Suốt mấy canh giờ, rất nhiều người đi lại phía trước Vong Xuyên nhưng không ai dừng lại xem mấy cái dù Chung bà bà đặt ở phía trước. Giọng bà ta đều kêu đến khản cổ, nhưng những người đó lại mắt điếc tai ngơ, một đám nhẹ nhàng điểm mũi chân, chậm rãi đi qua sạp hàng của bà ta, giống như bà ta và cái sạp kia hoàn toàn không tồn tại vậy.
Lại qua mấy canh giờ, Chung bà bà buồn ngủ đến mí mắt đánh vào nhau, bà ta co lại thành một đoàn, đem dù gắn lên trên đầu mình, che khuất mưa nhẹ lướt trên đầu. Từ xa nhìn lại, bà ta nhìn như một hòn đá bên bờ Vong Xuyên, nếu không phải có tiếng ngáy thường phát ra từ dưới cái dù thì những du hồn đi qua khả năng sẽ thật sự coi bà ta như một khối đá có hình thù quái dị.
Rất nhanh Chung bà bà liền rơi vào mộng đẹp, giấc mộng kia thực quái dị, giống mộng lại giống hồi ức. Đoạn hồi ức mà bà ta trốn tránh cả đời đều bị lôi từ sâu trong nội tâm ra, bày ra trước mặt.
Một tháng trước, bà ta ở vườn rau trồng trọt, lúc đó đã là đêm khuya, gió thu mát mẻ, ánh trăng chiếu rọi, cảnh sắc rất hợp lòng người. Lúc bà ta dùng cuốc đanh vào một khối bùn cứng rắn thì lại nghe thấy phía dưới có vài tiếng đào đất, ngay sau đó toàn bộ mảnh đất phía trước cái cuốc đều lõm vào, lộ ra một cái hố thật sâu. Bà ta vừa muốn cúi người xem xét thì đột nhiên một đồ vật ánh kim quang từ trong bắn ra, dừng ở bên chân bà ta.
“Đây là?” Chung bà bà đem đồ vật kia nhặt lên, bà ta cảm thấy tim mình nảy lên mấy hồi, “Vàng thỏi sao?”
Lời còn chưa dứt, trong động lại đột nhiên truyền ra một giọng nói chói tai. Giọng nói kia lạnh đến cực điểm, mỗi chữ đều nói được đứt quãng, vừa nghe chính là do ở trong mặt đất đã lâu, nên nói chuyện cũng khó hiểu. Nhưng Chung bà bà vẫn nghe được rõ ý nó. Nó nói, “Giúp ta một việc thì thỏi vàng này chính là của ngươi.”
“Việc gì?” Không hề nghĩ ngợi bà ta đã buột miệng thốt ra ba từ này.
Giọng nói phía dưới mang theo ý cười, “Rất dễ, ngươi chỉ cần xuống dưới thay thế ta mấy ngày, chờ ta đem sự tình trên đó giải quyết xong thì sẽ tới đổi cho ngươi.”
Chung bà bà cảm giác phía sau chợt lạnh, “Ngươi muốn…… Đi lên làm cái gì?”
Phía dưới lại hắc hắc cười hai tiếng, “Lão bà nương, ngươi sợ cái gì chứ? Những gì ta làm ngươi cũng đã làm, nếu không phải trong đất của ngươi mùi vị nặng thì ta sao có thể bị hấp dẫn đến đây cơ chứ?”
Chung bà bà thấy bí mật mình giấu vài thập niên bị vạch trần thì trên mặt lại hơi có chút nhịn không được, “Lão bà tử ta làm những việc đó đều là bất đắc dĩ, những năm đó nhà ta nghèo a, lúc ăn tết một miếng thịt đều không có, ta cũng là vì đáng thương đứa nhỏ……”
Phía dưới lại cười một trận, tiếng cười này rõ là đang nói: Có một số việc mọi người trong lòng biết rõ là được rồi, ta không đi vạch trần ngươi, ngươi cũng không cần ở chỗ ta diễn kịch.
Tiếng cười ngừng lại, giọng nói kia lại một lần vang lên, “Lão bà tử, vậy canh ba đêm mai ngươi đúng giờ đến chỗ này, ta đi lên, ngươi xuống dưới, ba ngày sau ta lại tới đổi cho ngươi.”
……
Trời mưa càng lớn hơn, nện trên mặt dù, vang lên tiếng xoạch xoạch. Chung bà bà mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn mặt sông Vong Xuyên tĩnh lặng, lại một lần nữa mê man chìm vào giấc ngủ.
Lần này bà ta mơ thấy đứa nhỏ Văn gia. Ngày đó hắn đi qua cửa nhà mình, tiền đồng trong túi leng keng rung động.
“Văn Hưu a, trời nóng thế này, ngươi đi đâu đây a?”
“Nương ta bị bệnh, ta vào thành lấy ít thuốc về cho nàng.”
“Thật là đứa nhỏ hiếu thuận, tới chỗ bà bà uống chén nước đi. Nơi này cách thành Tân An còn xa, đừng để nương ngươi khỏi bệnh thì ngươi lại ngã bệnh.”
