình như là Vương gia tức phụ nói.”
“Không phải đâu, ta nhớ rõ ta nghe nói từ cậu em vợ ta.”
Vài người thảo luận một lúc rồi mới quay đầu, “Đại nhân, sự tình đã qua đi lâu như vậy, chúng ta cũng đều lớn tuổi rồi, rốt cuộc là ai nhìn thấy hàng mã này chúng ta cũng nhớ không rõ nữa, thỉnh ngài thứ lỗi.”
“Không sao, ta sẽ lại phái người đi tìm hiểu, lão nhân gia, vất vả cho ngài rồi, chúng ta xin cáo từ trước.”
Trình Mục Du nói xong liền muốn dẫn ngựa đi, nưng Yến Nương lại đứng không nhúc nhích, ngược lại thoáng bước lên phía trước, “Lão gia tử, ta còn muốn hỏi thêm một câu. Trước khi Hàn gia xảy ra chuyện, những ai thường lui tới với Hàn Hiểu Nguyên?”
Trong lòng Trình Mục Du vừa động, bước chân cũng cứng lại. Hắn đứng đó cẩn thận lắng nghe lão nhân kia nói.
Nhưng ông ta chỉ ha ha cười, “Lui tới thân thiết? Hàn Hiểu Nguyên thích giao đãi bạn bè, mỗi đêm trong phủ đều ca vũ thăng bình, nhưng ông ta cũng kết giao toàn với đại quan quý nhân, khẳng định không có người như chúng ta.”
Sử Kim cùng Sử Phi vào thôn hỏi thăm tình huống trước khi phát sinh vụ án của Hàn trạch, Trình Mục Du cùng Yến Nương ngồi ở cửa thôn, bên cạnh một cái giếng, nhìn nước giếng trong vắt bên trong, lặng người suy nghĩ.
Bóng dáng Yến Nương phản chiếu trên mặt nước, hôm nay nàng mặc một kiện váy màu trăng non, cả người giống như muốn hòa vào nước giếng, mông lung hỗn độn không chân thật. Đột nhiên, nàng sờ soạng vành tai của mình, hoa tai hình cánh hoa nhỏ xinh trên vành tai trắng nõn của nàng rơi xuống. Trình Mục Du duỗi tay muốn chụp lại nhưng hoa tai đã rơi vào trong nước, gợn lên từng làn sóng.
Gợn sóng dần to ra, trên mặt nước lại chiếu ra bóng dáng một nữ tử khác. Nàng ta vẫn mặc bộ váy màu xanh kia, một mình ngồi trong đình lưu li của Hàn trạch, đùa bỡn bím tóc trên vai, thản nhiên tự đắc. Bỗng nhiên, nàng quay đầu nhìn Trình Mục Du, ánh mắt lại trở nên kinh hoàng, nàng ta nhấc váy muốn đi, nhưng thân mình vừa động lại phát hiện cánh tay bị người nào đó nhéo, vì thế chỉ có thể quay đầu lại, sợ hãi trong mắt càng tăng lên.
“Đại nhân, đại nhân, ngươi đang làm cái gì?” Giọng Yến Nương phảng phất như từ chân trời truyền đến. Trình Mục Du vừa động thì phát hiện mình đang hướng nước giếng vươn một cánh tay, thật giống như tên cuồng đồ bắt lấy tay nàng kia chính là mình vậy.
“Đại nhân, hoa tai đã vớt lên, giếng này rất cạn, làm ngài phải quan tâm rồi.” Nàng vừa nói vừa đem hoa tai đeo lên.
“Yến cô nương, ta thấy được.” Trình Mục Du gằn từng chữ một nói, ánh mắt lại bay tới chỗ nàng.
“Đại nhân nhìn thấy gì?”
“Khang vân, không dối gạt cô nương, hôm nay ta đã thấy được hai lần ảo ảnh, hẳn chính là vị Khang Vân cô nương kia. Nàng tựa hồ đang trốn tránh ta, giống như ta là lão hổ, có thể ăn nàng vậy.”
Yến Nương cúi đầu nghĩ nghĩ, “Đại nhân cùng nàng xưa nay không quen biết, nàng biểu hiện như thế, hẳn là vì đó là ký ức lúc sinh thời của nàng, đại nhân không cần lo lắng nhiều.”
Đang nói, Sử huynh đệ đã từ trong thôn đi ra, hai người hành lễ nói, “Đại nhân, không tìm được người thật sự nhìn thấy.”
