Ngày hôm sau là một ngày thời tiết rất đẹp, không trung màu xanh thẳm không nhiễm một hạt bụi nào, thậm chí một đám mây cũng không có, chỉ ngẫu nhiên có mấy đàn chim nhạn bay qua, quan sát vui buồn nhân gian.
Chung bà bà thấy Trương Duệ sáng sớm liền cõng giỏ tre, cầm lưỡi hái giống như muốn đi ra cửa thì ghé vào rào tre, lười biếng hỏi, “Trương Duệ a, lại đến núi Lăng Vân hái thuốc à?”
Trương Duệ cười đáp, “Nương ta lại tái phát bệnh cũ, chỉ có thuốc sâm núi hoang dã mới trị được bệnh. Nhân lúc hôm nay thời tiết tốt ta liền lên núi hái một ít về.”
Chung bà bà ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn, “Thật là hài tử hiếu thuận, nương ngươi có một đứa con như ngươi không biết đã tu luyện mấy đời. Thật đáng tiếc hài nhi không lương tâm kia của ta đi sớm, cứ thế bỏ lại lão bà tử ta một mình sống cơ khổ qua ngày.”
Trương Duệ thấy bà ta thương tâm thì vội nói, “Bà bà, hiện tại Bất Lão Truân tổng cộng chỉ còn lại hai nhà chúng ta, còn phân biệt ngươi ta làm gì. Nếu ngài không chê thì ta sẽ làm nhi tử của ngài, có chuyện gì ngài cứ việc nói, ta Trương Duệ nhất định đối đãi với ngài giống như mẹ ruột.”
Chung bà bà lần này thật sự cười, một đôi mắt vẩn đục đều híp vào, làm lộ ra ánh sáng khiến người ta không hiểu, “Hảo, ta đây liền nhận ngươi. Trương Duệ a, ngươi nhưng nhất định phải tự mình bảo trọng, sống được thật lâu, ngàn vạn lần đừng để ta trải qua nỗi đau mất con một lần nữa. Bộ xương già này của ta rốt cuộc không chịu nổi đả kích như thế nữa đâu.”
Trương Duệ vừa “Ai ai” đáp ứng, vừa cõng giỏ tre đi ra khỏi cửa. Chung bà bà nhìn hắn đi xa, trong miệng xuy cười lạnh một tiếng, “Trương Duệ a, hảo hảo sống đi, bởi vì ngươi cũng không sống được mấy ngày nữa đâu.”
Sáng sớm, Quân Sinh đang ngồi cạnh bàn trang điểm thì chợt nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến từng trận tiếng cười nói, chẳng bao lâu sau, tiếng Vưu phu nhân truyền vào, “Quân Sinh a, mau ra đây nhìn xem ai tới.”
Quân Sinh còn chưa đi tới cửa, cửa phòng đã bị đẩy ra, Yến Nhi cười hì hì nhìn nàng, “Quân Sinh tỷ tỷ, đã lâu không tới gặp ngươi, chẳng lẽ ngươi quên mất ta rồi sao.”
Quân Sinh thấy nàng mặc một bộ váy hoa rực rỡ, chân đi một đôi hài thêu chim chóc hoa cỏ, cả người sáng ngời rạng rỡ thì không khỏi lôi kéo nàng nhìn một lượt cười hỏi, “Trang điểm xinh đẹp như vậy là muốn đi gặp bà mối sao?”
Yến Nhi hướng nàng chớp chớp mắt, ý bảo còn có người khác ở đây, chờ tiểu nha hoàn kia đi xuống thì nàng mới giữ chặt tay Quân Sinh, “Tỷ tỷ, không nói gạt ngươi, việc hôn nhân của ta đã định rồi, chính là nhị công tử của Mã gia ở thành nam. Mấy ngày nay mẫu thân cả ngày mang theo ta đi may quần áo, chọn trang sức, vội một đoàn loạn hết cả lên, cũng không kịp đến nhà Thúy Vũ xem có giúp được gì không. Trong lòng ta cũng băn khoăn, hôm nay không biết tỷ tỷ có rảnh rỗi không? Hai chúng ta cùng đi đến nhà Thúy Vũ đi?”
Quân Sinh gật đầu, “Ta hôm nay vốn dĩ chính là muốn đi qua, ngươi tới vừa lúc, chúng ta có thể đi cùng nhau. Hiện tại ta chỉ cần một mình ra cửa thì phụ thân liền không cao hứng, mặt vừa thối vừa dài, rất là dọa người.”
Yến Nhi do dự một chút, rốt cuộc vẫn đem lời nghẹn ở trong lòng nói ra, “Tỷ tỷ, chuyện của ngươi ta cũng có nghe nói, nhưng ngươi chớ thương tâm, những người nói lời nhàn thoại đó nhất định không phải mù chính là điếc, ngươi ngày thường là bộ dáng gì chẳng lẽ các nàng chưa thấy qua sao? Sao bọn họ có thể mở miệng oan uổng người khác chứ, ta cũng vô cùng tức giận.” Nàng ta nói xong liền đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn ngoài cửa sổ, dường như nơi đó chính là đám ba hoa kia không bằng.
