Lời này hắn nói đến bình tĩnh kỳ lạ, giống như đang bàn việc nhà với cô vậy, nhưng trong lòng Yến Nương lại giống như có một trận gió to thổi qua, cuốn theo mọi ấm áo ôn tồn, chỉ còn lại một mảnh sa mạc hoang vu.
Sắc mặt nàng nháy mắt âm trầm lại, trong mắt lộ ra hai điểm hàn quang, một mạt cười lạnh quen thuộc tràn ra khỏi miệng nàng. Yến Nương hạ giọng, chậm rãi nói, “Trình Mục Du, trước khi tới Tân An, Hữu Nhĩ từng hỏi ta, nếu chàng nhìn thấu mục đích của ta thì phải làm thế nào, mà chàng có biết ta đã trả lời thế nào không?”
Trình Mục Du không nói chuyện, hiện tại tuy hắn dựa vào người nàng nhưng lại không cảm nhận được chút ấm áp nào. Cơ thể đang chống đỡ hắn cứng đờ lạnh băng, tựa nhưng hàn băng mãi không thể tan chảy.
Lúc này con ngựa rốt cuộc cũng đi tới cửa thành Tân An, mấy cái đèn lồng treo trên cửa khiến khuôn mặt Yến Nương bị nhuộm một tầng quỷ dị, khiến nàng thoạt nhìn không giống nữ tử linh động hoạt bát ngày thường, mà nhiều thêm vài phần cao ngạo và trang nghiêm.
Trong lòng Trình Mục Du nghĩ, cũng phải, nàng là rồng, đứng đầu tứ linh, là thượng cổ thần thú, tất nhiên có khí phách ngạo nghễ thiên hạ.
Nghĩ vậy khiến thống khổ trong lòng hắn càng tăng lên: Nàng và hắn rõ ràng dựa gần như thế, thân thể cũng chạm vào nhau nhưng giữa bọn họ lại như cách xa vạn dặm, vĩnh viễn không thể đến gần.
Ánh mắt Yến Nương xẹt qua đỉnh đầu hắn, nhìn về phía phố xá sáng ánh đèn đuốc kia, chỉ lo nói đáp án của mình, “Khi đó ta nói với Hữu Nhĩ, nếu chàng nhìn thấu mục đích của ta thì ta sẽ giết chàng, dù sao cũng có nhiều cách tiếp cận, tùy tiện tìm một cách khác là được.”
Tuy Trình Mục Du biết nàng lợi dụng mình nhưng nghe chính miệng nàng nói ra thì vẫn như bị người ta dội một thùng nước đá, “Nàng coi ta là một cây thang để leo lên?”
Yến Nương cười lạnh một tiếng, “Không thì sao?”
Trình Mục Du chán nản, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ nóng bỏng, miệng cũng nếm được vị tanh ngọt, hắn che miệng ho khan vài tiếng, một hơi không thở nổi, trước mắt liền tối sầm, ngất đi.
Thấy hắn vô thanh vô tức mà ngã trên vai mình, trong lòng Yến Nương bỗng nhiên dâng lên một tia hối hận, trộn lẫn với nghi kỵ hóa thành ngũ vị tạp trần: Hắn biết từ lúc nào? Nếu biết, vì sao hắn còn muốn cứu mình?
Trong lúc suy nghĩ, con ngựa dưới chân bỗng thét to một tiếng, chân sau điên cuồng đạp, nàng lập tức bị hất về phía trước, không nghiêng không lệch, chính xác mà môi dán lên môi Trình Mục Du.
Thời gian phảng phất dừng lại một khắc này, mà lúc nó bắt đầu trôi tiếp thì Yến Nương đã ngồi thẳng, đang dùng mu bàn tay liều mạng lau sạch mùi máu tươi trên môi mình. Đó là hương vị của hắn, mà hương vị này khiến nàng hoảng loạn. Tuy nàng cực lực che giấu nhưng trong mắt nào còn ương ngạnh bừa bãi vừa rồi, thậm chí nàng không dám nhìn vào đôi mắt đang nhắm chặt phía trước.
Cả quãng đường còn lại, nàng dùng một đầu ngón tay chọ phía sau lưng Trình Mục Du để hắn và mình luôn duy trì khoảng cách nửa cánh tay. Mà đầu sỏ gây tội dưới thân thì bị nàng đánh cho một roi rõ đau, vì thế nó lập tức nhanh chân đem bọn họ đến trước Tân An phủ.
Nhưng một màn kia lại bị người khác xem hết, ông chủ tiệm sách nhìn thấy hai người thân mật thì vội vàng che mắt, kích động mặt đỏ tim đập, giống như nhìn thấy một tràng kịch gương vỡ lại lành vậy.
“Thật tốt.” Ông ta xoa xoa tay, lẩm bẩm tự nói, “Thật là nguyện làm uyên ương không làm tiên.”
“Chưởng quầy, đẹp như thế sao?”
