Tân An Quỷ Sự

Chương 257: Chương 257: Mất tích




Hoa Cô bất động, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm người nọ, bà ta phát hiện mặt hắn mặt thực trắng, như là hàng năm không thấy ánh mặt trời, lại như là ở trong nước ngâm thật lâu.

Nước, nghĩ đến chữ này, bà ta đột nhiên giật mình, lảo đảo một cái liền ngã ngồi trên mặt đất, cảnh tượng trong mộng lại một lần nữa hiện lên ở trước mắt: Hai người kia ngâm mình trong một cái giếng hoang mọc đầy rêu phong, đầu tóc đen nhánh giống hai gốc rong rêu, nổi lên trong nước. Nước giếng không hề vẩn đục màu vàng, mà rất đỏ, bên trong hồng lộ ra chút xám trắng. Đó là óc chảy ra. Đúng vậy, đầu bọn họ đều bị chính mình đập nát, sọ não rơi rớt tan tác nổi lên xung quanh. Nhưng bọn chúng là đáng đời, nếu không phải vì hai đồ tiện nhân này thì Thích Đạt làm sao lại chết, còn chết thảm như vậy. Mình tìm sư phụ tốt nhất cũng không cách nào đem đầu hắn vá lại hoàn chỉnh. Hắn đi rồi, bà ta một mình dưỡng dục hắn hai mươi mấy năm mà hiện tại hắn lại biến thành một nấm mồ trắng.

Ở trong mộng, bà ta vốn không sợ, người là bà ta tự mình hạ lệnh giết, lúc giết người bà ta mắt cũng không thèm chớp, trong lòng chỉ có khoái ý tàn nhẫn nợ máu trả bằng máu, sau đó đem người ném trong nước, dùng tảng đá lớn đắp lên. Chẳng qua cũng chỉ có thế, so với những việc càng tàn nhẫn bà ta đã từng xem qua thì việc này đã tính là gì.

Nhưng cảnh trong mộng và hồi ức có chút không đồng nhất: Lúc tảng đá lớn sắp lấp lên miệng giếng thì có một đoạn cánh tay chợt vươn lên trong nước, giống tay tiểu hài tử, móng tay xanh trắng, khe hở ngón tay dính nước bùn vào ron rêu……

“A.” Hoa Cô kêu một tiếng, một chân đá ngã bình phong trước mặt, ngay sau đó phi thân nhảy đến bên cạnh cửa sổ, đi đến chỗ ánh sáng mặt trời có thể chiếu tới.

Cách bà ta vài thước có người, Hoa Cô hiện giờ cũng bất chấp cái gì mà uy nghiêm cùng mặt mũi, tiến lên túm chặt tay áo người nọ, “Mau, hắn tới, hắn lại tới nữa.”

“Ai?”

Thanh âm có chút quen thuộc, Hoa Cô ngẩng đầu, nhìn thấy là Tưởng Tích Tích thì mày nhăn lại, “Ngươi sao lại ở đây?”

“Cô cô tuy không ở đây nhưng việc vẫn phải làm, nhưng may quá cô cô về nhanh quá, còn chưa đến một chén trà nhỏ, hay ngươi luyện khinh công hả?” Tưởng Tích Tích nhìn bà ta cười, khóe miệng đuôi lông mày đều là trào phúng.

Hoa Cô không có tâm tư cùng nàng đấu võ mồm, thoáng sửa sang lại dáng vẻ, bà ta liền hướng cửa đi đến.

“Hoa Cô, ngươi cũng không phải tường đồng vách sắt đúc thành, cũng biết sợ, nếu ngươi lại không phối hợp với quan phủ phá án, chỉ sợ cuối cùng sẽ rơi vào kết cục giống ba người kia thôi.”

Hoa Cô vốn đã đi xa, nghe nàng nói như vậy, lại nổi giận đùng đùng quay lại nói, “Quan phủ có thể giúp được ta cái gì, quan phủ là quản việc của người, có thể quản quỷ nữa hả? Cái thứ kia đúng là âm hồn bất tán, ta tự mình cũng không biết là gì, các ngươi có thể thay ta giải quyết hắn sao?”

Bị bà ta mắng một trận xanh đỏ đen trắng không phân biệt nhưng Tưởng Tích Tích vẫn không vội, “Mọi việc đều có căn nguyên, Hoa Cô, thứ này là hàng mã từ âm phủ triệu tới, ngươi nói xem, mấy ngày trước đây, ngươi vì thế điện cho ai mới thiêu hàng mã?”

Hoa Cô giống một quả bóng cao xu bị thủng, “Thích Đạt, con trai ta, hàng năm ta đều tế bái hắn, sao năm nay lại xảy ra chuyện chứ?”

“Hắn chết thế nào? Là ngoài ý muốn hay bị người hại chết?”

Sắc mặt Hoa Cô biến đổi, tuy rằng rất nhỏ nhưng Tưởng Tích Tích vẫn nhìn ra được, “Ngoài ý muốn, hắn cưỡi ngựa, ngã từ trên núi xuống dưới, cứ thế chết.”

