“Nhưng hiện tại ta vẫn còn nhớ rõ bên cạnh nữ nhân Nhật Bản kia có rất nhiều ấn ký hình vuông, nhưng lúc ấy ta cũng không nghĩ nhiều, bởi vì nàng kia cũng đi một đôi guốc gỗ, dấu kia chẳng qua là dấu guốc gỗc của chính nàng ta mà thôi.”
“Cho nên, ý tướng quân là những dấu vết này là dấu guốc gỗ lưu lại sao?”
“Ban đầu ta còn không nghĩ sâu như thế, nhưng hiện tại Đồng Quan bị giết, ta liền không thể không đem án này cùng vụ án 6 năm trước liên hệ với nhau.”
Lý Hồng hạ thấp giọng nói, “Tướng quân, ta từng nghe người ta nói, 6 năm trước ở kinh thành chúng ta cũng có mấy vụ án lột da……”
“Ta biết.” Đôi mắt Hà Tư lập tức ảm đạm xuống, trên mặt cũng là một tầng sương lạnh.
Lý Hồng thấy bộ dáng này của hắn thì trong lòng hơi có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không tiện truy vấn tiếp, đành phải đi theo phía sau cùng xuống núi. Đi đến chân núi lại gặp được hai cung nữ vừa nghị luận vừa đi từ xa lại, “Đồng Quan kia luôn luôn dịu ngoan, cùng mọi người giao hảo, cũng không biết là ai lại ra tay tàn nhẫn với hắn như vậy, thật là kỳ quái.”
Một người khác liền nói, “Gần đây ở Biện Lương có rất nhiều việc lạ xảy ra, nghe nói hôm qua người ta phát hiện ở Biện Hà có một khối thi thể bị lột da, ngươi đoán xem là ai, là hoa khôi của Lưu Quang Lâu đó.”
Nghe được hai chữ “Lột da” này, cả người Hà Tư chấn động, Lý Hồng vừa định gọi hắn thì hắn đã sải bước đi đến bên ngoài cung, thân mình lao đi như một cơn gió.
“Tướng quân, tướng quân, ngài muốn đi đâu?” Lý Hồng chạy theo phía sau, thở hổn hển.
“Phủ Khai Phong, 6 năm rồi, lần này ta nhất định không thể để tên hung thủ kia chạy thoát.”
***
Lúc Hà Tư đến phủ Khai Phong, phát hiện bên trong đã có không ít người tụ tập, có quen có không quen, nhưng điều hắn kinh ngạc là nha đầu Trình phủ tới gặp hắn vài ngày trước cũng ở đó. Nàng đang đứng bên cạnh một nam nhân trẻ tuổi tuấn dật, nghiêm túc mà nghe hắn cùng Thiếu Doãn của phủ Khai Phong là Bạch Khánh Chi nói chuyện. Nhưng vừa ngẩng đầu thấy Hà Tư thì thân người nàng cứng đờ, trên mặt thoáng có thêm vài phần cảnh giác.
Bạch Khánh Chi cũng thấy được Hà Tư, liên đi lên đón hắn, ngoài miệng nói, “Hà đại nhân, ngọn gió nào hôm nay thổi ngươi đến đây vậy?”
Nam tử trẻ tuổi kia đi theo phía sau Bạch đại nhân, hướng Hà Tư cười đạm mạc, “Vị này chính là?”
“Trình hiền đệ, đây là thống lĩnh cấm quân Hà đại nhân. Hà đại nhân, vị này chính là Tân An huyện lệnh Trình Mục Du.”
Hắn đem hai bên giới thiệu một phen liền đứng ở một bên để hai người tự mình hàn huyên nhưng Hà Tư chỉ gật đầu với Trình Mục Du rồi liền đi qua hai người đến bên cỗ thi thể phủ vải trắng kia hỏi, “Bạch đại nhân, đây là vị hoa khôi của Lưu Quang Lâu kia sao?”
Bạch Khánh Chi ngẩn ra, có chút xấu hổ đi đến bên cạnh Hà Tư, “Đúng thế, buổi chiều hôm qua thi thể nàng ta mới được người ta phát hiện ở Biện hà.”
Hà Tư nhìn hắn, “Ta biết thỉnh cầu này có chút không ổn nhưng ta có thể nhìn bộ dáng thi thể này không? Bởi vì trong cung cũng có một vụ án giống thế này, ta sợ hai vụ có liên quan đến nhau.”
“Trong cung cũng xảy ra vụ tương tự sao?” Trình Mục Du nhìn về phía Hà Tư.
Ánh mắt Hà Tư xẹt qua người Trình Mục Du, “Bạch đại nhân, sao chuyện xảy ra ở Biện Lương mà cái vị Tân An huyện lệnh này cũng cắm một chân vào được?”