Quân Sinh cười, lôi kéo nàng ngồi xuống, “Ta không thương tâm, ta đã sớm suy nghĩ cẩn thận. Quân Sinh trong miệng các nàng không phải ta, vậy thì tùy các nàng mắng đi. Nhưng ngươi cũng đừng tức giận, đã sắp lập gia đình rồi, không thể trẻ con được.”
“Nhưng ngươi cũng không thể mặc kệ a, những lời nhàn thoại đó mà truyền ra thì tương lai ngươi phải làm sao?”
Ánh mắt Quân Sinh bay tới cây dù để trong góc, “Chỉ cần hắn không ngại, những người khác nghĩ như thế nào ta cũng không để bụng.”
Yến Nhi nhạy bén ngửi ra được thâm ý trong lời nàng, lập tức nhìn chằm chằm Quân Sinh, “Tỷ tỷ, có phải ngươi có người muốn phó thác cả đời rồi hay không?” thấy Quân Sinh có chút e lệ gục đầu xuống, Yến Nhi càng liều mạng phe phẩy cánh tay của nàng, “Không được gạt ta, tỷ tỷ, rốt cuộc là ai, mau nói cho ta, mau nói cho ta đi.”
Quân Sinh không lay chuyển được nàng, chỉ phải đem chuyện của Trương Duệ nói ra. Sau khi nghe xong quá trình hai người quen biết, Yến Nhi thật sâu thở dài, “Trời ạ, hoa ra tiểu tử kia ở trên núi nhìn trúng tỷ tỷ, uổng công nha đầu Thúy Vũ kia còn hiểu lầm đến trên người ta.”
Nghe được lời này, ửng đỏ trên mặt Quân Sinh biến mất, Yến Nhi tuy tùy tiện, nhưng cũng biết mình nói sai rồi. Nàng vội vàng nắm tay Quân Sinh, nói từng câu rõ ràng, “Tỷ tỷ, ngươi có phải vì chuyện của Thúy Vũ mà trong lòng có gánh nặng, cho nên mới không dám tiếp nhận vị Trương công tử này không?” Thấy Quân Sinh không nói một lời, nàng lại vàng vội vàng khuyên nhủ, “Loại chuyện này vốn chính là ngươi tình ta nguyện, làm gì có đúng sai, ta nghĩ nếu hiện giờ Thúy Vũ ở chỗ này thì nàng cũng chúc phúc cho ngươi và Trương công tử, tuyệt sẽ không vì vậy mà tâm sinh oán giận. Ngươi nghĩ xem, tiểu nha đầu kia tuy rằng không nói nhiều nhưng là người thông minh lanh lợi, nàng khẳng định rất nhanh sẽ nghĩ xong, cũng sẽ không trách cứ hai người.”
Nói đến Thúy Vũ, hai người đều đỏ vành mắt, cầm lòng không đậu rơi lệ. Yến Nhi lấy khăn tay lau nước mắt, “Tỷ tỷ, ngươi từ nhỏ liền coi ta và Thúy Vũ như muội muội ruột mà đối đãi. Ta thật sự hy vọng ngươi có thể hạnh phúc viên mãn. Trương công tử thật tốt a, cùng ngươi tình đầu ý hợp, lại ở lúc ngươi gian nan khó khăn mà không rời bỏ. Nếu có thể cùng hắn kết duyên thì mặc kệ Thúy Vũ hay ta đều vui vẻ cho ngươi.”
Quân Sinh gắt gao ôm Yến Nhi, “Hảo muội muội, đừng khóc, ta biết nên làm như thế nào, ngươi yên tâm, chúng ta đều sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ.”
***
Ánh trăng còn chưa dâng lên, Trình Mục Du liền cùng Lưu Tự Đường đi tới một tửu lâu hẻo lánh. Hai người ngồi xuống, gọi một bầu rượu cùng mấy món nhắm rồi vừa uống vừa nói chuyện.
“Ngày mai hiền đệ đã phải đi Biện Lương rồi, vi huynh kính ngươi một ly, xem như tiễn đưa ngươi.” Trình Mục Du rót ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
Lưu Tự Đường cũng uống một ly, “Đã nhiều ngày ta ở Tân An thành nghỉ ngơi lấy lại sức, ít nhiều cũng nhờ Trình huynh chiếu cố. Lần này hồi kinh, ta muốn đem chuyện ở Thanh Thành hướng Hoàng Thượng báo cáo, sau đó mới tính toán bước tiếp theo.”
Trình Mục Du buông chén rượu, “Lão đạo kia tới vô ảnh đi vô tung, không có người nào biết hắn ở đâu. Nếu muốn tìm hắn, so với mò kim đáy bể còn khó hơn. Hiện tại manh mối duy nhất chính là Hỗ Chuẩn. Chỉ có tìm được hắn, thì mọi bí mật mới được cởi bỏ, sự tình cũng mới có thể giải quyết.”