Ngưu Cùng cảm thấy cổ họng mình như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, miệng ê ê a a một nửa, nhưng không nói nên lời. Nhưng nếu cẩn thận nghe thì có thể biết hắn vẫn luôn cố nói hai chữ “Đại ca.”
Đúng vậy, bóng đen đứng trước mắt hắn nhìn qua cũng xấp xỉ tuổi hắn, hốc mắt đang nhỏ máu, người này không phải đại ca hắn thì là ai? Nhưng vì sao hắn chết 10 năm rồi mà hôm nay lại trở lại?
Ngưu Cùng không nghĩ ra, trong đầu hắn hiện tại là một mảnh hỗn độn, mùi máu tràn đầy trong miệng mũi khiến đầu hắn đau đớn, huyệt Thái Dương cũng “Thình thịch” mà nhảy không ngừng, linh hồn như muốn nứt ra làm hai.
Đúng lúc hắn đang hết sức mê loạn thì bóng đen trước mặt lại dùng ngữ điệu chậm rãi, nhỏ nhẹ nhưng bi thương vô hạn nói, “Cắt giấy bắt đầu từ thời Hán Vũ Đế. Tương truyền sau khi Lý phu nhân qua đời, Hán Vũ Đế đau buồn, phương sĩ Lý Thiệu Ông vì an ủi Hán Vũ Đế mà dùng giấy cắt thành hình Lý phu nhân, mượn rèm trướng cùng ánh nến trình diễn một hồi ‘ kịch giấy cắt ’, làm cho Hán Vũ Đế cùng Lý phu nhân có thể cách rèm một lần nữa gặp nhau. Người khác đều nói đây chỉ là chút giả dối giấu sau rèm trướng và ánh nến, ta thì không tin. Hán Vũ Đế tuyệt đối không phải hôn quân, há có thể bị thủ đoạn lừa dối này lừa gạt, hắn sở dĩ có thể gặp được Lý phu nhân đêm đó, là bởi vì giấy cắt có thể gọi hồn, đem một sợi tàn hồn của mỹ nhân từ âm phủ gọi về, trấn an nỗi khổ tương tư của Võ Đế.”
Ngưu Cùng lớn lên ở nông thôn, một chữ to không biết nên những lời này khiến hắn nghe đến đầu óc mê mang, không biết thế nào, nhưng hắn còn chưa dò ra ý tứ thì bóng đen kia lại mở miệng, “Ở Sở Quốc trước kia, dưới chân núi huyện Nam Chương, Đoan Công dùng thuật cắt giấy, gọi hồn về để chữa bệnh. Lúc thực hiện, Đoạn Công cầm kéo cắt năm người giấy trên giấy vàng, bọn họ lần lượt tượng trưng cho tim, gan, tì, phổi, thận, lại dùng bút viết tên người được chữa bệnh lên từng người giấy, dâng hương cầu nguyện, ca vũ chiêu hồn. Vu sư vùng Ngạc Đông khi chiêu hồn cũng dùng người giấy, đặt trong lư hương, vừa đọc chú ngữ vừa lấy cây gậy trúc có buộc khăn và người giấy, tượng trưng cho việc hồn đã trở về;《 kinh sở tuổi khi ký 》 cũng ghi lại, vào ngày bảy tháng giêng lấy bảy loại đồ ăn làm canh, cắt băng làm người, mang ra đầu nguồn con sông mà cúng tế……”
Nói đến đây, nếu Ngưu Cùng còn nghe không hiểu thì hắn cũng uổng phí sống từng ấy năm rồi. Hắn run run môi, rốt cuộc cũng nói được câu đầu tiên, “Nhưng ta…… Cũng đâu có gọi hồn đại ca đâu……”
Bóng đen kia bất động, trong khoảng khắc hắn buồn bã nói một câu, “Ngươi không làm nhưng có người lại gấp gáp không chờ nổi mà gọi ta tới.” Nói đến đây ngữ khí của hắn cứng lại, lạnh vài phần, “Cùng, một mình ta ở mộ cổ suốt mười năm, luôn cô đơn khó nhịn, ngươi có nguyện ý…… tới bồi ta không……”
Dứt lời, cánh cửa phía sau Ngưu Cùng bỗng nhiên bị mở ra, hắn quay đầu nhìn thấy bóng đêm như một con quái vật dữ tợn, đang trùm lên người hắn, cắn nuốt cả người hắn đến không còn gì.
***
Cửa phòng bị cuồng phong đập “bang bang”, Lý Vân Trạch bị làm phiền nên đơn giản đứng dậy đóng cửa, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhìn màn mưa gió ở bên ngoài.
Bên ngoài cuồng phong đang gào thét, câu liễu lớn trong viện bị thổi đến lắc lư, nhánh cây giống như từng cây roi da đang quất vào không trung.