“Không có?” Trình Mục Du đứng lên, giữa mày nhăn lại thành hình chữ xuyên 川, “Sao có thể, việc này mới trôi qua chín năm, kể cả người kia không còn nữa thì thân nhân của người đó hẳn vẫn còn, sao có thể tìm không ra.”
Sử Phi và Sử Kim nhìn lẫn nhau, “Người cả thôn chúng thuộc hạ đã hỏi, xác thực là không có.”
Trình Mục Du trừng mắt nhìn thôn Cửu Khúc bị ráng chiều vậy quanh, “Không có người nhìn đến, nhưng mọi người đều biết Hàn trạch là bị đồ vật do hàng mã mang đến giết hại, chuyện này quá mức hoang đường.”
“Người đầu tiên nói hàng mã giết người có thể không phải người thôn Cửu Khúc thì sao?” Yến Nương lơ đãng nói.
“Không phải thôn dân? Thế mà lại rõ ràng tình huống của Hàn trạch như vậy sao? Nếu là thực sự có một người như thế, thì ta thật sự phải nghi ngờ hắn rồi.”
Yến Nương cười cười, “Ta chỉ là đoán mò, đại nhân không cần để ở trong lòng, nói không chừng hàng mã giết người chỉ là tin vịt, nhưng một truyền mười, mười truyền trăm, truyền đến nhiều người thì ai cũng tin rồi.”
***
Hàng ngàn hàng vạn con ngựa hàng mã được xếp trên cánh đồng hoang vu, cuồng phong đem lá vàng trên người chúng thổi đến “Xôn xao” rung động, chúng nó tựa như một mảnh đại dương màu vàng, chờ đợi rơi vào vực sâu u tối.
Trình Mục Du đứng ngay giữa đống hàng mã không đếm được này, quần áo dán vào với đám lá vàng, thân thể cảm nhận được hơi lạnh chúng mang đến, cùng một sợi rung động không thuộc dương thế.
Bên tai hắn bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét dài, giống như đang biểu thị gì đó. Hàng mã giống như được lệnh, đồng thời tung vó hướng nơi xa tăm tối chạy, thân mình hóa thành một đoàn ánh sáng nóng bỏng.
Đám ngựa biến mất, Trình Mục Du bị ném trở lại bóng đêm đen đặc, hắn cảm thấy tim mình đập lợi hại, yết hầu cũng như bị hỏa thiêu, máu đều dồn lên hai tròng mắt. Hắn nhìn theo phương hướng đoàn ngựa hàng mã biến mất, trong lòng hiện lên nỗi sợ hãi mãnh liệt chưa từng có. Hắn thật sự cảm thấy sợ, mặc dù năm đó ở trên chiến trường, đối mặt với quân địch có áo giáp cùng trường đao hắn cũng chưa từng sợ thế này. Nhưng hiện tại nỗi khẩn trương cùng sợ hãi giống vô số con kiến, lan ra khắp người hắn, đem nội tạng và làn da hắn gặm cắn đến đau đớn.
Hắn lo âu trừng mắt nhìn phương xa, như là đang chờ đợi thứ gì, nhưng là thứ gì chứ? Nơi đó tối như vậy, là đem dài không tan, là nơi không có sinh linh đặt chân, vật từ nơi đó trở về sẽ là cái gì chứ?
Chợt một tiếng kêu dài vang lên, hắn nhìn được chút kim quang, càng lúc càng lớn, trong đêm tối, nó có vẻ đặc biệt chói mắt.
Chúng nó, đã trở lại.
Trình Mục Du nắm chặt nắm tay, trong tai vang lên tiếng vó ngựa “Đốc đốc”, từ xa tới gần, từ nhỏ biến thành lớn, như là thiên lôi cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống. Chúng nó bước qua đỉnh đầu hắn, vạn đuôi ngựa tạo ra một cơn lốc, đem hắn thành một mảnh lá khô mà lay động, ném mạnh trên mặt đất. Rồi sau đó, đàn ngựa, chạy tới một hướng khác, lại lưu mình hắn trong cảnh hoang dã lẻ loi.
Là…… Một người sao?
Trình Mục Du bò dậy từ trên mặt đất, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, hắn biết có thứ gì đó ở bên cạnh mình, nó được hàng mã đem về từ địa ngục.
Phía sau truyền đến từng trận “Tốt tốt”. Hắn ngừng thở, đột nhiên quay đầu.