Yến Nương cùng Do Khắc Kiệm xuyên qua bảy tám cái cửa mới đi vào nội viện của Tần phủ. Cũng may gia đinh và nha hoàn đều tập trung ở trước đường nên dọc đường đi hai người tuy vẫn phải né tránh nhưng cũng chưa bị ai phát hiện.
Phía trước là một tiểu viện hẻo lánh, trong viện hoa phượng rụng lả tả, bị gió thổi qua khiến chúng bay lên, đặc biệt thê lương.
“Nam Tương các,” Yến Nương đọc lên ba chữ to khắc trên cửa, nhìn Do Khắc Kiệm liếc mắt một cái, “Hẳn chính là nơi này.”
Do Khắc Kiệm run run nói, “Cô nương, hồn phách của Tử Dư chính là ở trong viện này sao?”
Yến Nương nhướng mày nói, “Mùi thối truyền ra từ chỗ này, không ở đây thì còn có thể ở đâu.”
Nói xong, nàng liền nhấc chân đi vào trong viện, Do Khắc Kiệm lại không vội vã đi vào, ông ta luống cuống tay chân đem một đầu tóc bạc hỗn độn sửa lại chỉnh tề, lại dùng mu bàn tay xoa xoa hai cái trên sườn mặt rồi mới đi vào trong viện.
Trong viện không có người, một bụi trúc đã vàng bị gió thổi va vào nhau âm vang, giống như hoan nghênh hai người đã tới.
Thấy Yến Nương đứng bất động phía trước, Do Khắc Kiệm đi lên hỏi, “Cô nương, nơi này sao lại không có ai canh, Tạ Tiểu Ngọc kia có còn ở đây hay không?”
Yến Nương không nói chuyện, tay chỉ vào mái nhà của viện, “Người đều ở trên đó.”
Do Khắc Kiệm ngẩng đầu, bàn chân lảo đảo thiếu chút nữa cả người ngã ra. May mắn ông ta bám được vào tay Yến Nương nên mới miễn cưỡng đứng vững được.
Dưới mái hiên có treo hai cái đầu người, đều bị cháy đen, nếu không nhìn kỹ thì còn tưởng là hai con mèo đen đang cuộn mình. Những người này hẳn là mới chết không lâu, bởi vì hai cái đầu vẫn còn đang bốc khói, tàn lửa theo gió bay xuống dưới.
“Các nàng…… Các nàng……” Do Khắc Kiệm run run nửa ngày, cũng không nói hoàn chỉnh được một câu.
“Các nàng hẳn là nha hoàn của Nam Tương các nhưng dã bị Tạ Tiểu Ngọc, không, là bị Tân Tử Dư giết hại.”
Vừa dứt lời, trong viện đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười, nũng nịu, trống trơn, mang theo vài phần tàn nhẫn và hận ý. Chợt một bóng hình từ cửa sổ bên gác mái lóe qua, Yến Nương chưa thấy rõ bộ dáng người kia nhưng lại nhìn thấy đằng sau búi tóc như hình quạt của nàng ta có một cây trâm ngọc hình con bướm đỏ thẫm.
***
“Tần đại nhân, không biết tôn phu nhân vì sao nửa đêm phải rời phủ?” Trình Mục Du uyển chuyển từ chối chén trà nha hoàn bưng lên, nhìn Tần Ứng Bảo không chớp mắt.
Tần Ứng Bảo hơi nhếch khóe miệng, “Vị phu nhân này của ta cái gì cũng tốt, chỉ có điều rất ghen tuông, thấy ta muốn cưới Tạ Tiểu Ngọc vào cửa thì liền không vui, suốt đêm muốn về nhà mẹ đẻ. Nữ nhân ấy mà, đều là như thế. Trình đại nhân hẳn là cũng có thể hiểu.”
“Ta không có hứng thú với gia sự của Tần đại nhân, chỉ là tôn phu nhân cùng nha hoàn đi theo đều bị thiêu đến cháy đen, giáo úy đại nhân có lời giải thích gì không?”
“Từ hôm qua ta không bước chân ra khỏi phủ giáo úy, tự nhiên không biết gì về việc phát sinh. Còn thỉnh Trình đại nhân điều tra rõ cái chết của phu nhân ta, đừng để nàng chết không nhắm mắt.”
Trình Mục Du nhìn chằm chằm Tần Ứng Bảo trong chốc lát, rốt cuộc lạnh lùng ném một câu, “Đình Phương, Ngô thẩm, Hồng Dục chết, Tần đại nhân cũng không có manh mối gì?”
“Nhân sinh trên đời, ai có thể không bệnh không tật cả đời, các nàng đều là bị bệnh mà chết, chuyện này cũng tính lên đầu giáo úy phủ sao?” Nói xong, hắn liền nhìn chằm chằm Trình Mục Du, trong ánh mắt tràn ngập khiêu khích.
“Vậy Tiểu Ngọc thì sao? Ngươi đã cưới nàng, sao không hảo hảo quý trọng nàng, để nàng phải tang mệnh nơi đây?” Bùi Nhiên từ phía sau đứng ra, căm tức nhìn Tần Ứng Bảo.
Tần Ứng Bảo hắc hắc cười lạnh hai tiếng, “Tiểu Ngọc tối hôm qua còn cùng ta trải qua đêm xuân, ngươi vì sao phải độc miệng trù ẻo nàng chứ?”