Bỗng nhiên, ánh sét chói mắt chiếu bóng đêm đến sáng lòa, ngay sau đó, đỉnh đầu liền truyền đến tiếng sấm rền vang, chỉ thoáng chốc mưa to tầm tã đổ xuống, ở trong viện của Ngưu gia mà giăng võng.
Lý Vân Trạch nhìn màn mưa phía trước, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại: Con chó giấy đã ra ngoài suốt đêm nhưng sao còn chưa về? Chẳng lẽ nó đã gặp phải cái gì ở mộ cổ kia?
Nghĩ thế, trong lòng hắn bỗng bốc lên một cỗ bất an mãnh liệt, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, tim cũng đập nhanh hơn.
Đang lúc hốt hoảng thì phía ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng “Bang”, hình như có thứ gì bị đụng phải, khiến cửa sổ “Bạch bạch” rung động.
Trong lòng Lý Vân trạch vui mừng, vội mở cửa sổ ra, quả nhiên thấy con chó giấy kia đang ngồi xổm bên ngoài cửa sổ, “Thở hổn hển thở hổn hển” mãi không thôi.
Lý Vân Trạch đem nó cất vào trong ngực, “May mắn ngươi đã về, nếu muộn nữa thì sẽ bị mưa tưới ướt, chỉ sợ ngươi sẽ dính trên đất không dậy nổi.”
Nói tới đây hắn bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhan sắc của con chó giấy có chút thâm hơn bình thường, mà kỳ quái nhất chính là trên người nó có một cỗ mùi tanh nhàn nhạt, tiến vào trong mũi hắn, khiến hắn nhịn không được mà rùng mình.
Hắn nâng ngón tay lên, phát hiện tay mình nhuốm một màu hồng nhạt, không phải của thuốc mày mà là…… máu người.
Lý Vân Trạch sững sờ bất động tại chỗ, nháy mắt trong đầu có hàng trăm ý niệm lướt qua, nhưng mỗi cái đều đi rất nhanh, hắn không sao nắm bắt được.
Đang âm thầm ngây người thì ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng Ngưu thím kinh hoàng gọi: “Cùng…… Cùng đâu rồi? Cha nói, sao phòng của Cùng không có ai hết vậy?”
Lý Vân Trạch bị tiếng kêu run rẩy này làm cho sợ đến giật mình. Hắn chạy như bay vào trong viện, hướng vợ chồng Ngưu thị vội hỏi, “Cùng đâu? Hắn mất tích sao?”
Ngưu Mẫn liếc hắn một cái, nước mắt già nua bỗng rơi xuống, cánh tay cứng còng chỉ vào trong phòng Cùng, “Hài tử không có, trên giường đều lạnh, hẳn là đêm qua hắn đã đi rồi, huynh đệ, ngươi…… Ngươi nói Cùng sẽ đi đâu?”
Lý Vân Trạch không lên tiếng, hiện giờ ánh mắt hắn đã bị con khổng tước giấy ở trên đất hấp dẫn: Lông đuôi của nó thực đẹp, giống như một cái quạt hương bồ tinh xảo, nhưng mắt nó lại không thấy đâu, chỉ còn lại một có lỗ màu đen, giống như đang yên lặng nói với hắn gì đó.
Lý Vân Trạch xoay người, túm lấy cánh tay Ngưu Mẫn, thanh âm chốc lát trở nên khô khốc, giống như không phải của hắn nữa, “Nói cho ta, chuyện huyệt động cạnh cổ mộ kia có phải thật không?”
***
Bia đá lớn rêu xanh loang lổ, che đậy những vết rạn do tháng năm để lại. Lý Vân Trạch đứng cạnh tấm bia đá, hiện tại đã bị mưa xối đến chật vật, mất hẳn bộ dạng tiêu sái hàng ngày, thay vào đó là nản lòng thoái chí và tức giận không thể che giấu.
Mái tóc dài uể oải ỉu xìu rũ trên vai và mặt hắn, đem khuôn mặt tái nhợt của hắn càng tôn lên nổi bật đến quỷ dị. Hơn nữa trong mắt hắn ẩn hiện ánh sáng xanh, càng khiến người ta rùng mình, đúng là tăng thêm sự u ám của ngôi mộ cổ bên cạnh.
Hắn vòng quanh tấm bia đá một vòng, cuối cùng dừng bên miệng một huyệt động: Cục đá lấp cửa động đã bị dịch ra, thứ kia tựa hồ biết hắn sẽ tới, cho nên mở cửa đón khách, không hề trốn tránh.
Lý Vân Trạch phát ra một chuỗi cười lạnh từ trong cổ họng: Thật sự không phụ lòng người, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi.