Một đường đuổi đến cuối phố Nam, phía trước chỉ còn lại một đống phòng hoang phế, liếc mắt nhìn một cái thì toàn bộ cảnh tượng đều nhìn thấy rõ ràng và không thấy bóng dáng Hoàn Thúy đâu.
Trình Mục Du chần chờ một chút rồi mới đem ánh mắt chuyển tới lò mổ bên cạnh. Đây là lò mổ lớn nhất thành Tân An, mỗi ngày đều có mấy trăm đầu heo và dê bị đưa đến chỗ này giết thịt. Cả cái lò chiếm nửa mẫu đất, bên trong treo đầy dê và heo đã bị xẻ làm hai, máu loãng tích táp rơi đầy đất.
Hắn cũng không tiếp tục chần chờ, lập tức xoay người đi vào sân, đi qua hàng thi thể dê, lợn đang chảy máu tươi, đôi mắt vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, không dám lơi lỏng.
Một trận gió thu thổi qua, khiến những con dê, lợn đung đưa, mang đến mùi máu tươi dày đặc. Một tay Trình Mục Du bịt mũi, chân bước nhạ nhàng, ánh mắt xuyên qua đống thi thể đan xen, dừng ở chỗ tường viện.
Nơi đó, có một bóng người đang cuộn tròn, nàng ta đang ôm bụng, thân thể hơi hơi run rẩy, ánh mắt sợ hãi lướt qua tầng tầng thi thể, nhìn vào mắt Trình Mục Du.
“Hoàn Thúy,” Trình Mục Du ôn nhu gọi hai chữ này, chậm rãi đi về phía nàng ta, “Ngươi không cần sợ, ta không phải tới bắt ngươi, là tới cứu ngươi, ta tin tưởng ngươi không làm bất kỳ chuyện gì đáng xấu hổ, ta cũng tin tưởng ngươi sở dĩ lớn bụng là vì chuyện gặp phải lúc trên chùa.”
Hoàn Thúy không nói lời nào, nàng ta chỉ trừng mắt thật to, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trình Mục Du, tiếng hít thở lại càng ngày càng dồn dập, tới cuối cùng nàng ta bắt đầu hít từng ngụm, giống như không thở nổi nữa rồi.
Trình Mục Du đã chạy tới bên cạnh nàng, thấy dáng vẻ này của Hoàn Thúy thì hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt lại rơi xuống trên bụng nàng: Cái bụng này thế nhưng so với lúc vừa nãy lại lớn hơn một vòng nữa, hiện tại nó đã phá nứt đống quần áo, hoàn toàn lộ ra ngoài.
Nó cứ thế nhảy lên, từng chút một, cả cái bụng cũng bị căng ra nổi đường gân, giống như một cái võng um tùm bên trên, thoạt nhìn vô cùng hãi hùng.
Trình Mục Du học y, các chứng bệnh quái dị hắn đã gặp không ít, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp loại bệnh trạng này. Cái bụng bị căng đến tròn xoe, trong lúc nhất thời hắn không biết phải làm thế nào. Sửng sốt trong chốc lát, hắn bỗng nhiên vỗ vào đầu một phách, “Ta biết nên làm như thế nào, trên đời này, chỉ có nàng có thể trị được cho ngươi, mau, mau đứng lên, cùng ta đến Tễ Hồng tú trang.”
Hắn vừa nâng Hoàn Thúy dậy, vòng tay nàng qua cổ mình, một tay khác đỡ eo nàng nâng nàng lên, bước thấp bước cao ra ngoài viện.
Nhưng mới đi được vài bước thì Hoàn Thúy bỗng nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi, tay ấn chặt lên cái bụng đang nảy lên của mình. Nàng ta quay đầu nhìn về phía Trình Mục Du, đôi mắt trừng lớn như sắp rơi ra, “Đại…… Đại nhân, nó…… Nó giống như…… Giống như sắp ra ngoài rồi…….”
Trình Mục Du kinh hãi, duỗi tay ấn lên mu ban tày của Hoàn Thúy, “Cô nương, ngươi kiên trì chút, ta sẽ ra cửa gọi một chiếc xe ngựa, chúng ta rất nhanh có thể đến……”
Lời còn chưa nói xong thì Hoàn Thúy bỗng nhiên đem hắn đẩy ra, Trình Mục Du lảo đảo, lùi về phía sau vài bước, vừa định tiến lên thì chỉ nghe “Phanh” một tiếng…… Thân thể Hoàn Thúy nổ tung trước mắt hắn, máu loãng cùng nội tạng bắn ra thành một màn mưa máu. Một con chim cả người đen nhánh đập cánh bay ra, phát ra tiếng kêu nghẹn ngào quái đản, sau đó hướng thẳng đến Trình Mục Du bay tới, cái cánh mọc đầy vảy đập lên đầu hắn khiến hắn ngã ra mặt đất.