Bùi Nhiên nắm chặt nắm tay, nhấc chân liền tiến về phía Tần Ứng Bảo, lại bị Trình Mục Du duỗi tay ngăn cản, hắn đứng lên nói, “Nếu Tạ cô nương đã ở trong phủ thì không bằng ngài mời nàng ấy ra đây. Thứ nhất để cắt đứt chấp niệm của vị tiểu huynh đệ này, thứ hai cũng đỡ phải để chúng ta hai ngày ba bữa đến nơi này lục soát người.”
Tần Ứng Bảo cũng đứng lên, nhìn thẳng Trình Mục Du nói, “Tiểu Ngọc là phu nhân của ta, các ngươi nói muốn gặp là gặp được sao? Trình đại nhân, ngươi đem giáo úy phủ trở thành địa phương nào?”
Trình Mục Du không chút nào yếu thế đến gần hắn một bước, “Tần giáo úy, ngài có từng thấy qua một cây trâm ngọc hình con bướm không?”
Tần Ứng Bảo ngẩn ra, “Trâm ngọc?”
Trình Mục Du biết chính mình đã chạm được vào đúng chỗ liền nói tiếp, “Nếu ta không đoán sai, mấy người chết trong phủ của ngài thi thể đều bị tách thành năm khối đúng không?”
Tần Ứng Bảo không trả lời, nhưng sự trầm mặc của hắn đã cho Trình Mục Du đáp án.
“Thật khéo, phu thê Thường Áp tư cũng chết theo cách đó, mà ta được biết cây trâm ngọc hình con bướm kia vốn thuộc về Thường phu nhân.”
“Ngươi…… Là có ý tứ gì?”
“Cây trâm đó là tà vật, mà oan hồn trên đó hẳn đã bám vào trên người Tạ Tiểu Ngọc, nếu ngươi không muốn cả giáo úy phủ đều rơi vào tử lộ thì lập tức mang chúng ta đi gặp nàng kia.”
***
Trong phòng có một người đang đưa lưng về phía cửa mà khiêu vũ, mười ngón tay nàng ta cong về phía mu bàn tay, tạo thành một góc độ quái dị. Ánh nến đem bóng dáng nàng ta hắt lên tường, không ngừng kéo dài. Bóng dáng đó theo mặt tường rũ xuống thành một bóng ma, che lên đỉnh đầu Yến Nương và Do Khắc Kiệm.
Đột nhiên, một tay nàng ta giơ lên cao, một tay để sau lưng, bắt đầu chuyển tư thế, làn váy lay động, mang theo ánh nến đong đưa, chiếu sáng lên khuôn mặt trắng xanh của nàng ta.
“A.” Do Khắc Kiệm nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Yến cô nương, nàng, trên mặt nàng là cái gì?”
Yến Nương bất động thanh sắc nhìn chằm chằm từng khối đỏ đậm lấm tấm trên mặt Tạ Tiểu Ngọc, “Huyết trụy, cũng gọi là thi đốm, người sau khi chết sẽ xuất hiện những đốm này.”
“Nàng…… Đã chết?”
“Nàng ta đã chết nên thân thể mới bị Tân Tử Dư chiếm cứ,” nàng quay đầu lại nhìn Do Khắc Kiệm liếc mắt một cái, “Tử Dư mà ngươi tâm tâm niệm niệm đang ở đó, mặc kệ là muốn chuộc tội, hay giải thích thì đi nói rõ với nàng ta đi.”
Do Khắc Kiệm đầu tiên là sửng sốt, sau đó kéo bước chân lên, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Tử Dư, là ta.”
Bóng người kia vẫn đang chuyển động, làn váy bay lên giống một cánh hoa thật lớn, đem nàng vây bên trong, cũng đem mùi hôi thối truyền đến, tràn đầy cả phòng.
Thấy thế, Do Khắc Kiệm lại đi về phía trước vài bước, thân thể cơ hồ đã dán cạnh làn váy nàng, “Tử Dư, Tân Tử Dư.”
“Lạch cạch” một tiếng, cây trâm ngọc hình con bướm rơi khỏi tóc nnagf. Do Khắc Kiệm cúi người nhặt nó lên, lại lấy nửa cây trâm kia từ trong vạt áo ra, đem chúng hợp làm một. Ông ta vươn tay ra, giống như lúc bò lên khỏi nước sông, bám vào mạn thuyền 50 năm trước, đem nó đưa cho người phía trước, “Tử Dư, trâm ngọc, trả lại cho nàng.”
Nàng rốt cuộc không múa nữa, thân mình hướng về phía trước, ngẩng đầu nhìn Do Khắc Kiệm, thanh âm lạnh đến dọa người, “Gương mặt này, ngươi sợ không?”
Những đốm màu hồng anh đào lấm tấm kéo dài tới tận cằm, trải rộng đầy mặt, có mấy chỗ đã biến thành màu đen, tỏa ra xú khí dày đặc.
Do Khắc Kiệm không trả lời, chỉ nhìn không chớp mắt vào gương mặt khủng bố kia.
“Tân Tử Dư” cười cười, “Sợ sao? Vậy gương mặt này thì sao?”
Mặt nàng ta đột nhiên đổi thành một mảnh trắng bệch, ngũ quan đều dính một chỗ, bên tay trái ở dứoi có một cái lỗ đen nhỏ bằng ngón tay.