Trình Mục Du rũ mắt xuống, “Thục Viện dù có sai nhưng nàng dù sao cũng là mẹ đẻ của Tấn Nhi, tình cảm giữa mẫu tử bọn họ không phải giả, chúng ta sao có thể can thiệp vào chứ?”
“Có lẽ ban ngày lão gia không thoải mái nên lúc này nghĩ đến chuyện của phu nhân, nhất thời khó thở mới để thuộc hạ đem đồ của phu nhân thiêu hủy, nhưng mà…… Ngày mai chúng ta đã phải đi, những thứ này phải làm sao bây giờ? Cho dù chúng ta không động vào chúng thì lão gia cũng sẽ không để chúng lại Trình gia.”
Trình Mục Du cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới nói với Tưởng Tích Tích, “Đêm nay ngươi đem đồ vật thu thập cho tốt, để lại vài món quần áo của Thục Viện lúc sinh thời mang về Tân An, còn lại thì sáng sớm ngày mai đưa đến trong nhà nhạc phụ, bọn họ chắc chắn sẽ bảo quản thích đáng.”
Trên mặt Tưởng Tích Tích lộ ra ý cười, “Vẫn là đại nhân có biện pháp, đồ vật thuộc hạ đã thu thập gần xong, để thuộc hạ kiểm tra lại xem có để sót thứ gì không. Sau khi thu thập xong thì thuộc hạ sẽ đưa qua cho Đoạn gia ở bên kia.”
Dứt lời, nàng liền đi vào trong nhà, nhưng không bao lâu sau lại vội vàng đi ra, trên tay có thêm một cái đèn lồng màu trắng, “Đại nhân, ngài xem đèn lồng này, nó ở bên trong phòng phu nhân, đây cũng là đồ của phu nhân sao?”
Thần sắc Trình Mục Du cứng lại, suy nghĩ bỗng nhiên trở lại buổi tối đại hôn của chính mình. Hắn uống rượu xong, tuy rằng chưa say, nhưng phụ thân sợ hắn đi đêm bị ngã nên đem một con đèn lồng cho hắn. Chẳng qua, khi đó đèn lồng không phải màu trắng, mà là màu vàng nhạt, bên trong thắp nến đỏ càng khiến cho nó có màu sắc sáng lạn, phá lệ vui mừng. Hắn một đường đi đến hôn phòng, sau khi vào cửa liền đem đèn lồng đặt ở trên bàn. Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn thấy Thục Viện đã chà lau sạch sẽ chiếc đèn, còn phủ một tầng vải ở bên ngoài, bày trên đầu giường. Hắn cảm thấy kỳ quái, liền hỏi nàng vì sao phải làm như vậy, Thục Viện chỉ e lệ cười không nói gì cả.
Nhoáng cái đã nhiều năm như vậy, đèn lồng đã phai màu, chỉ là hắn không nghĩ đến nó vẫn ở chỗ này.
“Đại nhân, đèn này còn cần không?” Giọng Tưởng Tích Tích đem hắn từ trong hồi tưởng kéo lại.
Trình Mục Du “Ân” một tiếng, “Để lại đi, nó được nàng giữ gìn như thế, hẳn là có ý nghĩa đặc thù.”
Tưởng Tích Tích nghi hoặc nói, “Một chiếc đèn lồng thôi mà, có thể quan trọng thế nào chứ, chẳng lẽ là tín vật hay sao?”
Nghe được hai chữ tín vật này, trong lòng Trình Mục Du “Lộp bộp” một chút, lại một lần đem mắt chuyển đến chiếc đèn lồng màu trắng kia, trong ngực phút chốc ùa đến ngàn từ vạn chữ, nhưng không cách nào phân biệt cho rõ ràng.
Đang miên man suy nghĩ, bên ngoài viện chợt hiện lên bóng người, Trình Mục Du lập tức đứng lên, “Ai ở nơi đó?”
Người bên ngoài do dự một chút, sau đó vẫn chậm rãi đi đến. Hóa ra người nọ lại là Lý Ngọc San, nàng ta bị người phát hiện thì cũng không hoảng hốt, chỉ cười nhìn Trình Mục Du nói, “Tiểu thúc, đã trễ thế này sao chưa nghỉ ngơi? Sáng mai không phải các người phải lên đường sớm sao?”
Trình Mục Du hành lễ, nhíu mày nghi hoặc nói, “Hôm nay là ngày đại hỉ của tẩu tử, sao ngài nửa đêm còn chưa trở về phòng?”
Lý Ngọc San cười cười, “Ca ca ngươi uống nhiều rượu, ta muốn tìm chút đồ giải rượu cho hắn, nhưng ta lại không quen thuộc Trình phủ nên mới đi đến chỗ này, ngươi cũng đừng trách ta.”
Trình Mục Du cười đạm mạc, “Không bằng để Tích Tích mang tẩu tử đến nhà bếp, đỡ cho tẩu lại đi lạc đường.”
“Như vậy cũng tốt, vậy làm phiền Tưởng cô nương.”
