Tầng mây xám che lấp một chút màu xanh cuối cùng trên đỉnh đầu Trương Cẩn Mai. Gió thổi vô cùng lợi hại, tuyết lông ngỗng từ trên trời giáng xuống khiến mặt đất nhuộm thành một màu loang lổ, cũng thấm ướt kiện áo khoác lông cừu trên người nàng ta.
Trương Cẩn Mai ôm chặt hai tay, ngược gió mà đi theo đường núi nửa canh giờ, rốt cuộc đi không nổi nữa. Bạo tuyết cuồng phong giống như dao nhỏ cắt qua mỗi tấc da thịt lộ ra bên ngoài của nàng ta khiến khuôn mặt thanh tú đỏ bừng. Cảnh tượng trước mắt nàng ta càng ngày càng bị bông tuyết rời dày lấp đầy.
Tiếp tục lung lay mà đi trong tuyết chừng nửa khắc nữa thì Trương Cẩn Mai rốt cuộc chống đỡ không được nữa. Khi một cơn cuồng phong thình lình thổi tới, nàng ta ngã trên nền tuyết dày nửa thước, không bò dậy được nữa.
***
Trương Cẩn Mai bị một cỗ mùi thuốc nồng đậm đánh thức. Hương vị kia có chút vị ngọt vấn vương trong đó khiến lòng nàng ta cảm thấy yên ổn hơn không ít. Trong lúc nhất thời đến gió tuyết lạnh lẽo cùng thái độ lạnh nhạt của nhà chồng cũng từ từ tan biến, vây quanh nàng chỉ còn lại mùi thuốc khiến người ta an tâm.
Nàng ta chậm rãi mở to mắt, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong một gian sương phòng, bài trí trong phòng rất đơn giản, đến chăn đắp trên người nàng cũng là vải bố giản dị. Nàng ta miễn cưỡng ngồi thẳng thân mình, lúc này mới nhìn thấy y phục ướt trên người đã bị cởi ra, hiện tại nàng ta mặc một bộ tăng phục màu lam có vài mụn vá.
Trương Cẩn Mai nhìn lướt quanh phòng một lượt mới phát hiện ra nơi này thực sự chỉ có mình nàng. Nàng ta vừa muốn mở miệng gọi người thì ngoài cửa lại truyền tới tiếng nghị luận trầm thấp.
“Sư huynh, nữ thí chủ kia thoạt nhìn đã nằm trên tuyết một canh giờ, mặt cũng tím lại rồi.”
“Cũng may trên người nàng ta còn có áo khoác lông cừu, cũng không thấm nước, nếu không bị đông lạnh lâu như thế thì đã chết rồi.”
“Sư huynh, hiện tại nàng ta thế nào rồi?”
“Không đáng ngại nữa rồi. Ta vừa mới cho nàng ta uống chút thuốc, sắc mặt nàng ta cũng đã hồng nhuận hơn.”
“A di đà phật, không có việc gì thì tốt, lát nữa sư phó trở lại, chúng ta cũng tiện công đạo.”
Cẩn Mai nghe thấy người bên ngoài gọi “Sư huynh” lại còn “A di đà phật” thì đoán mình đang ở trong một ngôi chùa hoặc miếu nào đó, trong lòng nhất thời cảm thấy may mắn: Cũng may người cứu mình là những vị hòa thượng hảo tâm, chứ không phải sơn phỉ, nếu không hiện tại nàng ta đã rơi vào hoàn cảnh khác rồi.
Nghĩ đến đây, Trương Cẩn Mai hắng giọng nhẹ nhàng mà hô với hai người ngoài cửa, “Nhị vị sư phụ, xin hỏi nơi đây là nơi nào?”
Cửa bị đẩy ra, giống như nàng đoán, quarnhieen có hai hòa thượn trắng nõn sạch sẽ bước vào. Một người thoạt nhìn tầm 17, 18 tuổi, một người khác mới qua tuổi vấn tóc, còn chưa hết nét trẻ con.
Hai người thấy Trương Cẩn Mai thì có chút câu nệ thẹn thùng, đứng ở cạnh cửa không dám tiếp cận. Vị hòa thượng lớn tuổi hơn có vẻ lớn mật hơn, hắn thoáng tiến lên, cúi đầu nói, “Nữ thí chủ, ngài cảm thấy thế nào rồi?”
Trương Cẩn Mai cảm kích mà cười với hai người bọn họ, “Thân mình ta đã ấm áp hơn, đa tạ hai vị tiểu sư phụ, chỉ không biết nơi này là nơi nào, sao ta lại ở trong phòng của các vị sư phụ?”
“Nơi này là Chùa Linh Hiện, chỉ là một miếu nhỏ. Hôm nay ta và sư đệ ra ngoài, vừa lúc gặp được nữ thí chủ té xỉu trên mặt tuyết vì thế mới đem ngươi về trong miếu tĩnh dưỡng.” Nói tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn Trương Cẩn Mai một cái, mặt đỏ lên, lại cúi đầu rũ mắt, “Lúc về thì thấy quần áo thí chủ đã ướt vì thế ta để sư đệ của mình thay cho ngươi một bộ tăng bào, mong thí chủ không phiền lòng.”