Bạch Khánh Chi nhanh chóng đi lên giảng hòa, “Hà đại nhân có điều không biết, kỳ thật Tân An cũng đã xảy ra vụ án tương tự cho nên……”
Hắn còn chưa dứt lời thì Tưởng Tích Tích cũng đã chặn ngang đến trước mặt Hà Tư, “Hà đại nhân có phải không đọc đủ sách nên mới không hiểu lễ nghĩa thế không? Đại nhân nhà chúng ta cùng ngài nói chuyện, sao ngài lại giống như không nghe thấy thế? Chẳng nhẽ quan lại ở Biện Lương đều kiêu căng như đại nhân sao?”
Lòi này của nàng lập tức khiến không khí trong phòng lạnh xuống, Hà Tư gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng, sắc mặt lạnh tanh, không nhúc nhích.
Người hoà giải rốt cuộc tới, tiếng cười sang sảng của Lưu Tự Đường từ ngoài cửa truyền đến, “U, hôm nay phủ Khai Phong náo nhiệt quá, nhiều bằng hữu của ta đều tụ tập hết ở đây, xem ra ta đến đúng lúc rồi.”
Bạch Khánh Chi rốt cuộc thở ra một hơi, “Lưu đại nhân, ngài tới vừa đúng lúc, sát thủ vụ lột da người 6 năm trước lại gây án, mà án này thực vô cùng khó giải quyết, ta đang sứt đầu mẻ trán đây. Hiện tại mọi người cùng nhau thương lượng, nói không chừng có thể nghĩ ra đối sách.”
Lưu Tự Đường hướng hắn gật gật đầu, đi đến trước mặt Hà Tư, “Hà đại nhân, ta vừa rồi ở ngoài cửa nghe ngươi nói trong cung có phát sinh việc mọt nội thị bị giết, mà án này có quan hệ với vụ lột da người, ngươi không ngại nói cho mọi người chút chứ?”
Lưu Tự Đường cùng Hà Tư đều thuộc cấm quân, lại là thượng cấp của hắn nên Hà Tư tạm thời thu hồi cảm xúc, đem chuyện gặp được đám thương nhân Nhật Bản 6 năm trước ở Bình Dương kể lại toàn bộ.
Nghe hắn nói xong, Trình Mục Du vỗ mạnh hai tay, “Vậy đúng rồi, ta cũng suy đoán hung thủ là một nữ tử đến từ Đông Dương, hiện tại nghe Hà đại nhân nói như vậy thì càng thêm chứng thực suy đoán của ta.”
Hắn tìm được mấu chốt của vụ án thì trong lòng vui sướng không thôi, nhưng nghĩ lại thì lại hướng Hà Tư nói, “Trong cung hôm nay lại xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cũng có người bị lột da?”
Hà Tư nhàn nhạt quét hắn một cái, lắc đầu nói, “Cũng không phải, tối hôm qua trong cung có một nội thị bị người ta thọc dao chết, nhưng bên người hắn cũng xuất hiện những dấu guốc gỗ này.”
“Bị đao thọc chết sao? Phương thức giết người này khác với trong dĩ vãng.” Lưu Tự Đường chen vào nói.
“Vì thế ta cho rằng, tên nội thị kia không nhất định bị nàng ta giết, nhưng nàng ta thật sự có khả năng đang giấu bên trong thâm cung.” Hà Tư nói ra suy nghĩ của mình.
“Hà đại nhân phân tích không tồi, Trình mỗ cũng muốn đến hậu cung một chuyến, nhìn xem có tìm được manh mối có giá trị nào không.”
“Trình đại nhân là hoài nghi năng lực của cấm quân, sợ chúng ta để sót manh mối gì nên một hai phải tự mình đi qua một chuyến sao?” Hà Tư lộ rõ vẻ mặt không vui.
Tưởng Tích Tích vẫn luôn đứng ở một bên nghe thấy thì đang muốn tiến lên, lại bị Trình Mục Du duỗi tay ngăn cản, Lưu Tự Đường thấy không khí lại muốn lâm vào điểm băng thì vội cười nói với Trình Mục Du, “Hoàng cung nội viện rất nhiều phi tần, không phải chỗ dễ vào. Trình huynh vẫn là đem cho ta và Hà đại nhân đi tra thôi. Xảy ra án mạng, trên dưới đều cực kỳ coi trọng, người nọ nếu còn ở trong cung thì nhất định trốn không thoát đâu.”
Trình Mục Du gật đầu, “Vậy làm phiền hai vị đại nhân.”
Lưu Tự Đường vỗ lên vai hắn một cái, lại hướng Tưởng Tích Tích chớp chớp mắt, lúc này mới cùng Hà Tưu cùng nhau đi ra khỏi Khai Phong Phủ ra bên ngoài. Mới vừa đi được vài bước, thanh âm của Trình Mục Du đã truyền đến từ phía sau.
“Hà đại nhân.”
Hà Tư ngây ra một lúc, quay đầu lại thì thấy Trình Mục Du nhìn về phía mình, trên mặt mang theo một nụ cười khó có thể cân nhắc.
“Hà đại nhân, uống nhiều hạ cô thảo, câu đằng với nước có thể trị chứng cáu giận, tình cảm không như mong muốn, đại nhân có thể trở về thử xem.”