Lý Ngọc San nói xong liền cùng Tưởng Tích Tích cùng nhau đi ra ngoại viện, Trình Mục Du thấy các nàng đi xa mới cầm lấy chiếc đèn lồng mày trắng kia ở trong tay, không biết qua bao lâu, tiếng Tấn Nhi nói mớ từ trong phòng truyền ra, lúc này hắn mới đặt đèn lồng trên giường trúc, đi vào bên trong.
***
Dây nho đâm lá vô cùng tươi tốt, cả giàn nho xanh um che kín cả mảnh sân. Hữu Nhĩ đứng ở phía dưới cái ô tự nhiên này, quơ chân múa tay hướng Yến Nương chất vấn, “Cô nương dùng được Tam Muội Chân Hỏa từ lúc nào sao không nói với ta? Ngài chỉ cần vung một tay, biển lửa liền từ trên trời giáng xuống, đem ba ngàn âm binh toàn bộ cuốn đi, quả thực là uy phong cực kỳ.”
Yến Nương không để ý tới hắn, nàng còn đang bận bỏ nho vào miệng, nhai hai cái rồi đem hạt phun trên đất.
“Cô nương không phải đã nói, năm đó lão đạo kia chính là ở trong ao hồng liên, dùng Tam Muội Chân Hỏa thiêu đến nỗi da ngài bong hết, nên mới đành đi tìm một bộ da mới sao? Ngài làm sao mà học được công phu của hắn vậy.”
Yến Nương lười nhác liếc hắn một cái, “Ngã một lần khôn hơn một chút, ta cũng không thể bị ông ta kiềm chế mãi được. Tam Muội Chân Hỏa này chỉ cần tĩnh tâm, không chứa tà loạn thì có thể tu được,” nói xong, nàng nhàn nhạt quét mắt nhìn Hữu Nhĩ một cái, “Nhưng mà giống ngươi ấy à, ham ăn ham ngủ, chỉ sợ có ba trăm năm cũng khó mà luyện thành.”
Hữu Nhĩ thình lình bị nhục nhã thì trong miệng bất mãn nói, “Cô nương vốn chính là đại tài tu đạo, rất có tuệ căn, ta sao mà so sánh được.”
Yến Nương không chú ý tới sự chán nản của hắn, nàng lại ném một quả nho vào trong miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm tường cao đối diện, “Hữu Nhĩ, ở Liêu Dương, sau khi ta đi rồi, Trình Mục Du đã nói gì?”
Hữu Nhĩ ngẩn ra, chợt nói, “Hắn nói là có người cố tình hóa thành bộ dáng của lão đạo, người khác không nhận ra nhưng hắn lại nhận được,” nói tới đây, nó đột nhiên dùng hai cái móng vuốt xù lông che lại trán, “Không đúng, linh nhãn của ta sao lại không có tác dụng với hắn vậy?”
Yến Nương kéo nó đến trước mặt mình, tỉ mỉ nhìn vào con mắt trên trán nó, đột nhiên đặt một quả nho vào trong lòng bàn tay, “Hữu Nhĩ, nhìn ta, mau khiến ta không nhận ra được đây là quả nho.”
Hữu Nhĩ theo lời dùng con mắt trên trán nhìn thẳng vào Yến Nương, một lát sau hắn mới tỉnh táo nói, “Được….. Được rồi, cô nương hiện tại thấy quả nho này là cái gì?”
Yến Nương cúi đầu, “Quả đào.”
Hữu Nhĩ thở phào ra một hơi, “Xem ra linh nhãn của ta cũng không mất đi hiệu lực, cô nương cũng không nhận ra được đây là quả nho cơ mà.”
Yến Nương suy sụp tay ra, mày liễu lại càng nhíu chặt, “Đúng vậy, ngươi vẫn có thể mê hoặc tầm mắt người khác, vậy sao hắn nhận ra ta được chứ? Lúc ấy ta đã cảm thấy không đúng, bởi vì khi ta đi rồi bọn họ lại không đuổi theo. Hiện tại xem ra thân phận của ta đã bị hắn nhìn thấu.”
Hữu Nhĩ khó hiểu, “Nhìn thấu thì làm sao? Trình Mục Du trở về rồi cũng có nói gì đâu.”
Yến Nương nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt nhìn ra nơi xa, “Chính vì hắn chưa nói gì nên ta mới càng cảm thấy kỳ quái……”
Hữu Nhĩ nghe không hiểu, “Vậy đừng động đến hắn. Có điều ta vẫn không nghĩ rõ, năm đó đạo sĩ kia sao lại phải bội đại Liêu chạy sang Đại Tống? Sau đó lại vì sao suýt lấy mạng cô nương vào 10 năm trước?”
Yến Nương hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe ra hai điểm hàn quang, “Hữu Nhĩ, ngươi phải nhớ kỹ, đám phản đồ đều là máu lạnh, bọn họ vì lợi của bản thân mà có thể bán chủ cầu vinh, vô luận ở trận doanh nào thì cũng đều giống nhau.”