Tuy Trương Cẩn Mai đã gả chồng nhưng cũng chưa từng bị nam tử khác nhìn thấy cơ thể, nghe hắn nói như thế thì trong lòng nàng ta không khỏi cảm thấy căng thẳng. Nhưng nghĩ lại thì tiểu hòa thượng kia mới chỉ là một đứa trẻ, huống chi bọn họ vì cứu mình mới bất đắc dĩ phải làm thế, nếu mình vì chuyện này trách cứ hắn thì cũng quá không nể mặt. Vì thế nàng ta liền cười với bọn họ, “Sư phụ đừng nói thế, ta sao có thể trách cứ hai vị chứ? Chỉ không biết đại tuyết này khi nào thì mới dừng, ta còn phải lên đường, lúc này có tuyết thì không dễ đi rồi.”
“Thí chủ lẻ loi một mình, sao lại phải ra cửa trong ngày gió tuyết thế này?” Tiểu hòa thượng khó hiểu mà hỏi một câu.
Nói xong, hắn liền bị người còn lại nhéo một phen vì thế lập tức ngậm miệng, không dám nhiều lời nữa.
Trương Cẩn Mai chú ý tới động tác nhỏ của hai người thì cố nở nụ cười, “Hai vị sư phụ đã cứu mạng ta thì ta tự nhiên là không dám giấu. Sở dĩ ra chỉ có một mình là vì ta có xích mích với nhà chồng vì thế muốn một mình về nhà mẹ đẻ. Không nghĩ tới trên đường đi lại gặp tuyết lớn, thiếu chút nữa là bỏ mình nơi tuyết trắng mênh mông. Nếu không phải có hai vị sư phụ thì chỉ sợ ta đã sớm đông cứng chết rồi.”
Nghe thấy nàng ta nhắc tới việc nhà, hai hòa thượng kia lại hơi đỏ mặt, hừ ha nửa ngày cũng không biết phải khuyên giải thế nào.
Trương Cẩn Mai thấy bộ dạng bọn họ như thế thì thấy hơi buồn cười, nhanh chóng nói tiếp, “Không nói đến chuyện này nữa, hai vị sư phụ mới vừa nhắc tới một vị phương trượng nữa. Không biết lao nhân đang ở nơi nào?”
“Mỗi ngày sư phó đều vào trong từng niệm kinh, ngồi thiền, mưa gió cũng không nghỉ, lúc mặt trời lặn mới trở về, đến lúc đó chúng ta sẽ dẫn thí chủ đi gặp sư phụ.” Vị hòa thượng trẻ tuổi nói đúng sự thật, sau đó lại chuyển đề tài, “Nữ thí chủ cứ tạm thời nghỉ ngơi trong chùa, chờ ngày mai tuyết dừng, quần áo cũng hong khô thì ngài lại lên đường cũng không muộn.”
Nói xong, hai người lại hành lễ sau đó ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trương Cẩn Mai lại chui vào trong ổ chăn, khóe mắt bỗng hơi ướt, trong lòng cũng cảm thán: Mấy hòa thượng xa lạ còn nghĩ cho mình nhiều như vậy, thế mà phu quân ở chung hai năm lại máu lạnh đến thế. Thấy nàng ta không xu dính túi về nhà thì cũng chỉ coi như không thấy, thậm chí cũng không đuổi theo, thật sự là khiến lòng người lạnh lẽo, so với gió tuyết ngoài cửa thì còn lạnh hơn.
Nghĩ đến đây, Trương Cẩn Mai đem chăn quấn chặt hơn, dưới mây mù bao phủ lại ngủ thiếp đi.
***
“Nháo với nhà chồng, một mình về nhà mẹ đẻ, cho dù không thấy thì trong chốc lát cũng chẳng có ai tới tìm đâu……”
“Nhưng nhìn quần áo của nàng ta thì giống như nhà phú quý, nếu tương lai thật sự nháo lên, người ta tìm đến chỗ này của chúng ta thì cũng khó nói……”
“Sư phụ, sao lá gan của ngài ngày càng nhỏ vậy? Chúng ta ở nơi hoang dã này, hôm nay lại đổ tuyết lớn, người của quan phủ sẽ chỉ hoài nghi nàng ta trượt chân ngã xuống triền núi, hoặc đông chết ở trong hố tuyết nào đó thôi, sao có thể liên quan tới mấy hòa thượng chúng ta chứ……”
“Sư phụ, vừa rồi ta thay quần áo cho nàng ta thì đã thấy cả người nàng ta vừa trắng vừa nộn, muốn yêu kiều thế nào thì có thế ấy, không hổ là tức phụ nhà giàu. Đám ni cô bà tử trước kia so với nàng ta thì đúng là tàn hoa bại liễu, bảo đảm ngài sẽ thích……”