Tưởng Tích Tích đi ra khỏi Tê Phượng Lâu thì nhìn thấy Lưu Tự Đường đang đứng ở ngoài cửa, hai chân đá đá một viên đá, chân trái rồi phải, đá về sau rồi xoay người tiếp được.

“Lưu đại nhân, chơi vui quá nhỉ, chuyện muốn ngài hỏi thăm không biết đã hỏi được chưa?” Tưởng Tích Tích bày ra một bộ tư thái từ trên cao nhìn xuống.

Lưu Tự Đường liền ôm quyền, miệng lưỡi trơn tru nói, “Hạ quan thật ra có tìm hiểu được một chút.”

“Nói nghe chút coi.”

“Thỉnh cô nương nói trước.”

Tưởng Tích Tích hớn hở phun một câu, “Hoa Cô trong lòng có quỷ.”

“Sao lại thế?”

“Chín năm trước con trai bà ta chết, miệng bà ta nói là ngoài ý muốn, nhưng ta lại cảm thấy không đơn giản như vậy, mới vừa rồi ta đi vào trong viện, nhìn thấy bà ta quần áo bất chỉnh từ cửa sổ nhảy ra, giống đằng sau có ác quỷ đuổi theo vậy. Tuy rằng sau đó ta vào xem xét cùng không phát hiện gì nhưng ngươi nghĩ xem, người này nếu không làm gì trái lương tâm thì tại sao lại bị dọa thành như thế, huống chi bà ta đâu phải kẻ yếu đuối. Ta liền hỏi liệu Thích Đạt kia có phải chết ngoài ý muốn không, thì sắc mặt bà ta liền thay đổi, có điều ngoài miệng còn nói cứng, vì thế ta càng hoài nghi. Ta nghĩ Lâm Thích Đạt chết nhất định không đơn giản, sau lưng nói không chừng liên quan đến chuyện khác.”

Lưu Tự Đường lộ vẻ mặt đắc ý, “Lâm Thích Đạt ngã ngựa mà chết là thật, nhưng ngươi có biết hắn vì sao ngã ngựa không?”

Tưởng Tích Tích vui mừng lộ rõ, “Ngươi nghe được sao?”

“Vừa rồi nhân lúc ngươi bám lấy Hoa Cô, ta hướng mấy lão nhân của Tê Phượng Lâu hỏi thăm, nhưng bọn họ đều kín mồm như bưng, không muốn đem sự kiện mấy năm trước kể ra. Sau đó ta chỉ có thể lấy tiền ra dụ dỗ, quả nhiên, có người cắn câu. Lão gia tử kia nói với ta, Lâm Thích Đạt năm đó vì tranh một vị cô nương, mới cùng người khác đua ngựa, kết quả rơi vào đáy vực, sống sờ sờ ngã chết.”

“Cô nương? Nàng ta hiện tại còn ở Tê Phượng Lâu sao?” Tưởng Tích Tích vội vàng hỏi, nhưng nghĩ lại thì nói, “Không đúng không đúng, tám năm, nàng ta hẳn đã lão tàn sắc suy, sẽ không còn ở đây.”

“Nàng ta xác thật không ở nơi này, nhưng không phải bởi vì già đi mà là vì nàng ta đã mất tích tám năm trước.” Lưu Tự Đường chăm chú nhìn nàng.

“Mất tích? Chẳng lẽ Hoa Cô vì nhi tử chết mà giận chó đánh mèo với nàng?”

“Lão gia tử kia không nói, nhưng ông ta lại nói một sự kiện khác, ta không biết chuyện này có liên hệ với vụ án chúng ta đang điều tra không.”

Tưởng Tích Tích cau mày, “Là cái gì?”

“Ông ta nói, mấy năm đó, số cô nương mất tích ở Tê Phượng Lâu không ít, căn cứ theo ông ta nhớ thì khả năng có hơn hai mươi người, cho nên lúc ấy cô nương kia mất tích thì bọn họ cũng không để trong lòng.”

“Nhiều người mất tích như thế, chẳng nhẽ bọn họ không nghi ngờ?”

Lưu Tự Đường không còn bộ dáng bướng bỉnh trong mắt mà thay vào đó là sự nghiêm túc hiếm thấy. Hắn nhìn cửa lớn hoa lệ của Tê Phượng Lâu, chậm rãi nói: “Người là động vật dễ quên nhất, cũng thích ứng mạnh mẽ nhất. Nếu mọi thứ đã thành thói quen thì không ai cố tình nhắc đến những việc này nữa. Nói cách khác, nếu có kẻ cố tình tạo ra cảnh thái bình giả tạo thì bọn họ cũng sẽ quên mất những việc này. Nếu không phải hôm nay ta nhắc tới, phỏng chừng lúc lão gia tử kia sắp chết cũng sẽ không nhớ tới chuyện này. Sẽ chẳng ai nhớ đã từng có nhiều người biến mất khỏi Tê Phượng Lâu như thế.”

“Có người đang cố ý giả tạo cảnh thái bình, giả vờ thiên hạ không có việc gì sao,” Tưởng Tích Tích đem những lời này lặp lại một lần, “Lưu đại nhân, ngươi nói người này chính là Hoa Cô?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.