Một giọng nói già nua tiến đến bên tai ông ta, mà ông ta cũng không quay đầu lại nói, “Đẹp, đương nhiên đẹp, người này đã vất vả trên thế gian một hồi, nếu không có người làm bạn, mỗi ngày chỉ có thể nghĩ mình lại xót thân thì chẳng phải đáng thương muốn chết sao, ngài nói có phải không?”
Ông ta cười ha hả, lúc quay đầu lại thì chỉ thấy bóng dáng còng lưng kia tập tễnh bước đi, ngày một xa, hòa vào dòng người mênh mông.
Tưởng Tích Tích bưng một chậu máu loãng từ trong phòng ra, từ xa nàng đã thấy Yến Nương đang đứng ở ven tường, biểu tình phức tạp mà nhìn chằm chằm ánh trăng trên đầu. Nàng đi về phía đó, cúi người hành lễ, “Yến cô nương, không, phu nhân, ngài chớ có lo lắng, đại nhân không có việc gì, chỉ là mất không máu nên cần tĩnh dưỡng mấy ngày.”
Yến Nương phục hồi tinh thần, dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa mí mắt chua xót nhẹ giọng nói, “Hắn tỉnh chưa?”
Tưởng Tích Tích cười, “Tỉnh rồi, đại nhân thỉnh phu nhân đi vào, nói là có chuyện muốn nói với phu nhân.”
Yến Nương “Nga” một tiếng, nhấc chân liền đi vào trong phòng, nhưng đi được vài bước nàng lại quay lại, nhoẻn miệng cười với Tưởng Tích Tích, “Tích Tích, Lưu đại nhân đối với ngươi dụng tâm lương khổ, ngươi cũng không nên cô phụ hắn.”
Tưởng Tích Tích nhất thời đỏ mặt, chu miệng dậm chân nói, “Phu nhân cùng đại nhân giống nhau, đều thích lấy ta ra mà trêu ghẹo, các ngươi phu thê đồng tâm, cùng nhau khi dễ ta, mỗi người đều không tốt.”
Nàng nói xong liền “Thịch thịch thịch” chạy ra ngoài viện, nhưng giữa đường thình lình lại hiện ra một người, cũng đang bước đi như bay giống nàng. Đầu người kia đụng vào người nàng, khiến cái chậu trong tay nàng rơi trên mặt đất vang lên một tiếng “Thông” giòn vang.
“Tấn Nhi, ngươi hoảng loạn như vậy là đi làm cái gì?”
Thấy Tấn Nhi ôm đầu “Ai u”, Tưởng Tích Tích vội kéo hắn đến bên người, “Bị đụng đau hả? Có bị thương không?”
Tấn Nhi lắc đầu, lại với tay kéo góc áo nàng, “Tích Tích tỷ tỷ, cha tỉnh chưa? Ta có lời phải nói với cha.”
“Tỉnh thì tỉnh rồi, nhưng đại nhân đang nói chuyện quan trọng với Yến Nương, ngươi đừng đi vào quấy rầy bọn họ mới tốt.” Nói tới đây, thấy mặt Tấn Nhi lộ vẻ khó xử, nàng lại hỏi, “Làm sao vậy? Là chuyện rất quan trọng sao?”
Tấn Nhi ngửa đầu nhìn nàng, trong mắt chiếu ra tinh quang đầy trời, chợt lóe chợt lóe, “Cũng không phải quá quan trọng, kỳ thật ta cũng chưa nghĩ cẩn thận, Tích Tích tỷ tỷ, nếu cha không rảnh vậy tỷ đi theo ta sẽ nói cho tỷ phát hiện của mình.”
Hắn nói xong liền kéo nàng đi tới thư phòng, Tưởng Tích Tích không hiểu ra sao nhưng cũng theo hắn đi vào trong, lúc này mới phát hiện nơi này sách vở bày bừa, ở trên sàn nhà, trên án thư, góc tường, cơ hồ không còn chỗ nào để đặt chân.
“Tấn Nhi, nếu đại nhân nhìn thấy ngươi biến thư phòng thành cái dạng này thì sẽ mắng ngươi cái gì mà không biết tĩnh tâm, bất nhã đó.” Nàng vừa nói vừa nhặt từng cuốn sách lên.
“Tích Tích tỷ tỷ, đừng động đến mấy cái đó, ngươi xem cái này.” Tấn Nhi đem mấy cuốn sách trên tay nàng bỏ xuống, lại đem một cuốn sách để vào tay nàng, tay chân vội giở đến một tờ trong đó.
Trong trang sách có một cây đại thụ, cành lá tươi tốt, lá cây đỏ rực khiến cả cái cây trông như nhiều đóa mây đỏ.
“Ta chưa gặp cây này bao giờ, lá của nó là màu đỏ, nhưng lại không phải lá phong.” Tay Tưởng Tích Tích phất qua trang sách.
“Đây là minh linh thụ, trong này có ghi lại, ở phía nam có minh linh thụ, 500 năm là mùa xuân, 500 năm nữa là mùa thu, 500 năm mới ra hỏa, 500 năm nữa mới kết quả, khi hoa nở, quả kết tức là có nhân tài kiệt xuất sinh ra.”