Trình Mục Du quỳ sát đất bất động, đôi mắt nhìn thẳng lên con quái điểu trên đỉnh đầu: Nó tuy không có cái đầu lớn nhưng móng vuốt như ngọn gió, mỏ cong như lưỡi câu, thân không có lông chim, mà cả người che kín vảy đen. Nhưng quái dị nhất là hai tròng mắt của nó màu trắng ngà, giống như người mù, nhưng Trình Mục Du lại thấy được bóng dáng mình trên đó.
Hắn biết, nó đang chờ đợi cơ hội, chờ đợi một cơ hội có thể một phát giết chết hắn, cho nên nó mới vờn quanh, thật lâu không rời đi.
Trình Mục Du chậm rãi sờ tay đến bên hông, muốn tận lực rút kiếm ra nhưng kiếm còn chưa kịp rút thì con quái điểu kia đã chú ý đến động tác của hắn, nó kêu một tiếng quái dị rồi từ không trung lao xuống, móng vuốt sắc nhọn cùng cái mỏ lấp lánh hàn quang trong trời chiều.
Trình Mục Du kinh hãi trong lòng, lăn vài vòng tại chỗ, muốn tránh thoát con quái điểu kia. Nhưng con quái điểu kia lao được một nửa thì lại bất động giữa không trung, đôi mắt màu xám trắng kia gắt gao nhìn hắn. Cánh hắn mở ra, tạo thành một đường thẳng, sau đó trên người nó bỗng nhiên phát ra tiếng “Dát đạt”, ngay sau đó, mỗi một khối vảy lại chậm chạp dựng lên, giống như một cái miệng đang mở.
Trình Mục Du giật mình ngây ngốc, thân thể như bị đông cứng lại, không thể động chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số đạo khói đen từ bên trong vảy của con quái điểu kia bốc ra, nhanh chóng bay về chỗ hắn. Lúc gần đến, đám sương khói đó liền biến thành một gương mặt quỷ, nức nở, bi thương, muốn đem hắn vờn quanh ở giữa.
“Pi.”
Một tiếng kêu to thanh thúy vang lên, khói đen tức khắc biến mất, Trình Mục Du thở mạnh mấy hơi, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy có một bóng nhỏ màu xanh đang dây dưa với đám khói kia, đánh nhau đến bất phân thắng bại.
“Tinh Vệ.” Hắn thấp giọng gọi một tiếng, vội đem bội kiếm rút ra, lăn một cái, từ trên mặt đất bò dậy, muốn trợ giúp Tinh Vệ nhưng vừa nâng kiếm lên thì hắn lại phát hiện hắn không thể ra tay, bởi vì tốc độ của hai bên quá nhanh, giống như những mũi sao băng xẹt qua không trung, một kiếm đi qua cũng không đảm bảo hắn sẽ đâm vào ai.
Cũng may người có thể hỗ trợ rất nhanh đã tới, Trình Mục Du nghe thấy bên ngoài viện truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó, thân ảnh Yến Nương lóe vào trong viện, nhìn lên không trung, sau đó rút từ trong lòng ra một cái khăn tay ném đến hai thân ảnh đang dây dưa kia, trong miệng niệm vài tiếng, sau đó tay đột nhiên vươn ra, một lần nữa thu cái khăn tay lại.
Khăn tay căng phồng, thứ kia giống như còn chưa từng bỏ ý định, đang ở bên trong liều chết giãy giụa, đem cái khăn biến thành những hình dáng quái dị. Trong nháy mắt, Trình Mục Du cơ hồ cho rằng con quái điểu kia có thể chọc thủng cái khăn mà bay ra, bởi vì cái khăn thêu bị nó lôi kéo dài đến nửa người, bên trong còn truyền ra tiếng quái kêu chói tai.
Nhưng Yến Nương lại chưa từng làm hắn thất vọng, trong mũi nàng hừ nhẹ một tiếng, “Súc sinh, chết đến nơi rồi, đừng phí sức nữa.”
Cái khăn kia đột nhiên nhảy từ lòng bàn tay nàng lên giữa không trung, chữ vạn khắp cái khăn tỏa sáng, khiến Trình Mục Du bị chói đến không thể mở mắt.