“Bà bà, vì sao trong nước của bà lại có mùi lạ thế này?”
“Văn Hưu a, ngủ đi, ngủ một giấc xong cái gì cũng qua hết.”
……
Chung bà bà vặn người, thay đổi một tư thế khác, tiếp tục ngủ gật.
“Trần gia bà bà a, sáng sớm bà đã đi đưa sa tanh cho nữ nhi sao?”
“Nàng mới vừa gả đến nhà người khác, ta muốn cho nàng làm mấy bộ xiêm y thật tốt, cũng để tướng công và cha mẹ nàng thích.”
“Sa tanh này thật tốt, sờ lên vừa lạnh vừa mềm, giống như sẽ phản quang nữa chứ.”
“Ta đặc biệt nhờ người đưa từ Lâm An về đây đó, đi đường cũng đến nửa tháng……”
“Bà còn chưa ăn sáng phải không? Vừa lúc chỗ này của ta có chưng bánh bao, bà cầm lấy mấy cái mà ăn lót dạ.”
“Sao có thể không biết xấu hổ thế chứ?”
Chung bà bà ở trong mộng phát ra một tiếng cười lạnh: Sau đó cuộn sa tanh kia tuy bà ta không dám mặc nhưng lại bán được giá tốt. Trần gia bà bà này cũng coi như không chết uổng. Còn có ai nữa nhỉ? Đúng rồi, cô nương Hồ gia kia. Ngươi nói trời lạnh như vậy, nàng một người lên núi bái phật gì chứ, mà bái thì bái, còn mang theo một cái vòng ngọc quý giá như vậy, thế thì cũng đừng trách lão thân không khách khí.
Còn có tên nam nhân say rượu kia, hắn tuy rằng thua hết bạc ở sòng bạc nhưng ngọc bài trên eo cũng được mấy đồng.
Còn những kẻ chạy nạn thì càng dễ làm. Bọn họ vốn là ở tạm nơi này, mỗi ngày có một hai người biến mất cũng không ai để ý. Nhưng lúc xử lý thi thể có chút phiền toái, lúc đào hố, tay bà tử ta cũng sắp gãy. Nhưng mấy thứ đồ gia truyền bảo bối bọn họ mang theo nhưng cũng không uổng mấy cái móng tay của bà ta.
Còn có ai nữa? Còn có rất nhiều a, chẳng qua những ký ức đó đã quá xa, rất nhiều người bà ta không nhớ rõ nữa.
Đúng rồi, ta sao lại quên mất hắn, nhiều năm như vậy, hắn vẫn thường xuất hiện trong mộng của ta, một đôi mắt sung huyết trừng thật lớn.
Thân mình Chung bà bà run lên, ở trong mộng bị chính mình kinh ngạc đến nhảy dựng. Bà ta mở to mắt, nhìn thấy trước sạp đứng một người. Người nọ mặc áo choàng màu vàng đất, một tay che dù, che khuất mặt mình.
Chung bà bà dụi dụi mắt, “Khách quan, muốn mua dù sao? Lão bà tử làm dù tốt vô cùng, so với cái dù ngươi đang cầm trên tay còn tốt hơn nhiều. Ngươi xem nơi này của các ngươi hàng năm trời đều mưa, mua một cây dù đi, sau này khẳng định có chỗ dùng.”
Người nọ liền ừ hử trong cổ họng, từ túi tiền móc ra mấy thỏi vàng, đặt trên mặt đất, tùy tiện chọn một cây dù rồi xoay người đi mất.
Chung bà bà cũng bất chấp gặp mưa, nhào qua đem những thỏi vàng đó chộp lấy, cười đến đôi mắt đều hãm sâu vào trong hốc mắt, “Ai nha nha, đúng là mua bán lớn a, không nghĩ tới địa phủ cũng có người ra rộng rãi bực này. Lão bà tử đây đúng là gặp vận may gì không biết.”
Nghe được tiếng bà ta ồn ào, người mua dù dừng lại, Chung bà bà cho rằng hắn muốn đổi ý, sợ tới mức không dám cử động, đem vàng thỏi gắt gao nắm ở trong tay, móng tay đều bị siết đến đau. Nhưng người nọ chỉ đứng trong chốc lát, liền giơ dù hướng về phía trước mà đi, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong màn mưa phùn, không bao lâu sau liền biến mất.
Chung bà bà từ trên mặt đất đứng lên, nhìn thân ảnh kia đến xuất thần. Bà ta hoảng hốt nghĩ người này giống như đã từng quen biết, giống như đã từng hiện diện trong cuộc sống của bà ta. Bà ta cắn móng tay, đi vài bước về phía trước, đuổi theo bóng dáng đã biến mất kia. Đúng lúc này, vàng thỏi trong tay bà ta trượt ra ngoài, bùm bùm rơi xuống đầy đất. Chung bà bà bị hù nhảy dựng, nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt lại toàn bộ.
Bà ta cười: Hắn là ai thì có sao, chỉ cần đống vàng này thì những thứ chó má khác đều không quan trọng.